Phương thị không đạt được mục đích, thở phì phì đi ra, cước bộ vội vã về phòng xả cơn giận, thím Nhâm giữ chặt bà ta. “Nhị phu nhân chậm đã, nhìn mấy gian nhà của chúng ta kìa”.
Phương thị nổi nóng, có chút mất kiên nhẫn, đẩy thím Nhâm. “Nhà ở mấy chục năm trời, có gì đáng nhìn”.
Thím Nhâm chỉ mấy chỗ cố ý bảo bà ta nhìn. Phương thị xem sắc mặt
thím Nhâm, khó hiểu dụng ý, đành phải nhẫn nại nhìn theo hướng thím Nhâm chỉ : phía Đông một gian nhà kề, một gian nhĩ phòng đều là kho lúa;
phía Tây nhĩ phòng cũng là kho lúa, thêm phòng bếp và nhà xí. Thím Nhâm
chỉ vào mấy gian đều là của Nhị phòng, Phương thị ngạc nhiên. “Thế nào, phòng ốc phân cho nhà chúng ta tệ hơn Đại phòng?”.
Thím Nhâm vui rạo rực, cười nói. “Còn thế nào nữa phu nhân, chính là tốt hơn Đại phòng tôi mới chỉ cho phu nhân xem nha…”. Nói được một nửa, Lưu Hà đứng ngóng về bên này, bà ta vội kéo Phương thị về phòng, đóng cửa sổ, mới tiếp tục. “Nhị phu nhân, tôi hỏi phu nhân, Lâm Tam nương có tiền trong tay mua nhà nào không mua nhất định mua nhà của Đại phòng?”.
Phương thị ngồi lên ghế trên, phất tay ý bảo châm trà, nói. “Này còn cần phải hỏi sao, chỉ có nhà họ Trương mới giữ cô ta bình an được, không bị người khác nói ra nói vào”.
Thím Nhâm rót đầy trà bỏ vào tay bà ta, nịnh nọt một phát. “Nhị phu nhân anh minh”. Tiếp. “Cô ta muốn ở lại nhà họ Trương cũng không nhất định phải ở Đại phòng,
phòng ốc Nhị phòng chúng ta càng to rộng thoáng mát, vì sao không mua
của chúng ta mà mua của Đại phòng?”.
Phương thị gác chén trà, mắng. “Nói bậy, sản nghiệp tổ tiên có
thể tùy tiện bán lấy tiền sao, còn nữa, nếu Lâm Tam nương thực sự cắm rễ ở nhà họ Trương, tương lai sao đuổi được nó đi?”. Theo Phương thị xem ra, chủ ý này hỏng bét, bà ta nhìn thím Nhâm càng nhìn càng không vừa mắt, vội phất tay đuổi xuống.
Thím Nhâm đi ra, đến chân tường gặp gỡ thím Dương kể khổ, bảo Phương
thị cản trở Đại phòng bán nhà, nhà mình cũng không chịu nhân cơ hội bán
đi, lại oán giận việc nhiều lương ít ỏi, quanh năm suốt tháng không thấy được một cái áo mới. Thím Dương đồng cảm, nhưng cũng nhịn không được
vui mừng. “Con bé nha hoàn mười mấy tuổi đầu mới được bộ quần áo mới cũng khiến bà đỏ mắt thèm thuồng?”.
Thím Nhâm xấu hổ đỏ mặt, đẩy thím Dương một phát, ra sau nhà lười
nhác. Thím Dương có tâm muốn giúp Lâm Y, thấy thím Nhâm quẹo ra sau góc
tường liền lặng lẽ đến phòng Trương Trọng Vi, kể cho chàng nghe chuyện
vừa gặp được, nói thêm. “Đại lão gia không có người thân, chỉ có
cháu trai trong nhà là thân thiết nhất, thiếu gia đi đỡ lời mấy câu,
không chừng liền thành”.
Có thể đỡ đần thay Lâm Y, Trương Trọng Vi không chớp mắt liền đi nhà
Đại phòng tìm Trương Đống, chưa nói gì, trước hành lễ. Trương Đống còn
tưởng Phương thị lại nổi giận, muốn ông ta đi cứu, vội đỡ chàng đứng
lên, hỏi. “Mẹ cháu lại phạt cháu?”.
Trương Trọng Vi tính không ưa lòng vòng, nói thẳng. “Đại bá, gian nhà giữa và hai gian nhà kề đều để trống, sao không bán cho Lâm Tam nương?”.
Dương thị ngồi ngay bên cạnh, nghe thấy thầm nghĩ : nếu không phải do mẹ cậu thì đã bán lâu rồi, cần gì cậu tới cầu. Phận làm con không thể
nói cha mẹ không phải, bà nói ra không tiện, mịt mờ nhắc tới. “Nhị lang, mẹ cháu nói có lý, sản nghiệp tổ tiên há có thể bán lấy tiền, chọc người khác nói bậy”.
Trương Trọng Vi dù thành thật nhưng không ngu dốt, nghe liền mơ hồ
đoán được chuyện có liên quan đến Phương thị, nhưng chàng là con ruột,
biết thì thế nào, chỉ có thể tận lực khuyên Trương Đống. “Đại bá, Tam nương tử cũng không phải người ngoài, nàng… nàng… có hôn ước với cháu…”. Một câu lắp bắp nói xong, chàng đã đỏ bừng mặt, cũng không dám cúi đầu bỏ qua nét mặt Trương Đống, ánh mắt bình tĩnh dõi theo.
Dương thị lộ vẻ tán tưởng, mỉm cười nhìn chàng vài lần, giúp khuyên Trương Đống. “Đứa nhỏ thành thật, quả đáng quý, cháu đã chịu xấu hổ đến cầu lão gia, lão
gia thân là Đại bá của nó, không giúp đỡ chút sao được?”.
Thật ra Trương Trọng Vi cũng không hiểu vì sao Lâm Y phải mua nhà,
theo ý chàng mà nói, sớm hay muộn nàng cũng gả vào nhà họ Trương, nếu có chút tiền, mua ít đồ gia dụng để dành làm của hồi môn thì thôi, mua nhà thật là làm điều thừa. Nhưng Lâm Y muốn, chàng phải trợ một tay, thấy
sắc mặt Trương Đống khó cân nhắc, chàng vội nói. “Nếu ngày khác tiền đồ rộng mở, cháu sẽ báo đáp Đại bá ổn thỏa”.
Lúc này Trương Đống đã có bảy phần tâm tư muốn bán nhà, chỉ e ngại
Phương thị miệng rộng nên chưa làm được, lại sợ thật bán rồi cái mồm của bà ta đi bô bô nói loạn khắp nơi. Dương thị hiểu suy nghĩ của ông ta,
tiện thể nói. “Chúng ta lặng lẽ kí khế đất, bên ngoài cứ nói cho cô
ấy mượn nhà ở, đợi khi lão gia mãn hiếu xuất sĩ làm quan bảo cô ấy ở lại trông nhà, thế nào?”.
Trương Đống do dự, hỏi bà. “Mua nhà trả tiền đàng hoàng lại bị nói thành nợ chúng ta ân tình, Lâm Tam nương chịu sao?”.
Dương thị biết nỗi khổ của Lâm Y, cười. “Chỉ sợ Lâm Tam nương còn không muốn người khác biết hơn cả chúng ta”.
Quả nhiên Lưu Hà đi hỏi, Lâm Y chẳng những đầy lòng đáp ứng, còn dặn dò bọn họ chớ để lộ tin tức.
Mọi người trong phòng nghe được hồi báo, Trương Trọng Vi vui vẻ vểnh
cả lông mày, vái chào Trương Đống và Dương thị xin lui. Trương Đống dù
đồng ý bán nhà nhưng trong lòng không dễ chịu là bao, đỡ cháu trai đứng
dậy cũng cúi đầu ra ngoài. Trương Trọng Vi rốt cuộc giúp được Lâm Y,
nhảy nhót vui sướng trong dạ, tạ ơn Dương thị lần nữa mới cáo từ.
Dương thị sai Lưu Hà mời Lâm Y đến, cúi đầu thoáng nhìn thấy Điền thị đứng trước cửa sổ, thần sắc một nửa cô đơn một nửa hâm mộ. Dương thị
nổi giận, ho mạnh hai tiếng, hỏi. “Nhìn cái gì?”.
Điền thị cả kinh run lên, miễn cưỡng cười. “Nhị thiếu gia là người si tình, Lâm Tam nương thật có phúc”.
Dương thị mặt không chút thay đổi. “Đó là cô ấy mệnh tốt, không giống cô là đứa bạc phúc”.
Lưu Hà không ở, chẳng ai đến nói đùa giải vây, Điền thị thành thật
đứng hầu, nghe Dương thị quở trách, đến tận khi Lâm Y vào mới xem như
thoát thân.
Lâm Y cảm thấy không khí trong phòng khác lạ, liếc nhìn Điền thị, mắt cô ta đỏ hoe, giống như muốn khóc mà không dám, thật cảm thán con dâu
khó làm. Lưu Hà mời nàng ngồi xuống, rót trà nóng, cười đon đả. “Đại phu nhân nhà chúng tôi và Nhị thiếu gia thay nhau khuyên Đại lão gia mới gật đầu”.
Lâm Y sửng sốt. “Nhị thiếu gia?”.
Dương thị cười. “Nhị lang một lòng hướng về cô, xấu hổ đỏ bừng mặt mà vẫn cầu Đại lão gia”.
Lâm Y trong lòng nghĩ về chuyện khác, có liên quan đến Trương Trọng
Vi, tính toán mua nhà xong sẽ kể cho Dương thị biết, cầu bà hỗ trợ, giờ
phút này nghe thấy vạn phần cảm động, không khỏi do dự.
Dương thị thấy nàng vẻ mặt khó xử, hỏi. “Không đủ tiền sao? Chớ lo, dù sao bốn gian phòng phải chờ hai năm sau mới giao được, cô trả trước một nửa là ổn”.
Lâm Y vội lắc đầu, lấy lại bình tĩnh. “Tôi không cần nhiều phòng như vậy, Đại phu nhân bán ba gian nhà trống cho tôi là được”.
Dương thị cần dùng tiền gấp, muốn bán hết, nhưng không giao được nhà ngay không tiện đòi hỏi, đành gật đầu, nói. “Nhà giữa một gian, nhà kề hai gian, toàn bộ lợp ngói, tổng cộng chín quan tiền, thế nào?”.
Lâm Y nghe giá, sợ hãi nhảy dựng lên : sao lại rẻ như vậy?
Dương thị thấy nàng kinh ngạc, vội bổ sung. “Tiền đồng, túc mạch*”. Vừa cười. “Ở ngoài quen rồi, quên mất ở đây dùng tiền sắt”.
*Túc mạch : Cổ đại phân mỗi quan tiền đồng thành một trăm miếng, gọi là Tiền túc mạch.