Thứ nhất, tui không sống.
Nói một cách chính xác, tui là một người chết còn sống.
Thứ hai, tui chưa từng nuôi cái gì đó cần phải thở.
Cho nên….nếu như tui không cẩn thận lần đầu nuôi chết người…Chắc cũng không được xem là việc quá bất thường?
Là một cương thi không thích suy nghĩ, tui làm vậy thật ra là vì muốn tìm cho bản thân một cái cớ. Bởi đột nhiên tui giật mình nhận ra….
Người sống ăn cái gì?
Khi tui phát hiện ban ngày thừa dịp tui ngủ, thằng bé lén lén lút lút không phải vì chạt trốn mà là đến phòng bếp lấy đường trắng ăn, cả người tui ngu ra luôn.
Hôm qua ban ngày tui đi ngủ, lúc ôm thằng bé mò mò véo véo, tui còn thắc mắc sao nó càng ngày càng ốm? Tui đang nghĩ có khi nào thằng nhóc xui xẻo này đồng cảm nên xẻ thịt nuôi zombie hay không? Kết quả tui lại phát hiện ra cái màn này.
Tui nhìn Kiều Yến lén lút lục lọi mấy thứ gia vị trong nhà bếp, người làm chủ nhân như tui…mẹ nó cảm thấy thật chấn động tinh thần! Trứng cũng bị chấn rơi luôn! (Cái này của tác giả, không phải do tui đâu.)
Tui nhặt được Kiều Yến đã một tháng lẻ ba ngày, việc này có nghĩa là thú cưng của cương thi vĩ đại độc nhất trên đời này ăn gia vị tới một tháng lẻ ba ngày!
Con của tui! Con còn chưa bị nuôi chết! Làm khó con quá rồi!!
Tui lập tức bò lên từ trạng thái giả bộ ngủ, đi tới trước mặt Kiều Yến. Kiều Yến thấy tui hoảng sợ thì nhìn tui bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, có thể dễ dàng nhận thấy nó không để ý đến ẩn ý trong mắt tui.
Trong ánh mắt nóng bỏng của tui, nó gian nan nuốt đường cát vào miệng, sau đó cho tay vào lọ đường lấy một nhúm, lấy lòng đưa tới trước mặt tui: “Hách Hách, chị muốn ăn à? Em ăn không ngon đâu, thật đó.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã bẩn đến mức ba mẹ nó cũng nhìn không ra, tui đã có một quyết định quan trọng.
Tui muốn dẫn nó đi ra tiệm ăn!
Tui là một cương thi đại từ đại bi biết bao nhiêu!
Tui kéo thằng bé ra ngoài.
Tui chiếm lấy một tiểu thu cao cấp, ở trung tâm có một cái siêu thị hai tầng tên là Gia Nhạc Phúc.
Tui dắt thằng bé hiên ngang bước vào siêu thị trước sự chú ý của một đám zombie.
Những thứ đồ tươi đông lạnh ở lầu một chắc đã hư hỏng hết nằm ở một xó, mùi hôi thối nhàn nhàn của xác chết quẩn quanh trong mũi tui. Tui khom lưng ngửi ngửi người Kiều Yến sau đó mới thỏa mãn dắt nó tiếp tục đi vào bên trong.
Tui không hiểu rõ thói quen ăn uống của con người, nên khi đến khu vực an toàn, tui thả tay thằng bé, ý bảo nó tự lấy thứ mình muốn ăn.
Kiều Yến há hốc mồm nhìn một đống thực phẩm rực rỡ muôn màu, miệng mở thật to vẫn chưa khép lại.
Tình huống này, tui là người từng trải, tui rất tri kỷ đánh nhẹ vào cằm nhóc con giúp nó khép cằm lại.
Sau khi Kiều Yến kích động xong, nó bắt đầu vội vàng vơ vét. <)Ien <)an L33 Q|_|Y <)ON
Tui không ngửi được hơi thở nguy hiểm ở quanh đây nên cứ yên tâm để Kiều Yến lại, một mình qua bên kia chơi.
Khi Kiều Yến cầm theo một cái túi nhựa lớn tới tìm tui, tui đang ở khu vực dành cho trẻ em xem một cuốn tạp chí cho con nít.
Nó cúi đầu vác cái túi ở sau lưng, dè dặt nhìn tui, biểu cảm có vẻ vừa lo sợ vừa bất an: “Hách Hách, em…Em không cẩn thận giết anh em của chị rồi, chị đừng giận nha…”
Tui đi quanh người nó một vòng, để ý có một mùi hôi lạ, nhưng không sao, không phải mùi máu của thú cưng mà ta đang nuôi.
Sau khi xác nhận xong, tui mới chú ý đến câu nói của Kiều Yến.
….Tui có anh em à?
Đây không phải là chuyện nhỏ, thì ra tui còn có một thân thích rơi rớt bên ngoài.
Tui kêu Kiều Yến dẫn tui đến chỗ người “anh em” kia, mới phát hiện người chết thê thảm trên đất lại là người tui quen.
Bà Chu à, bà rãnh quá ha, chỗ nào cũng có bà hết.
“Em muốn chọn một cây dao, vừa cầm lên đã thấy dưới kệ có cái đầu người bò ra…Em…em run tay làm rớt con dao xuống, rơi trúng ngay đầu bà ấy rồi.” Kiều Yến vừa nói vừa cẩn thận nhìn vào mắt tui, môi nó cũng chu lên như thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.
Tui thấy hứng thú với chuyện bà Chu thành anh em của tui từ lúc nào.
Nhìn ánh mắt mờ mịt của tui, Kiều Yến hỏi: “Bọn họ không phải đồng loại của chị …hoặc là thân thích à?”
Cưng bị đường lẫn vào óc rồi.
Tui một cước đá văng bà Chu làm mất hết khẩu vị kia, đi ra cửa.
Đi vài bước không thấy có người đi theo phía sau, tui nhìn lại, đứa bé vẫn còn sững sờ tại chỗ. Tui mất kiên nhẫn kêu “hách hách”’ hai tiếng, nó mới bừng tỉnh vội đi theo.
“Bọn họ không có quan hệ gì với chị sao?”
Cưng thích giết mấy đứa thì giết.
“Vậy…vậy chị có thể huấn luyện cho em cách giết bọn họ được không?”
Chơi vui không?
Đến chỗ đo chiều cao tại cửa ra vào, tui đột nhiên nổi hứng chặn Kiều Yến lại, buộc nó đứng yên, nghiêm túc đo chiều cao cho nó.
“Dọa người quá đi…chị Hách Hách!”
Tui mặc kệ Kiều Yến đỏ mặt kháng cự, nghiêm túc nhìn xem.
152…
Mấy tuổi rồi cưng?
“11.” Đôi mắt trong sáng lấp lánh.
Tui đẩy nó ra, tự mình đứng sát tường, mặt hưng phấn.
Kiều Yến nhìn thoáng qua: “Vượt mức, đây là dụng cụ đo cho trẻ em.”
Rõ là kỳ thị!
Tui xé nát miếng dán đó, giẫm lên hai phát mới coi như hết giận.
Sau khi bình an vô sự về đến nhà, Kiều Yến nhanh chóng lấy ra từng bao từng bao bánh quy áp súc và chocolate trong túi nhựa ra.
Tui nhíu mày, cái đồ chơi này ăn ngon không? Đặc biệt là cái thứ giống như c*t đó ăn ngon không?
“Hách Hách, chị không biết đó chứ. Em nghe người ta nói khi tìm kiếm vật tư phải ưu tiên tìm hai thứ này, bởi vì chúng dễ bảo quản và có chứa năng lượng cao.”
…Cần thiết ư?
Tui muốn liếc mắt xem thường nhưng đáng tiếc tròng mắt quá ngoan cố, ráng liếc nhưng nó bất động.
“Đúng ha! Tình huống của bọn họ và chúng ta không giống nhau! Sớm biết vậy em lấy nhiều khoai tây chiên một chút rồi….” Kiều Yến đột nhiên tỉnh ngộ, nó cào tóc rầu rĩ không vui.
Cái chỉ số IQ gì không biết!
Cương thi cao ngạo tiếp tục ra vẻ cao quý, nhìn người bằng nửa con mắt. Động tác này cô vừa mới xem được trong sách.
“Hách Hách, chị sao vậy? Có con gì chui vào mắt chị hả…?”