Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 89: Áo gấm về làng

Trương Trọng Vi cả đầu chỉ nghĩ về Lâm Y, thuận miệng đáp. “Ca ca nếu thích, em cho cô ta vào phòng hầu hạ anh”.

Trương Bá Lâm đánh chàng một cái, nói. “Hôm qua đã vào phòng anh rồi, cậu không biết?”.

Trương Trọng Vi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ : Thanh Liên này quả là người càn

rỡ, xem ra không thể giữ lại, vì thế thương lượng với Trương Bá Lâm. “Em muốn bán cô ta đi, lại sợ Lí thái thú phật lòng, ca ca có biện pháp nào vẹn cả đôi đường không?”.

Trương Bá Lâm tức giận đến nỗi gõ lên đầu chú em, mắng. “Nhị tiểu tử, khi nào cậu mới thông suốt đây hả?”.

Trương Trọng Vi chẳng hiểu sao bị mắng, đang cân nhắc ý tứ anh trai nói, chợt

nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, ra ngoài mới thấy là Cẩm Thư và

Thanh Liên cãi nhau, người trước dí vào cái trán người sau một cái, mắng chửi. “Tiện nhân không biết xấu hổ, mới hở mắt ra đã bò lên giường Đại thiếu gia”.

Thanh Liên không cam lòng yếu thế, cũng chọt lại. “Cô và tôi cũng là nha hoàn giống nhau, cô bò lên được sao tôi không được?”.

Trương Trọng Vi nghe hiểu, hẳn là đêm qua Thanh Liên xông vào phòng Trương Bá

Lâm, bị Trương Bá Lâm thu phòng. Trương Bá Lâm táy máy cả nha hoàn của

em trai, có chút ngượng ngùng, vuốt cái mũi. “Cô ta nói cậu không thèm quan tâm cô ta, anh mới miễn cưỡng chịu. Cậu yên tâm, ngày khác anh lại tặng đứa tốt hơn cho cậu”.

Trương Trọng Vi mười phần cao hứng Đại ca đã giải quyết thay mình một vấn đề nan giải, vui mừng nói. “Em vốn định tặng cô ta cho anh, như vậy vừa hay. Em cũng không muốn nha hoàn gì hết, thêm người thêm phiền”.

Trương Bá Lâm lại nổi nóng, tiếp tục gõ đầu chàng. “Cậu cũng không nhỏ nữa, không muốn thu phòng ai?”.

Trương Trọng Vi nghĩ bụng : thu phòng nha hoàn thì có gì hay, lúc trước Trương Bá Lâm thu một cô Như Ngọc liền phiền toái cả nhà người ngã ngựa đổ,

cho tới bây giờ con cháu không được nhận tổ tông, cha con không được gặp mặt, nếu chàng cũng học theo chẳng phải tự tìm phiền toái hay sao. Câu

này chàng không dám nói ra miệng, chỉ đáp. “Kì thi vào tháng chín sắp tới, em chỉ muốn đọc sách thôi”.

Lời ấy đúng đắn, Trương Bá Lâm không thể phản bác chàng, vì thế tự đi chỗ

khác, vui tươi hớn hở nhìn Cẩm Thư và Thanh Liên tranh giành tình cảm

của anh ta.

Trương Trọng Vi thấy anh ta chẳng những không khuyên

can, ngược lại còn thích thú, lắc đầu xoay người vào nhà, đóng cửa sổ

lại hết, bản thân chăm chú khổ đọc.

Tháng chín, hai anh em Trương

Bá Lâm Trương Trọng Vi thuận lợi thông qua kì thi cử nhân. Tháng giêng

năm tiếp theo, lễ bộ mở kì thi thứ hai, đúng do Âu Dương hàn lâm làm chủ khảo, cuộc thi lúc ấy tiến hành giấu tên thí sinh, các giám khảo đọc

văn thơ nhưng không biết ai là người viết, có điều vì Lí Giản Phu đã đề

cử, Âu Dương hàn lâm cũng đọc qua văn thơ của cả hai, bởi vậy lật chưa

đến chục bài đã tìm ra bài làm của Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi. Nếu so hai bài này, Âu Dương hàn lâm thật ra thích của Trương Trọng Vi hơn, nhưng nghĩ đến Trương Bá Lâm mới là con rể Lí Giản Phu, vì thế cho

Trương Bá Lâm đứng vị thứ hai, Trương Trọng Vi thứ ba, còn lại vị trí

đầu là cho đệ tử của chính Âu Dương hàn lâm.

Sau khi thi vòng thứ

hai của lễ bộ, tháng ba thi đình, hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng

Vi thuận lợi thông qua, cả hai cùng đậu tiến sĩ, chờ đợi với các tiến sĩ khác nhận lễ quốc sĩ của triều đình.

Hai người cá chép vượt vũ

môn thành danh, Trương Bá Lâm đắc chí, hành xử với người ngoài khó tránh khỏi có chút ngạo mạn, Trương Trọng Vi lại cho rằng bản thân vì ca ca

mới được Lí Giản Phu vớt vát, vẫn hành xử cẩn thận như trước, đề phòng

nơi nơi chốn chốn.

Đang lúc anh em đều thỏa thuê mãn nguyện chờ

triều đình bổ nhiệm chức danh, thư nhà từ Mi Châu đến, trước chúc mừng

bọn họ đề tên bảng vàng, sau lại gọi Trương Trọng Vi nhanh chóng về quê

thành thân. Trương Trọng Vi mừng rỡ không kiềm chế được, lập tức nhanh

tay thu dọn hành lý, gấp gáp về nhà.

Vì đường xá xa xôi, Trương Bá Lâm không muốn về nhà lắm, lại không đành lòng chú em đi về một mình,

đành tạm thời bỏ lại phồn hoa chốn kinh thành, lên đường với Trương

Trọng Vi.

Lúc này mọi người nhà họ Trương đã hết kì giữ hiếu, lại

không cấm kị gì nữa, Nhị phòng họ Trương giăng đèn kết hoa khắp nhà mới, một bức phong cảnh náo nhiệt. Trương Trọng Vi bảy phần hưng phấn ba

phần thẹn thùng, quỳ gối dập đầu tạ ơn cha mẹ, đợi Trương Bá Lâm ra

ngoài đi tìm Lí Thư, mới hỏi Trương Lương và Phương thị. “Đa tạ cha mẹ quan tâm con, đã định ngày thành thân rồi chưa?”.

Phương thị lúng túng nói. “Thảo thiếp còn chưa đổi đâu”.

Trương Trọng Vi ngây ra, bước đầu tiên nghị thân còn chưa xong, thành thân cái gì?

Trương Lương trách cứ Phương thị vài câu, nói. “Tự bà gây chuyện, tự bà nói đi”.

Phương thị bị giục, tay chân luống cuống mở miệng, thì ra bà ta thấy Lâm Y mãi không chịu đưa thảo thiếp, liền nghĩ ra cách lừa dối, cho người làm giả thảo thiếp để hoàn tất toàn bộ công văn, ép Lâm Y bằng mọi giá phải

xuất giá, không ngờ nhà họ Trương có nhiều người mật báo với Lâm Y,

khiến việc chưa bắt đầu đã lọt vào tai Trương Đống, Trương Đống làm sao

cho phép sự tình như thế phát sinh trong gia đình, giận dữ mắng chửi răn dạy hai vợ chồng Trương Lương.

Phương thị bị mắng đã là chuyện

như cơm bữa, vốn chẳng có việc gì, nhưng Lâm Y vì chuyện làm giả đó mà

nổi giận lôi đình, lúc nhà họ Trương đi cầu thân bị nàng mắng đi về, hôn sự mắc cạn cho tới bây giờ.

Trương Trọng Vi vô cùng khiếp sợ, nhịn không được chất vấn. “Mẹ, mẹ xuất thân dòng dõi thư hương thế gia, sao có thể nghĩ đến ép hôn?

Không có thảo thiếp và định thiếp chính là xem cưới vợ cả như nạp thiếp, khiến Tam nương tử hổ thẹn không nói, còn hại danh dự nhà họ Trương”.

Trương Bá Lâm dắt Lí Thư tới cửa cũng nghe, khó nhịn được lên tiếng. “Nếu bị người ta tố cáo bức ép con gái nhà lành làm thiếp thì biết thế nào đây?”.

Phương thị sớm hiểu tính chất quan trọng của sự việc, nhưng trước mặt con cái trong nhà vẫn mạnh miệng như cũ. “Chẳng qua ta muốn vậy thôi, lại không làm thật, không biết đứa nô tỳ lắm mồm nào truyền tin tức cho Lâm Tam nương”.

Trương Trọng Vi nghe mọi chuyện chưa thành sự thật, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi. “Ngay cả thảo thiếp cũng chưa đổi, giăng đèn hết hoa làm chi?”.

Trương Lương và Phương thị cùng nở nụ cười. “Các con ta đậu tiến sĩ, đương nhiên phải bố trí rực rỡ vui mừng chút”.

Thì ra là Trương Trọng Vi hiểu sai ý, bất giác mặt đỏ như gấc, nhưng ngay sau đó Phương thị nói tiếp. “Lâm Tam nương từng nói hôn sự phải chờ con về tính, hiện giờ con đã về tới, không ngại đi gặp cô ta đi, nói không chừng cô ta thấy tiền đồ sáng

chói của con bây giờ sẽ lập tức đồng ý ngay. Đợi cô ta gật đầu rồi,

chúng ta sẽ làm việc vui, khắp viện đã treo sẵn đèn lồng đỏ”.

Trương Lương cười. “Trọng Vi bây giờ là tiến sĩ, chớp mắt sẽ làm quan, nếu Lâm Tam nương không đồng ý thì hẳn là ngu dốt”.

Lí Thư đứng bên tấm tắc lấy làm lạ, Phương thị luôn luôn nước lên thuyền

lên, hiện giờ Trương Trọng Vi đã đậu tiến sĩ, cứ tưởng bà ta sẽ xem

thường Lâm Y, tìm tiểu nương tử khác làm con dâu, không ngờ bà ta vẫn

một lòng một dạ muốn cưới Lâm Tam nương vào cửa.

Cô đâu có biết

Phương thị ghét nhất các cô tiểu thư nhà quan lại, cảm thấy con dâu xuất thân như vậy không dễ cầm nắm trong tay, nếu không lúc trước đã chẳng

phản đối Trương Bá Lâm cưới Lí Thư.

Trương Trọng Vi nghe theo

Phương thị, ra cửa, vui rạo rực đi tìm Lâm Y, thấy mấy chục mẫu cỏ linh

lăng và một đàn ngỗng trắng muốt của nàng, khen từ đáy lòng. “Dù mình đọc nhiều sách như thế cũng không bằng Tam nương tử giỏi giang”.

Thanh Miêu phát hiện ra chàng trước, mặt mũi lại hầm hầm không đẹp, đuổi chàng. “Mẹ thiếu gia phái thiếu gia tới cướp tân nương?”.

Lâm Y ngăn cô lại. “Nhị phu nhân là người thế nào em còn không biết ư? Liên quan gì đến Nhị thiếu gia?”.

Trương Trọng Vi thấy nàng không giận chó đánh mèo, rất cảm kích. “Tôi không biết việc đó, nếu biết sẽ tuyệt đối không để mẹ tôi dính vào”.

Lâm Y hiện giờ có chút tài sản, đàn ngỗng tăng gấp đôi, ruộng nước hơn ba

mươi mẫu, tá điền làm công còn nhiều hơn người hầu nhà họ Trương, phải

nói là tiền nhiều tới thở cũng mạnh mẽ, bây giờ nàng căn bản không đặt

Phương thị nghèo túng vào mắt, vì thế chỉ cười một tiếng, không nói

nhiều, trước chúc mừng chàng thi đậu tiến sĩ, lại hỏi cảnh sắc chuyện

hay chốn kinh thành.

Trương Trọng Vi vẫn thành thật như vậy, hỏi

cảnh sắc nói cảnh sắc, hỏi chuyện hay kể chuyện hay, Lâm Y rốt cuộc

không nhịn được nữa, hỏi ra câu hỏi gần một năm nay vẫn nặng như chì

trong đáy lòng nàng. “Anh về một mình? Không phải thu một nha hoàn tên là Thanh Liên sao?”.

Trương Trọng Vi hạ giọng xin lỗi. “Tôi thấy nha hoàn đó có chữ Thanh đứng đầu, vừa hay tương xứng với

Thanh Miêu nhà em, vì thế muốn mang về cho em sai bảo, không ngờ cô ta…

Cô ta…”.

Trái tim Lâm Y lập tức chìm xuống đáy, nghiến răng hỏi. “Đã thu phòng rồi?”.

Trương Trọng Vi gật đầu, đang định giải thích, Lâm Y đã nắm chặt lấy cây gậy

trúc trong tay, hung hăng đánh vào đùi chàng, tức giận mắng. “Tôi

chờ ngày chờ đêm, chịu những cơn giận không đâu của mẹ anh, cũng chưa

bao giờ muốn từ hôn thật sự, vẫn nhớ mãi anh trung hậu thành thật, thầm

nghĩ chỉ cần anh tốt tôi sẽ chịu đựng hết thảy, làm sao biết chờ đến chờ đi, lại chờ một kẻ phụ lòng”.

Trương Trọng Vi nhận ra nàng hiểu lầm, vội xua. “Không phải… Tôi không phải kẻ phụ lòng…”.

Lâm Y tức giận ghê gớm, trong mắt người sinh trưởng ở Bắc Tống, thu một nha hoàn thông phòng trước khi thành thân không phải là kẻ phụ lòng, nhưng

nàng cảm thấy tủi thân lắm, lòng cứ nhói đau liên tục, hai mắt cay cay

nhịn không được rơi lệ, vẫn mắng. “Anh cút cho tôi”.

Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, luống cuống tay chân, vội vàng tiến đến dùng tay áo lau nước mắt, giải thích. “Thanh Liên đã thu phòng, nhưng không phải tôi thu, là Đại ca”.

Lâm Y còn tưởng chàng lấy cớ, nói. “Nếu không phải anh, vì sao vừa rồi ấp úng?”.

Trương Trọng Vi gãi đầu, trả lời. “Nha đầu kia đêm hôm khuya khoắt bò lên giường ca ca tôi, nói ra mất mặt chết người”.

Lâm Y nghe, cảm thấy kì quặc. “Nha hoàn của anh, làm sao đêm hôm lại mò vào phòng Đại thiếu gia?”.

Trương Trọng Vi sợ nàng khóc nữa, kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra, ngay cả chi

tiết Thanh Liên chui vào ổ chăn của mình cũng không dám giấu, nói xong

giơ tay. “Toàn bộ đã kể cho em nghe, đừng khóc nữa”.

Lâm Y bấy giờ mới hiểu bản thân hiểu lầm chàng, nháy mắt mặt đỏ như quả tần bà, xấu hổ thút thít. “Chân anh có đau không?”.

Trương Trọng Vi nhớ ra đùi bị đánh vài cây, lập tức ngồi bịch xuống ruộng ôm chân, kêu lên. “Ôi, đau, chỉ sợ là bầm tím cả rồi”.

Lâm Y hoảng hốt, đang định ngồi xuống an ủi, đột nhiên phát hiện anh chàng ôm chân trái ăn vạ, bật cười mắng. “Tôi đánh đùi phải, sao lại đau bên trái?”.

Trương Trọng Vi nghe cũng không hề đỏ mặt ngượng, vội vàng ôm chân còn lại, tiếp tục hô la “Ôi đau”. Lâm Y dở khóc dở cười, đành phải ngồi xổm xuống xin lỗi, mềm giọng an ủi.

Trương Trọng Vi cười hì hì nhìn nàng một lúc, đột nhiên lên tiếng. “Thanh Liên bị ca ca thu phòng cũng tốt, đỡ mất công có người của Lí thái thú kè kè bên cạnh tôi, bó tay bó chân”.

Anh cũng biết như thế! Lâm Y kinh ngạc vô cùng, hỏi. “Vậy sao anh còn nhận?”.