Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 50: Đám đông hỗn loạn

Lưu Hà tiễn Lâm Y đến cửa phòng, cũng chưa bước đi, hẳn là lo lắng

nàng muốn đi nơi khác mua nhà, Đại phòng mất khoản thu, trấn an. “Đại lão gia nhất thời nghĩ không thông mà thôi, Đại phu nhân khuyên nhủ một chút là được rồi, nhà của chúng ta, Tam nương tử đương nhiên mua được”.

Lâm Y cũng không có ý định mua nhà nơi khác, nhưng để thuận tiện ép giá sau này, vẫn trả lời như không thèm để ý. “Nếu Đại lão gia không muốn cũng đừng miễn cưỡng, tôi nghe nói vài hộ gia đình trong thôn cũng muốn bán nhà”.

Lưu Hà thấy nàng thực sự tính đi mua nhà nơi khác, vội vã quay về báo cho Dương thị biết, cáo từ rời đi. Thím Dương đứng nghe ngóng, thấy Lưu Hà vừa đi, liền lại đây hốt hoảng. “Tam nương tử, không thể tách

khỏi nhà họ Trương, ở một mình bị người khác khi dễ, đừng nói nửa đêm

nghe tiếng đập cửa trong lòng bất an, chỉ cần kẻ xấu đi vào thôn mấy

vòng, người ta nhàn ngôn toái ngữ liền không chịu nổi”.

Thím Dương dù thân thiết với Lâm Y, nhưng tóm lại vẫn là người của

Nhị phòng, Lâm Y không muốn để bà biết chuyện nàng mua nhà Đại phòng,

tiện thể nói. “Không nhất thiết phải mua nhà riêng, hôm qua hộ

trưởng nương tử có nói nhà bà ấy còn phòng trống cần bán, cháu đến ở nhà hộ trưởng, ai dám khi dễ?”.

Thím Dương nghe vậy càng hoảng. “Tam

nương tử, hộ trưởng có đến mấy người con trai, cháu và bọn họ ở chung

một cái sân, người khác thấy thế nào, đến lúc đó chỉ sợ chòm xóm còn nói ra nói vào nhiều hơn ở một mình. Nhà họ Trương dù sao cũng là thân

thích, cháu ở đây mới không bị nói huyên thuyên”.

Lâm Y thấy bà thật sự quan tâm đến mình, không khỏi cảm động, vội nói. “Chỉ nói vậy thôi, cháu cũng chưa đồng ý mua”. Nói xong gọi Thanh Miêu đến. “Hai miếng vải kia đâu, ngươi không thừa dịp thím Dương ở đây, xin lãnh giáo đi?”.

Thanh Miêu vâng lời đi mở thùng, lấy ra hai khúc vải, một khúc vải

bông màu lam nhạt, một khúc vải bố chưa nhuộm, nâng lên cho thím Dương

xem, cười nói. “Hôm qua Tam nương tử vào thành mua hai miếng vải, cháu cũng không biết cắt may, làm phiền thím Dương dạy cháu”.

Thím Dương nhiệt tâm trợ giúp người nhất, vải dư cũng có thể xin về

làm hài cho xấp nhỏ, liền sảng khoái đáp ứng. Thanh Miêu dọn bàn, để chỗ cho cả hai bắt đầu cắt may quần áo. Lâm Y đứng bên nhìn, yên lặng tính

toán lúa mạch vụ đông, nhà cửa, hôn ước… Còn chưa nghĩ thông, ngoài

phòng có người hỏi thăm. “Lâm Tam nương có nhà không?”.

Lâm Y chưa kịp quay đầu, Thanh Miêu đã gác kéo, bẩm. “Là Trương Lục tẩu tử ở cách vách”.

Lâm Y thấy là hàng xóm, tự nhiên đứng dậy đón chào, để Thanh Miêu tiếp tục may vá.

Vợ Trương Lục cũng không ngồi, nhìn Thanh Miêu và thím Dương đang làm gì, tấm tắc hâm mộ. “Tam nương tử kiếm được nhiều tiền, chưa đến lễ Tết đã mua vải may đồ mới rồi”.

Chị ta đứng đó, cản tay cản chân Thanh Miêu, Thanh Miêu không dám đẩy chị ta, miệng dẩu lên thật cao. Lâm Y buồn cười, vội nhấc ghế kéo chị

ta ngồi xuống, chỉ vào Thanh Miêu. “Em có may đồ mới đâu, là cô nàng này chỉ có một bộ đồ duy nhất cũ kĩ, ngay cả đồ thay để tắm cũng không

có, vóc người lại cao hơn em, quần áo của em nó mặc không được, nói may

đồ mới cho nó, nó lại nhăn nhó không chịu, em đành may cho bản thân một

bộ cô nàng mới nhận đấy”.

Thím Dương sáp vào. “Đó là nó biết quy củ, nào có chủ tử mặc đồ cũ, nha hoàn mặc đồ mới”.

Vợ Trương Lục không hiểu quy củ chủ tử nha hoàn, nhất thời im lặng, ngồi nhấp nhổm trên ghế hồi lâu rốt cuộc mở miệng. “Tam nương tử nha, ruộng của cô có trồng thứ gì khác nữa không?”.

Lâm Y nghĩ chị ta cũng muốn nàng trả lại ruộng như Dương thị, cẩn

thận ngẫm lại trong số ruộng nàng thuê cũng không có của chị ta, khó

tránh khỏi nghi ngờ.

Thím Dương ngồi cạnh cười. “Vợ nhà Trương Lục, cô tỏ ra bí hiểm với Tam nương tử làm gì, có chuyện nói thẳng đi”.

Vợ Trương Lục bị giục, đánh bạo nói. “Mấy miệng ăn nhà tôi toàn bộ đang rảnh rỗi không có gì làm, không biết Tam nương tử có muốn thuê thêm tá điền không?”.

Lâm Y còn muốn gieo tiểu mạch ngoài ruộng, quả thật cần thêm nhân

thủ, nhưng hơn hai trăm mẫu ruộng cũng không tính nhiều lắm, mười người

tá điền khỏe mạnh đã đủ, nhưng sau vụ lúa nông dân chỗ nào cũng rảnh,

chỉ có chỗ của nàng là có việc, bởi vậy người đến cầu nàng cho làm rất

nhiều, chỉ tính số người đăng kí thôi đã dày đặc tên họ. Lâm Y giải

thích ngọn nguồn cho vợ Trương Lục, nói. “Lục tẩu tử, em sẽ ghi lại tên chị, nhưng số người báo danh rất nhiều, có đến lượt nhà chị hay không em không dám đảm bảo”.

Vợ Trương Lục không bị cự tuyệt đã vui lắm rồi, vội đứng dậy cảm tạ, về nhà đợi tin tức.

Qua một lúc, thím Dương dạy xong cách cắt, Thanh Miêu chiếu theo Lâm Y phân phó, dọn dẹp mảnh vụn gói lại cho thím Dương mang về. Lâm Y đến

cạnh bàn nhìn xem tay nghề của Thanh Miêu, cười khen. “Ngươi học mau thật, hẳn không bao lâu nữa chúng ta sẽ không cần phiền toái thím Dương cắt may”.

Thanh Miêu được khen có chút ngượng ngùng, ngừng tay đến giúp Lâm Y sắp xếp đơn đăng kí, hỏi. “Tam nương tử, chủ tử cứ chọn từ trên xuống cho tới khi đủ người thì thôi, chẳng phải đỡ mệt hơn sao, tội gì nhớ kĩ từng người”.

Lâm Y dạy cô. “Bọn họ tuy đều là nông dân, bản lãnh lại so le

không đều, chờ qua mấy ngày, ngươi cứ chiếu theo tờ giấy này đi hỏi thăm kĩ càng, nhà nào làm nông giỏi, đánh dấu, nếu có ai từng gieo tiểu mạch rồi thì càng tốt”.

Phương pháp này rất hay, Thanh Miêu bội phục, cũng không dám nhận việc. “Nô tỳ không biết chữ”.

Lâm Y cười nói. “Học chữ không khó, chúng ta bắt đầu học”.

Nàng ngồi xuống bàn học, mở giấy viết ra, dạy Thanh Miêu nhận biết tên

những người có trên tờ danh sách. Người ở nông thôn phần lớn không có

đại danh, chỉ có họ rồi thêm vào thứ tự trong dòng tộc, như kiểu Trương

Tam Lý Tứ, vô cùng dễ phân biệt, Thanh Miêu còn nhỏ, trí nhớ không tồi,

không bao lâu đã nhận biết hết toàn bộ tên. Lâm Y chọc cô nàng là “Thần

đồng”, cô đỏ mặt tránh ra ngoài.

Lâm Y vừa đùa vừa dọn dẹp bàn, cất vải chưa may xong đi. Đang bận rộn, vợ Lí Tam dẫn con gái tên Đại Nữu đi vào, kinh ngạc nói. “Tam nương tử sao tự tay dọn dẹp?”. Nói xong liền xông xáo mau tay lẹ chân phụ giúp.

Lâm Y vội ngăn đón, nhận lấy số vải, nói. “Để em tự dọn, chị không biết chỗ”.

Vợ Lí Tam đứng một bên có chút không được tự nhiên, nhìn trái ngó phải, hỏi. “Nha hoàn mới của Tam nương tử đâu? Thật là kì cục, chính mình lười biếng để chủ tử bận bịu”.

Lâm Y dọn xong bàn, mời chị ta ngồi xuống, nói. “Thanh Miêu đang lo việc khác, không phải lười, dù sao chút việc ấy em làm cũng được, nào có yếu ớt như vậy”.

Vợ Lí Tam lại nói. “Vậy sao được, Tam nương tử bây giờ là người giàu có, nơi nào cũng cần người hầu hạ”. Chị ta kéo Đại Nữu phía sau đẩy ra trước, trừng con bé. “Lúc đến dạy mày thế nào?”.

Đại Nữu nhát gan, trong lòng lại không muốn, hức một tiếng chực khóc. Vợ Lí Tam mắng “Không tiền đồ!” càng làm con bé sợ trốn tránh, chị ta quay lại cười cười với Lâm Y. “Con bé nhà tôi, thành thật số một, Tam nương tử dạy dỗ chút, bảo đảm giỏi việc hơn Thanh Miêu nha”.

Lâm Y có cảm giác như lọt vào sương mù, hỏi. “Tam tẩu đang làm gì vậy?”.

Vợ Lí Tam cười tươi. “Tam nương tử chỉ có mình Thanh Miêu hầu hạ, làm sao đủ sai sử, Đại Nữu nhà tôi vừa chịu khó vừa nghe lời, tôi bán

nó cho Tam nương tử làm nha hoàn được chứ?”.

Lâm Y âm thầm cười khổ, hơn hai trăm mẫu ruộng trồng hoa màu của

nàng, nhìn thì náo nhiệt, nhưng cũng không phải của nàng, đợi đến mùa

xuân sang năm hết hạn thuê, còn không biết sống bằng gì đâu, hiện giờ có một Thanh Miêu giúp chạy việc miễn cho lộ mặt ngoài đường nhiều cũng đủ rồi, có tiền nhàn rỗi đâu mà nuôi thêm một đứa nữa. Việc này nàng không muốn nói cho người ngoài biết, chỉ đáp. “Tam tẩu, không phải tôi nói chị, nạn đói qua rồi, năm nay mùa màng lại tốt tươi, chị bán con làm chi?”.

Vợ Lí Tam vội xua tay. “Đừng nói bừa, tôi chỉ bán con gái không bán con trai, con trai phải giữ lại lo đồng áng, con gái là cục nợ nuôi trong nhà”.

Lâm Y nghe tự dưng cảm thấy khó chịu cực kì, nói. “Tôi không thiếu người chạy việc, chị mau dẫn Đại Nữu về đi”.

Vợ Lí Tam vẫn lải nhải điểm tốt của Đại Nữu thế này thế nọ, không chịu đi, Lâm Y đành uy hiếp. “Ruộng nhà chị sản xuất không tệ, tôi định năm sau còn muốn thuê, nếu chị còn nói nữa, tôi đi thuê nhà khác”.

Đang lúc nông nhàn chỉ có chỗ Lâm Y mới có việc làm, trả ruộng thì

hụt mất miếng ăn, vợ Lí Tam hiểu đạo lý không bắt được chuột còn mất nắm gạo, lúc này mới ngậm miệng quay đầu đi ra.

Lâm Y nhìn hai mẹ con chị ta ra khỏi viện, thở dài một hơi, đang muốn gọi Thanh Miêu thì phát hiện cô nàng đang đứng cạnh cửa, nàng giận nói. “Đã đứng đó sao ban nãy không vào giải vây?”.

Thanh Miêu vò góc áo. “Nô tỳ còn tưởng Tam nương tử sẽ mua Đại Nữu”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Nơi này ta cũng không thiếu nhân thủ, vô duyên vô cớ mua con bé làm chi?”.

Thanh Miêu ngập ngừng. “Nhà Lí Tam đông con trai, Tam tẩu tử lại thiên vị, Đại Nữu thường xuyên ăn không đủ no…”.

Lâm Y buồn cười. “Con bé ăn không đủ no liên quan gì đến ta, ta bản thân còn đang ăn nhờ ở đậu người khác đây”.

Thanh Miêu không dám tranh luận, im lặng không lên tiếng, tới buổi

tối vẫn theo lẽ thường để dành nửa bát cháo đem tặng cho Đại Nữu, Lâm Y

mở một con mắt nhắm một con mắt làm như không thấy, còn âm thầm dặn Lưu

Hà nấu cháo đặc một chút.

Tin vợ Lí Tam bán con gái truyền khắp khiến rất nhiều người động tâm, bán không thể liền đổi thành thuê, ngày ngày có người đến cửa hỏi Lâm Y muốn mướn con gái họ làm nha hoàn không. Lâm Y gặp người đã thấy đau

đầu, đơn giản đóng chặt cửa phòng, để Thanh Miêu đứng ngoài canh cửa, vù vù ngủ ngày.

Thanh Miêu sợ làm ầm ĩ đến nàng, không dám canh ở cửa phòng, đứng tít ngoài cửa viện, gặp một cái chặn một cái. Trong lúc vô tình có mấy tên

du côn vô lại đến cửa quấy nhiễu, bị Trương Trọng Vi cầm then cửa đuổi

hết, Trương Bá Lâm chê cười chàng. “Anh nhìn cậu hệt như thần Chung Quỳ canh cửa”.

Trương Trọng Vi sừng sững như bàn, mặc anh ta chê cười, vẫn nắm then

cửa đứng canh. Trương Bá Lâm đầu óc xoay chuyển dạy chàng một chiêu. “Đi tìm lý chính, bắt nhốt hắn mấy hôm sẽ ngoan ngoãn thôi”.

Trương Trọng Vi y theo lời đại ca, nhà lý chính cũng đang cho Lâm Y

thuê đất, đương nhiên chịu hỗ trợ, đi bắt trừng trị mấy tên vô lại một

phen, quả nhiên yên ắng hơn nhiều.

Dương thị thu hết vào mắt, về phòng khuyên Trương Đống. “Lão gia

nhìn Trọng Vi một lòng che chở Lâm Tam nương, bọn họ lại có hôn ước

trong người, đợi đến khi thành thân, dù lão gia bán nhà, phòng ốc vẫn là họ Trương”.

Trương Đống còn do dự. “Không bán vẫn là của Đại phòng, bán xong sẽ thành của Nhị phòng”.

Dương thị ngầm liếc mắt nhìn ông ta, ra vẻ bâng quơ nhắc tới. “Tôi thấy Trọng Vi đứa nhỏ này không tồi”.

Trương Đống sầm mặt. “Đừng nghĩ vớ vẩn, cháu trai dù thân thiết cũng không bằng con mình”.

Dương thị không muốn tổn thương hòa khí vợ chồng, vội xoa dịu. “Thuận miệng nói thôi, cũng không phải không cho lão gia nạp thiếp”.

Trương Đống “Ừ” một tiếng, sang bàn đọc sách, hiểu biết thế cục trong triều.

Dương thị đến gần, nói. “Nhị đệ mua nha hoàn đã thu phòng hay

chưa? Lão gia làm đại ca, chi bằng khuyên nhủ chút, Nhị đệ cả đời áo vải thì thôi không sợ gặp chuyện thị phi, nhưng lão gia còn muốn xuất sĩ

làm quan, nếu có người rắp tâm ám hại, tố cáo gây gièm pha thì biết thế

nào?”.