Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 78: Thím Nhâm mật báo

Nhà họ Trương phân gia trước khi nhà họ Lí cầu hôn, bởi vậy Lí Thư

vẫn xem là nhà chồng gạt mình, cô từ biệt Lâm Y, trong lòng vẫn hỗn loạn như cũ, gọi Cẩm Thư tới sai bảo. “Đi thám thính xem Nhị phu nhân còn chuyện gì gạt ta hoặc lừa ta nữa không?”.

Cẩm Thư là nha hoàn đắc lực, được mệnh lệnh xong, cũng không đi hỏi thăm

chung quanh, mà lập tức tìm đến thím Nhâm, giả bộ buôn chuyện. “Thật là không ngờ ngay cả mấy chục mẫu ruộng mà Nhị phu nhân cũng phải nói dối”.

Thím Nhâm rốt cuộc hầu hạ Phương thị bấy lâu, giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo. “Trong nhà nghèo khổ, Nhị phu nhân có khổ tâm”.

Cẩm Thư hỏi. “Thật sự chỉ có sáu mươi mẫu ruộng thôi ư?”.

Thím Nhâm đáp chi tiết. “Cũng không phải chỉ có nhiêu đó, tuy có vài mẫu ruộng cạn nhưng không đáng tiền”.

Cẩm Thư nhìn bà ta, lại nhìn lướt qua thím Dương đang bận việc trong bếp. hỏi. “Lúc chúng tôi chưa đến, trong nhà chỉ có hai bà hầu? Làm sao chăm lo hết mọi việc được?”.

Thím Nhâm bĩu môi hất đầu về phía Đông Mạch đi ngang qua, nói. “Đó cũng là đứa nha hoàn, từ lúc âm thầm trèo lên giường Nhị lão gia xong, bản thân cũng tự coi mình là cái thiếp”.

Cẩm Thư kinh hãi, đến chính mình là nha hoàn còn biết trong lúc giữ hiếu

không được đồng phòng, Trương Lương đường đường là lão gia, sao sau lưng lại làm như vậy. Cẩm Thư vội nói. “Bà chớ có nói bừa, Nhị lão gia đang ở tang kỳ, điều đó không hợp quy củ”.

Thím Nhâm cười nói. “Nhị lão gia cũng không phải làm quan, là hương dân bình thường mà thôi, ai để ý đến việc này?”.

Cẩm Thư dù coi thường nhà họ Trương, nhưng rốt cuộc cũng đã là một nhà,

không tính toán thay Trương Lương thì vẫn phải tính toán cho Trương Bá

Lâm, hốt hoảng la lên. “Nhị lão gia không làm quan, nhưng Đại thiếu

gia phải làm quan, lão gia nhà chúng tôi rất coi trọng thiếu gia, có thể nào để chuyện như vậy phá hủy tiền đồ của thiếu gia?”.

Thím Nhâm lơ đễnh đáp. “Đâu phải bọn họ làm ngay giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết được, hơn nữa bọn họ cũng không làm ra kết quả thì sợ cái

gì”. Nói xong lại cười thần thần bí bí. “Làm ra kết quả đi nữa còn có Nhị phu nhân giấu giếm, cô cứ yên tâm đi”.

Cẩm Thư nghe xong chuyện Đông Mạch, vốn đã giật mình, nay vừa nghe bà ta đề cập tới Phương thị, lập tức cảnh giác, hỏi ngay có chuyện gì, thím Nhâm lại cười không nói, Cẩm Thư hiểu ý, ra chủ ý. “Đại thiếu phu nhân

đang nhàm chán kìa, sao bà không đến kể cho thiếu phu nhân nghe ít

chuyện xưa, xin thưởng mấy đồng chi tiêu?”.

Thím Nhâm đang chờ câu này đây, mừng rỡ, lập tức nói. “Nhờ cô dẫn đường”.

Cẩm Thư dẫn bà ta vào phòng Lí Thư, trao đổi ánh mắt, bẩm. “Đại thiếu phu nhân, thím Nhâm nói bà ta có một câu chuyện rất hay phải kể cho thiếu phu nhân nghe”.

Lí Thư vô thanh vô tức ngồi thẳng dậy, cười nói. “Đang không có gì để làm, thím Nhâm mau ngồi”.

Tiểu nha hoàn đưa đến băng ghế, thím Nhâm ngồi xuống, bà ta vì muốn được

chút tiền thưởng, cố ý kéo dài câu chuyện ra, chậm chạp kể. “Trước khi Đại thiếu phu nhân gả vào, Đại thiếu gia có một nha hoàn hầu hạ”.

Bây giờ mới kể tới nha hoàn, Lí Thư liền mất hứng, nhà giàu có trước khi

lập gia đình ai mà không có thông phòng cũng lạ, huống chi chỉ là cái

nha hoàn. Cô ngồi lệch qua, dựa vào ghế, chống khuỷu tay, lười biếng

hỏi. “Nha đầu kia đâu sao chưa gặp qua”.

Thím Nhâm thấy bộ dáng Lí Thư như vậy, sợ mất tiền thưởng, vội đi vào trọng điểm. “Nha đầu kia trong lúc giữ tang thì có bầu, không thể để lộ, Nhị phu nhân giấu nó đi nhà thân thích”.

Lí Thư hoảng hốt, lập tức phắt dậy, trách mắng. “Nói hươu nói vượn, Đại thiếu gia đọc sách thánh hiền, hiểu được lí lẽ, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy”.

Thím Nhâm còn tưởng Lí Thư ghen, vội vuốt. “Đại thiếu phu nhân bớt giận, không phải lỗi của Đại thiếu gia, là con nha hoàn xấu xa đó rù quyến Đại thiếu gia”.

Bà ta hiểu sai, Lí Thư xuất thân nhà quan lại, thứ đầu tiên lo lắng không

phải là Trương Bá Lâm có con trai thứ, mà sợ hãi việc đó sẽ gây trở ngại cho đường làm quan của anh ta; thứ hai là việc con trai thứ được sinh

ra trước con trai đích gây tổn hại cho thể diện nhà họ Lí; về phần ghen

tuông – Lí Thư là thân phận gì mà thèm để mắt tới một đứa nha hoàn? Thật ra chỉ cần sinh được con trai đích trưởng ra trước, cô không hề để ý có bao nhiêu con thứ, giống như Lí phu nhân đã dạy cô trước khi lấy chồng – con thứ có nhiều đi nữa cũng là con thứ mà thôi, không có tiền đồ, thân phận coi như một nửa nô dịch, có tiền đồ, được lợi chính là mẹ cả.

Lí Thư lập tức tìm lại tư thái, ngón tay gõ lên ghế, hỏi. “Nha đầu đó tên gì?”.

Thím Nhâm thấy quý nhân đã hứng thú lại, tinh thần tỉnh táo, vội vàng đáp. “Gọi là Như Ngọc, Đại thiếu gia đặt tên, nói là cái gì mà ‘nhan như ngọc’ “.

Thư trung tự hữu nhan như ngọc? Lí Thư cười lạnh, lại hỏi. “Bây giờ nó ở đâu?”.

Thím Nhâm lần lữa. “Không thể nói, nếu bị Nhị phu nhân biết, nô tỳ mạng già khó giữ”.

Lí Thư bây giờ không có sức nói vô nghĩa với bà ta, vẫy vẫy tay gọi, thím

Chân liền bưng một cái tráp nhỏ dâng lên, Cẩm Thư mở tráp, bên trong là

một tờ tiền giấy một quan, gác lên trên bàn, nói. “Kể rõ mới được lấy”.

Từ lúc Ngân Tỷ đi rồi, đây là lần đầu thím Nhâm gặp lại tiền thưởng to như vậy, nhất thời nước miếng suýt nữa rỏ ra, nhìn dính vào tờ tiền kia,

nói. “Như Ngọc ở nhà Phương Đại Đầu thôn lân cận, đó là họ hàng xa của Nhị phu nhân”.

Thím Chân nghe xong, càng nghi ngờ, nhịn không được xen vào. “Bà nhất định là bịa chuyện, Nhị phu nhân có hồ đồ đi nữa cũng là mẹ ruột

của Đại thiếu gia, chẳng lẽ phu nhân không biết trong lúc giữ hiếu mà có con là không hợp quy củ ư, chỉ vì vậy mà một mực phải hủy đi tiền đồ

của Đại thiếu gia?”.

Sau vụ Phương thị khăng khăng đòi tiền

Lâm Y vì hai đầu heo chết, Lí Thư đã liệt bà ta vào loại người không thể nói lý được, bởi vậy lười đi phân tích nguyên do vì sao Phương thị làm

vậy, chỉ hỏi thím Nhâm đường đến thôn lân cận, sai tiểu nha hoàn đi thám thính tin tức.

Thím Nhâm được một quan tiền thưởng, cười đến toe

toét, vui sướng hài lòng về nhà cũ, hoàn toàn không suy xét xem khi

Phương thị biết được sẽ phạt bà ta như thế nào. Trong viện nhà cũ, Lâm Y đang cho xẻ thịt con heo mừng năm mới, rất nhiều người vây xem, thím

Nhâm tâm tình tốt, cười ha ha đến hỗ trợ, thím Dương trêu. “Mới hại xong người nào mà cao hứng vậy”.

Thím Nhâm trong lòng có quỷ, nghe xong không lòng dạ nào nói gì, sắc mặt lập tức thay đổi, ấp úng vài câu bỏ đi mất, thím Dương ở lại kì quái không

thôi.

Dương thị nghe thấy đầu heo trong viện kêu, phiền lòng nhíu mày. “Heo này kêu cũng thật quá thê lương”.

Điền thị xuất thân bần hàn, nhìn không vừa mắt Dương thị đã ở nông thôn còn giả bộ thanh cao, nói. “Đó là Lâm Tam nương cho xẻ thịt, làm sao có thể không kêu”.

Lưu Hà vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vui mừng nói. “Buổi tối có cơm huyết heo ăn, chỉ là không biết Lâm Tam nương có bày rượu hay không”.

Điền thị cũng đến nhìn, nói. “Nhà cô ấy có tá điền, một năm vất vả cùng nhau, phải mời đến ăn bữa cơm, đương nhiên là sẽ bày rượu”.

Điền thị đoán đúng, đến chiều, trong sân đã bày mấy bàn, một nửa số người

ngồi là tá điền, một nửa còn lại là hàng xóm quen thuộc, Phương thị và

Lí Thư cũng nằm trong số đó. Thanh Miêu bận rộn qua lại giữa các bàn

tiệc, thay mặt chủ tử chiêu đãi khách, Lưu Hà và Điền thị đang thấy lạ

là sao không gặp Lâm Y, nàng đã đứng ngay cửa cười nói. “Đại phu nhân có thể hân hạnh đi uống chén rượu được không?”.

Dương thị cũng không nguyện ý, trả lời. “Cô giết heo, ta cao hứng, nhưng bên ngoài toàn là người trong thôn, ta không muốn ngồi cùng bàn ăn với bọn họ”.

Lâm Y hiểu Dương thị là phu nhân nhà quan lại, chẳng qua đang lúc đại tang

mới ở đây, bởi vậy có thể thông cảm tâm tình Dương thị, nhân tiện nói. “Là tôi sơ sẩy, tôi gọi Thanh Miêu bưng đến riêng cho Đại phu nhân một mâm”.

Lưu Hà vội xua. “Nô tỳ đi, nô tỳ đi, nhờ Thanh Miêu làm chi đâu”.

Dương thị nhìn Lưu Hà đi hướng phòng bếp, thở dài. “Không có tiền trăm sự phiền, hiện giờ chúng ta đã lưu lạc đến trình độ ở chung một cái sân với kẻ hầu người hạ”.

Sân vẫn là sân cũ, vì sao lại thở dài. Lâm Y ngẩn người mới hiểu được, Nhị

phòng dọn ra khỏi nhà cũ, dãy phòng ở vốn ngày xưa bọn họ ở nay sửa

thành phòng cho người hầu, Dương thị làm phu nhân nhà quan, bỗng dưng

thành hàng xóm của đầy tớ, trong lòng hiển nhiên không thoải mái.

Điền thị an ủi Dương thị. “Mẹ đừng khổ sở, sang năm ra hiếu chúng ta sẽ vào thành, nhẫn nại mấy tháng nữa vậy”.

Dương thị đã tính toán từ lâu, phải tháng mười sang năm mới mãn tang, bởi vậy bà cũng không vui mấy, vẫn là vẻ mặt úc uất. Chuyện nhà ở chẳng thể cải thiện trong chớp mắt được, Lâm Y không biết an ủi bà thế nào, đành phải yên lặng lui ra ngoài.

Buổi tối Thanh Miêu dọn dẹp xong tàn cục trên sân, trở về phòng cũng cảm thán. “Đều do Nhị phòng dọn đi cách vách, hại chúng ta chỉ có thể ở chung với tôi tớ nhà họ Lí”.

Lâm Y không hiểu, hỏi. “Ta hỏi em, nếu không có nhiều người hầu như vậy vừa nãy đến hỗ trợ em, em có thể dọn dẹp nhanh đến thế sao?”.

Thanh Miêu vừa rửa mặt vừa căm giận nói. “Tốt thì tốt, nhưng bọn họ không chỉ có nha hoàn bà hầu, còn có nam nhân và

tiểu tử, vừa rồi có tên tiểu tử choai choai tới điên ngôn điên ngữ, bị

em mắng về”.

Có người đùa bỡn Thanh Miêu? Lâm Y sửng sốt. “Ai? Lá gan lớn như vậy, ta đi nói cho Đại thiếu phu nhân”.

Thanh Miêu thấy chủ tử muốn đòi lại công bằng cho mình, liền nói ra tên tiểu tử kia.

Ngày hôm sau, Lâm Y thật sự đi đến phòng Lí Thư, nói cho Lí Thư nghe tiểu tử nhà họ Lí đùa bỡn nha hoàn của nàng. Ý của Lâm Y là mong Lí Thư quản lí người hầu chặt chẽ chút, nhưng Lí Thư lại cảm thấy nha hoàn cũng không

phải tiểu nương tử đứng đắn, đùa giỡn thì có làm sao, mới đề nghị gả

Thanh Miêu cho tiểu tử kia.

Trong lòng Lâm Y, bây giờ Thanh Miêu

không chỉ là nha hoàn, còn là bạn của nàng, đâu chịu tùy tiện xứng tên

tiểu tử cho Thanh Miêu, vì thế quả quyết cự tuyệt. Lí Thư thấy nàng

không muốn cũng thôi, gọi thím Chân đến, bảo thím Chân đi răn dạy tiểu

tử kia. Lâm Y thật lòng cảm tạ. “Tôi biết bản thân đa sự, chỉ là đứa nha hoàn bé nhỏ cũng muốn quấy rầy Đại thiếu phu nhân, nhưng tôi lẻ loi một mình, chỉ có Thanh Miêu làm bạn, khó tránh khỏi xem trọng cô nàng

chút, mong Đại thiếu phu nhân thứ lỗi”.

Lâm Y trọng tình ý,

Lí Thư lại hiểu khác : cái gọi là cô nhi quả phụ trước cửa nhiều thị

phi, cho dù là nha hoàn cũng phải giữ mình trong sạch, nếu không mọi

người đều tưởng nha hoàn nhà nàng dễ đùa bỡn, giở trò chơi đùa, khó

tránh khỏi sẽ va chạm đến thân nàng.

Đảo mắt thím Chân đã quay về báo cáo, nói. “Theo Đại thiếu phu nhân dặn dò, đã giáo huấn tiểu tử kia, về sau hắn cũng không dám nữa”.

Lâm Y lại cúi người tạ ơn, Lí Thư vội đứng dậy đáp lễ. “Có phải chuyện gì to tát đâu, hơn nữa cũng là người hầu nhà ta sai trước”.

Lâm Y thấy mọi sự đã giải quyết xong, liền muốn cáo từ, Lí Thư giữ nàng lại. “Lâm Tam nương vội gì sao? Nếu là nhàn hạ, ngồi nói chuyện cùng ta”.

Lâm Y nghe đã hiểu Lí Thư có việc, liền ngồi xuống, cười. “Tôi thì có việc gì đâu, chỉ sợ ngôn ngữ thô bỉ nói chuyện không lọt vào mắt Đại thiếu phu nhân”.

Các bạn độc giả trong nhà Rùa là số 1. Tuần này hơi bận kiểm tra nên ko

edit nhanh được, chiều nay mở mail đọc comment của bạn Kid cảm thấy vô

cùng ấm áp.