Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 29: Không thể tha thứ, tại sao phải tha thứ?

“Lại đây lại đây! Kiều Yến, để mẹ nói vài lời với con.” Người đàn bà không quan tâm, giữ chặt lấy Kiều Yến, muốn kéo nhóc vào lều của bà ta.

Tui bước tới, gỡ tay người đàn bà lôi kéo Kiều Yến ra, nhìn bà ta bằng ánh mắt không chút thân thiện.

“Cô…Kiều Yến, cô gái này là ai?” lqd Người đàn bà ngạc nhiên, nhìn tui từ trên xuống dưới.

Kiều Yến không nói lời nào, nắm lấy tay tui, đi ra ngoài.

“Trời ơi! Kiều Yến, từ từ thôi. Đừng đi, vào đây nói chuyện với mẹ, mẹ muốn nhìn con cho rõ!”

Dường như người đàn bà không nhìn thấy sự chống cự của Kiều Yến, lại bổ nhào tới.

“Khụ, anh với Khương Kiến qua bên kia tuần tra.” Lã Bang Hào ngượng ngùng ho khan một tiếng, kéo Khương Kiến đi.

“Đi thong thả! Nhớ ghé thăm tôi đó!” Người đàn bà to tiếng chào khiến bóng lưng của Lã Bang Hào lảo đảo theo.

“Lại đây lại đây! Mau vào trong!” Người đàn bà kéo Kiều Yến vào lều.

Tui biết Kiều Yến không muốn tui ra tay với người đàn bà đó nên bản cương thi vẫn luôn nhịn, nhịn.

“Nhanh ngồi đi, nhanh ngồi đi!” Người đàn bà lôi ra một cái đệm rách nát đen thui như được bôi tám lớp sơn đen, nhiệt tình mời Kiều Yến.

Kiều Yến đã tỉnh táo lại, nhóc mặt không đổi sắc đứng yên một chỗ, dùng giọng nói lạnh như băng dày ba thước nói: “Nói đi, tôi rất bận.”

“Con nói gì vậy chứ! Mẹ chỉ muốn ôn chuyện với con thôi! Cũng đã bảy năm rồi còn gì? Mẹ đã bảy năm rồi không gặp con, chẳng lẽ mẹ con ta không nên vui vẻ nói chuyện ư?”

“….”

“Giờ con có tương lai rồi, còn là quân nhân, mẹ không cần phải chịu khổ nữa rồi. Hừ, cái lũ mắt chó nhìn người thấp kia (*), lão nương đã nói rồi có ngày cả lũ chúng nó sẽ hối hận mà. Đúng rồi, mấy đứa tham gia quân ngũ có nhiều thức ăn không? Chút nữa con chuyển cho mẹ mấy rương đồ ăn nhé…Ôi….lão nương mấy năm rồi chưa được ăn cơm no. Phải ha, có thịt không? Mang chút thịt tới cho em trai con, nó còn đang tuổi lớn, cần phải bồi bổ. À…còn nữa, Tiểu Kiều đang ở trong đội thu thập vật tư đặc biệt, con đã về thì mẹ cũng nên kêu nó về. Nguy hiểm quá, tiểu Kiều còn nhỏ, sao có thể làm việc ở nơi như vậy. Phải rồi, con đang làm trong quân đội, vậy con làm cho em con vào theo được không? Vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ có thêm nhiều đồ ăn rồi sao?” Người đàn bà thao thao bất tuyệt, không để ý đến ánh mắt Kiều Yến càng lúc càng lạnh, càng lúc càng trầm.

(*) Mắt chó nhìn người thấp: dùng ánh mắt nông cạn để đánh giá người khác.

Tui nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Kiều Yến, trái tim đã lâu chưa từng đập không biết tại sao lại cảm thấy nhói đau. lqd

Cảm nhận sâu sắc này gần như khiến tui phát điên. Tại sao? Tại sao vậy?

“Tôi sẽ không đưa cho bà bất cứ thứ gì.” Rốt cuộc Kiều Yến đã mở miệng, giọng nói kia không có một tia nhiệt độ, khiến người ta liên tưởng tới một hồ nước đọng dưới Tuyết Sơn.

“Tại sao?!” Người đàn bà không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy, lập tức cao giọng đầy kinh ngạc: “Con có nhiều đồ ăn như vậy tại sao lại không chia cho mẹ và em con?!” 

“Tại sao tôi phải chia cho các người?” Kiều Yến cười tươi, hỏi ngược lại.

“Bởi vì mẹ là mẹ của con! Tiểu Kiều là em ruột của con mà!”

“…Con bà đã chết từ bảy năm trước rồi.”

“Đại Kiều, sao con lại không biết thông cảm cho mẹ? Mẹ sống dễ dàng ư? Lúc đó mẹ bị ép, đâu phải con không biết? Bây giờ con đã không sao rồi, sao lại không tha thứ cho mẹ? lqd Con đã trở lại thì một nhà ba người chúng ta vẫn sẽ như trước kia, vậy không tốt hay sao?”

“Không tốt.” Kiều Yến lạnh lùng cười đáp.

“Đại Kiều à…”

“Lúc trước, cái lúc mà bà giao tôi cho bọn họ--- đứa con trai Kiều Yến của bà đã chết rồi. Bây giờ Kiều Yến trước mặt bà không còn liên quan gì đến bà nữa.”

“Nhưng mà….mẹ đâu còn cách nào khác! Bọn họ bắt mẹ phải giao ra một đứa trẻ, Tiểu Kiều còn nhỏ, con là anh…”

“Nhỏ hơn nửa giờ… nên tôi phải chết đúng không?”

“Vậy con muốn sao? Để Tiểu Kiều thay con chẳng lẽ con sẽ vui à?” Người đàn bà hét to lên.

“Không, tôi hiểu quyết định của bà. Tôi hiểu, nhưng tôi không thể tha thứ.” Kiều Yến nắm tay tui, kéo tui đến trước mặt bà ta: “Bảy năm trước bà lựa chọn vứt bỏ tôi, đứa con trai Đại Kiều của bà đã chết lâu rồi. Chính người này đã ban cho tôi cuộc sống mới. Bảy năm, tôi luôn là gánh nặng, nhưng cô ấy chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ một gánh nặng như tôi. Tôi đã thề sẽ nắm chặt tay cô ấy, không bao giờ buông. Tôi hiểu quyết định của bà, xin bà cũng hiểu cho rằng tôi không thể nào tha thứ cho bà, tôi xin bà đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Tôi cầu xin bà.”

Người đàn bà ngơ ngác đứng đó, mãi đến khi Kiều Yến xốc mảnh vải lều lên mới kịp phản ứng, lại nhào lên nắm lấy quần áo của Kiều Yến, nói: “Sơ mi trong quân phục của con rất đẹp, Tiểu Kiều không có quần áo, con giàu rồi, cởi ra cho Tiểu Kiều mặc đi! Còn những đồ khác, lần sau đến nhớ mang theo một ít, quần áo của Tiểu Kiều đã vá quá nhiều rồi…”

Ngực Kiều Yến phập phồng kịch liệt vài cái mới xẹp xuống, nhóc không nói hai lời, cởi luôn cái sơ mi ném cho người đàn bà rồi quay đầu kéo tui đi: “…Xin bà đừng đến tìm tôi nữa.”

Không về quân đội, Kiều Yến kéo tui về phòng gỗ của bọn tui.

Vừa vào căn phòng gỗ nhỏ, lqd Kiều Yến giống như mất hết sức lực, ngồi dựa vào tường, nước mắt nóng bỏng từ từ tuôn ra.

“Mẹ” rốt cuộc là thứ gì mà lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng Kiều Yến đến vậy?

Kiều Yến là của một mình tui, không cho ai hết.

Tui ngồi trước mặt Kiều Yến, bắt chước người sống dùng tay lau nước mắt cho nhóc.

Nước mắt…

Tui đưa ngón trỏ lên miệng, tui không có vị giác nên đương nhiên không cảm nhận được nước mắt có vị gì, nhưng tui nghĩ là nó không ngon.

“Hách Hách, em nghĩ nếu em không gặp bà ấy, cứ cho rằng bà ấy đã chết trong căn cứ thì tốt rồi...vậy là tốt rồi...”

Bây giờ chị giết bà ta nhé?

Em không muốn.

Kiều Yến dựa đầu lên vai tui, nức nở nói: “....Đừng động vào bà ấy, dù sao bà ấy cũng là người đã sinh ra em.”

Sinh ra em… nên gọi là “mẹ”? Tui bỗng nghĩ…vậy “mẹ” tui là ai?

“Chị biết ba nhưng lại không biết mẹ à?” Kiều Yến ngẩng đầu, cười nhẹ, hình như muốn nói chuyện với tui để giải sầu.

Tui không để nhóc con này lái sang chuyện khác đâu.

Tui vẫn muốn giết người đàn bà kia.

“Hách Hách, bảy năm trước, chúng ta gặp nhau vì đoàn xe của em gặp phải bầy zombie.” Kiều Yến dựa vào vách tường, chậm rãi kể. Ánh mắt nhóc mơ hồ như đang nhớ về một ngày rất đáng sợ.

“Thủ lĩnh đoàn xe quyết định sẽ đuổi 5 người sống xuống xe để làm mồi cho chúng nó. Gã bắt bà ta chọn vứt bỏ một trong hai đứa trẻ song sinh. Em vĩnh viễn không bao giờ quên giây phút đó…Đó luôn là cơn ác mộng của em…Ánh mắt bà ấy lướt qua rồi chọn vứt bỏ em.”

“Lúc đó…em đã chết. Kiều Yến đã chết, bị chính mẹ của nó giết chết.”

Giọng Kiều Yến trầm thấp, khàn khàn.