Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 9: Thị Tẩm

Chính Đức đế hứng thú nhìn vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc của người nào đó. Mắt hồ ly lại cong lên như trăng non, môi mỏng nhếch cười như không cười.

Mà người nào đó khi xoay qua, nhìn thấy hoàng đế đại nhân nhàn nhã ngồi đó, mắt nhìn nàng như thú săn nhìn thấy con mồi, sống lưng chợt lạnh, trực giác cho nàng biết, người đàn ông này nguy hiểm hơn vẻ bên ngoài, liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhún người quy củ hành lễ:

“Hoàng thượng vạn phúc kim an, nô tỳ không kịp nghênh đón, mong hoàng thượng tha tội”

“Nhan nhi, hai chúng ta không cần đa lễ như vậy”- Vừa nói vừa đưa tay nâng nàng lên.

“Vạn tuế gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời người và chủ tử dùng bữa”- Giọng the thé của Tiểu Thuận Tử vang lên.

Người nào đó thở phào nhẹ nhõm, ôi cái không khí gượng gạo này thật khó sống, liền ném cho Tiểu Thuận Tử ánh mắt cảm kích vô cùng.

Một bàn thức ăn phong phú, đồng chí hoàng đế cười cười dùng bữa, vô cùng săn sóc gắp món cho người bên cạnh, không khí tương đối hài hòa.

Người nào đó vô cùng tuân thủ theo đạo dưỡng thân nên đã dùng bữa trước đó rồi, nàng đâu có biết hoàng thượng lại đến đây dùng bữa chứ, nàng ăn không nổi nữa rồi, đừng gắp nữa mà 

Chính Đức đế nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của người nào đó, buồn cười, buông đũa, lại thấy người nào đó như được ân xá, sau khi cả hai được nha hoàn phục vụ súc miệng, liền không mặn không nhạt hỏi:

“Thức ăn không hợp khẩu vị của nàng sao?”

“Dạ không ạ, thức ăn rất ngon ạ.”

“Vậy tại sao nàng lại dùng ít như vậy? Hay không quen dùng bữa cùng trẫm?”- Khóe miệng cười cười nhưng giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm khiến người ta lo sợ.

Người nào đó nghe vậy liền ‘bùm’ một cái quỳ xuống:

“Nô tỳ không dám, nô tỳ…nô tỳ có thói quen dùng bữa sớm, giờ dậu đã dùng bữa rồi”

“Trẫm chỉquan tâm nàng, lo lắng nàng không quen nên hỏi thế thôi, làm quỳ làm gì chứ, nào đứng lên, chúng ta vận động một lát cho tiêu thực”- Lại cúi người nâng nàng lên lại, nói như thổi khí vào tai, giọng điệu vô cùng ám muội.

Người nào đó bị thổi khí , hai tai liền đỏ lên, con ngựa đực này, vừa ăn no liền động dục sao?Đang suy nghĩ lại nghe giọng rồng cất lên:

“Chúng ta đi”- Nói xong lại nắm tay người nào đó kéo đi.

Vận động? Là đi dạo sao? A men, tha thứ cho đầu óc đen tối của nàng.

Toàn bộ buổi đi dạo, cả hai đều im lặng. Sau đó người nào đó máy móc bị mang về đến phòng, máy móc bị đưa lên giường, đến lúc máy móc bị đặt dưới thân mới có dấu hiệu hoàn hồn.

Chính Đức đế dùng ngón tay nhẹ nâng cằm Khuynh Nhan, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng, cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên, sau đó lại hôn sâu hơn. Nàng cũng từng trải qua chuyện tình cảm nhưng chưa đến mức môi chạm môi thế này.

Lúc này, người nào đó không có cảm giác nào, cũng không chút thú vị, đầu lưỡi của người phía trên ở bên trong miệng nàng quấy rối khắp nơi, có chút nhàm chán. Liếc thấy người dưới thân hai mắt quá mức bình tĩnh, tự ái của nam nhân bị xúc phạm nghiêm trọng, một tay bắt lấy tay nàng kéo lên giam phía trên, dùng đầu lưỡi day dưa với lưỡi nàng, quyến rũ nàng, đòi hỏi nàng đáp lại, một tay khác cách y phục dùng sức vuốt ve hai bên bánh bao nhỏ trắng trẻo, mềm mịn của nàng. Thật đáng tiếc, lý trí người nào đó vẫn thanh tĩnh không có dấu hiệu bị loạn, lại bắt đầu có chút buồn ngủ.

Nếu nói ‘hoàng thượng, người nhanh chút còn ngủ’ liệu có đả kích lòng tự ái của nam nhân hay không? Thôi không thể mạo hiểm tính mạng, dù sao thì bản thân nàng cũng rất rảnh rỗi, vẫn còn nhiều thời gian để ngủ bùmà.

Hiển nhiên là Chính Đức đế cũng cảm thấy, nhịp tim người nào đó vẫn rất bình thường, hơn nữa thần thức lại đang đi đến nơi nào rồi. Bỗng nhiên hắn có chút thất bại, lại cảm thấy một vị chua chậm rãi dâng lên. Nàng là đang nghĩ đến ai đây?

Nàng nghĩ về ai thì đã sao? Dù sao cả đời này nàng cũng là phụ nữ của Vũ Văn Triệt hắn.

Không lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa, hắn quyết định đứng dậy cởi hết lớp quần áo vướng víu bên ngoài.

Hắn lại thấy Khuynh Nhan nhanh chóng tự mình cởi bỏ quần áo, kéo chăn qua che lại sau đó nhìn hắn tủm tỉm cười. Đây là chủ động sao? Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào trước mặt hắn tự động cởi quần áo như vậy Hắn lại một lần nữa sâu sắc thừa nhận, mình không theo kịp suy nghĩ của nữ nhân này.Khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn nàng.

Oa, tính ra nàng cũng không thiệt thòi gì, dáng người tên ngựa đực này quả không tồi, nhiều người trưng dụng như vậy mà vẫn săn chắc như vậy, da thịt toàn thân lúc nào cũng căng lên, chắc khỏe vô cùng.

Thấy hai mắt người nào đó sáng quắc, nóng rực như ngọn lửa, soi khắp người mình, biểu cảm thưởng thức hưng phấn vô cùng, đồng chí Chính Đức cười cười gian xảo hỏi với giọng điệu tự hào vô cùng:

“Xem ra nàng rất vừa ý với cơ thể của trẫm? Hửm?”

“Ừ, rất đẹp nha”- Người nào đó đang trong trạng thái bị sắc dụ lên theo phản xạ liền nhanh miệng đáp.

Nghe thấy vậy, mắt hồ ly híp lại, môi mỏng nhếch lên, túm chăn vứt sang một bên lại lần nữa áp lên, bắt lấy hai cổ tay nàng, giơ cao lên quá đỉnh đầu, một tay lần xuống phía dưới thăm dò vào nơi giữa hai chân của nàng. Ngón tay thon dài đâm vào nơi nóng ướt, một lần lại một lần ra vào cùng xoa nắn nhẹ, người bên dưới bắt đầu thở dốc, sau đó lại rên lên khe khẽ. Lại thêm một ngón tay nữa, phía bên dưới bắt đầu co rút, khước từ dị vật xâm nhập vào.

“Ngoan, thả lỏng, nếu không nàng sẽ đau đấy”

Nghe vậy, Khuynh Nhan liền tận lực thả lỏng toàn thân, nhưng nàng thề là không cách nào thả lỏng hết được, cả người cứ căng như dây đàn. Theo ngón tay đang không ngừng tăng tốc ra vào trong cơ thể mình, hai mắt nàng bắt đầu mông lung, vô thức đáp lại, tìm kiếm môi của người phía trên hôn sâu, toàn thân bắt đầu nóng lên. Cảm nhận được bàn tay đã thấm ướt, Chính Đức đế liền rút ngón tay ra, một tay bắt lấy chân nàng khiến hai chân nàng vòng qua eo hắn.

“Nhìn trẫm!”

Một tay cố định mặt nàng để bốn mắt giao nhau, một tay lại nắm lấy eo nhỏ của nàng, chậm rãi đem phân thân của mình dứt khoát đẩy vào nơi giữa hai chân nàng.

Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên, một của nàng là vì cảm giác đau đớn, một của hắn là vì cảm giác thỏa mãn. Hắn cũng không động mà nhẫn nãi, ẩn nhẫn chờ nàng từ từ thích ứng, sau đó mới chậm rãi di chuyển phân thân, nhẹ nhàng ra vào, nghe người dưới thân bắt đầu hưởng ứng rên lên khe khẽ liền kích động nhanh chóng chạy nước rút, lúc thì đưa ra, lúc lại đâm sâu vào, mà ở bên trên cũng không rảnh rỗi môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi day dưa quấn quýt.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã luyện đến chương thứ mấy trong ‘Xuân cung họa’ , chỉ cảm giác thấy nhiệt độ nóng lên , tim đập nhanh hơn, người nào đó bắt đầu mặc kệ người bên trên vẫn miệt mài ra vào trong cơ thể mình, bắt đầu mất dần ý thức. Suy nghĩ cuối cùng là: Quả nhiên, thực hành mệt hơn xem lý thuyết, xem thì dễ, làm rất khó nha!