Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 44: Thu hoạch cải trắng

Cuối tháng chín, một mẫu cải trắng gieo trước tiên đã đến lúc thu

hoạch, Lâm Y nghe tá điền báo lại, lập tức vào thành tìm Đinh môi giới,

cười nói. “Nhờ phúc của Đinh môi giới, cải trắng thu hoạch rồi, tôi

không có thời gian vào thành mỗi ngày, làm phiền Đinh môi giới giúp đỡ

tìm người mua hoa màu”.

Đinh môi giới trước cám ơn nàng lại chiếu cố việc làm ăn, chỉ lấy

một nửa phí trung gian, giúp nàng tìm chủ thu, đàm xong giá chịu trả năm văn tiền mỗi hai cân cải trắng. Giá tiền này còn cao hơn so với dự định của Lâm Y, nàng mừng rỡ cảm tạ Đinh môi giới rối rít. Đinh môi giới lại nói. “Cô đừng mừng vội, bây giờ đang lúc đầu mùa, giá có cao hơn

một chút, chờ cô chở chúng vào thành, cải trắng nhiều, giá sẽ không cao

như vậy nữa”.

Mấy ngày nữa còn phải phiền ông ta, Lâm Y không giấu giếm, cười nói. “Hai trăm mẫu ruộng, nhiều lắm chỉ có ba mẫu là gieo chung một loại hoa màu, tôi đã gieo hết toàn bộ những giống có thể gieo được, chắc sẽ không hạ

giá quá thấp”.

Đinh môi giới lộ vẻ kinh ngạc, lại thêm

bội phục, Lâm Y và ông ta đã hợp tác nhiều lần, hiểu được ông ta sắp nói gì, vội lên tiếng trước. “Tôi sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở nông

thôn, trồng hoa màu phải trồng nhiều loại, đạo lý đơn giản như vậy đương nhiên là biết”.

Nàng mặc dù nói như thế, Đinh môi giới vẫn khen ngợi từ đáy lòng. “Làm khó cô nghĩ ra được điều đó”.

Lâm Y khiêm tốn vài câu, hỏi qua địa điểm thu hàng, liền đứng dậy ra

về, đi trên đường, tìm tiệm bán sách, mua một vài quyển nông thư, mang

về nhà xem.

Ngày thứ hai thu hoạch, vô số người vây xem, Lâm Y tự mình đến đồng

ruộng đôn đốc, nhìn tá điền cân cải trắng. Hộ trưởng nương tử hâm mộ

không thôi, hối hận nói. “Lúc trước tôi còn chê cười cô, không nghĩ được có thể kiếm ra tiền”. Nhiều người đứng xem ở bờ ruộng, Lâm Y vội giấu dốt nói. “Một ít cải trắng mà thôi, có thể đáng giá mấy văn tiền”.

Bên cạnh có người rắp tâm làm bậy, hét lên. “Cải trắng to thật, nhổ vài búp về nhà đi, vừa hay buổi tối không có gì ăn”.

Tá điền lo lắng thiếu hoa màu bị trừ tiền, đương nhiên không chịu,

nhưng người đứng xa không ngăn kịp, tên kia đã nhanh chân nhảy xuống

ruộng. Lâm Y lập tức biến sắc, nông thôn đúng là có quy định bất thành

văn, nếu là thu hoạch rau củ quả sẽ tặng cho mỗi nhà một ít, nhưng ở đây có rất nhiều người, mỗi người nhổ một cây thì chẳng còn gì mà bán nữa.

Đang lúc cuối thu se lạnh mà nàng hoảng đến độ ra một thân mồ hôi, ánh

mắt cầu cứu nhìn hộ trưởng nương tử, nhưng mà bà này đang còn ảo não bản thân thiển cận, căn bản không nhìn thấy, nàng đang muốn đi đến nói rõ,

chợt nghe dưới ruộng hét lên một tiếng đau đớn, quay đầu vừa thấy tên

trộm cải trắng ôm tay nhảy tưng tưng, trong miệng mắng to. “Trương Trọng Vi, uổng công là người đọc sách mà lại lưu manh đánh người”.

Trương Trọng Vi trong tay cầm then cửa, ngăn ở đồng ruộng, không cho phép người đến trộm cải trắng, lớn tiếng phản bác. “Ngươi nhổ rau mà chưa được chủ nhân cho phép, đó gọi là ‘ăn trộm’”.

Tuổi chàng không lớn nhưng vóc dáng cao, trong tay lại có “vũ khí”,

người nọ sợ bị đánh nữa, không dám tiếp tục đi, hùng hùng hổ hổ nói. “Cũng không phải ruộng nhà ngươi, xen vào việc người khác làm chi”.

Trương Trọng Vi muốn nói đây là nương tử tương lai của ta, lại ngượng ngùng mở miệng, đỏ mặt nhìn thoáng qua Lâm Y, vẫn cầm then cửa đứng

thẳng bất động. Có một tá điền đi tới, nhặt rau cải người kia định trộm, nói. “Lâm Tam nương không cha không mẹ, chỉ dựa vào mấy mẫu hoa màu sống qua ngày, các người đông như vậy, mỗi người nhổ một cây, không

phải muốn lấy mạng người ta sao?”.

Anh ta nói có lý, bên cạnh có người biết chuyện, liên tục gật đầu, mấy tá điền khác nhân cơ hội lại nói. “Chúng tôi khổ cực gieo trồng cho người ta, kiếm mấy văn tiền công, các vị đều là hàng xóm láng giềng thân thiết, cho chúng tôi đường sống đi,

trong nhà trên có cha mẹ cần nuôi dưới có con cái cần chăm”.

Phần lớn mọi người là ăn mềm không ăn cứng, thấy bọn họ cầu xin tha thứ, đều nói. “Thôi, ai cũng khổ cực cả, nhà mình cũng không phải không trồng hoa màu để ăn, tội gì lấy của họ”.

Lâm Y nhìn người vây quanh dần dần tán đi, thần kinh căng thẳng dần

buông lỏng, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống bờ ruộng. Trương Trọng Vi cầm

then cửa nhảy lên, ân cần hỏi. “Làm sao vậy? Tôi đưa em trở về?”.

Lâm Y tránh đi tay chàng, bản thân đứng lên, vừa cảm kích vừa xin lỗi. “Đa tạ anh giúp đỡ, lần này lại khiến anh chịu phạt”.

Trương Trọng Vi khó hiểu, ngạc nhiên nói. “Lời này là sao?”.

Lâm Y nhìn về hướng nhà họ Trương chép miệng, nói. “Vừa rồi thím Nhâm cũng đứng trong đám người, nhất định là nhìn thấy toàn bộ, lọt vào tai mẹ anh, có thể không phạt anh sao?”.

Trương Trọng Vi sắc mặt không chút biến đổi, bình chân như vại. “Phạt thì phạt, ta không sợ”.

Lâm Y bực chàng quá thành thật, dậm chân nói. “Anh cũng khôn lanh một chút, nếu lại phạt quỳ, lúc không có ai cứ nghỉ ngơi đi”.

Trương Trọng Vi cho rằng nàng đang quan tâm mình, vui vẻ ra mặt, thành thành thật thật lên tiếng. “Ừ”.

Lâm Y dở khóc dở cười, đuổi chàng về, nói. “Nhanh đi về đi, chậm trễ càng lâu, phạt lại càng nặng”. Nói xong bỏ lại chàng đứng đấy, tự đi đến bên kia đốc công.

Một tá điền thấy nàng tới, tiến lên hỏi. “Sợ bán một ngày không hết, chỉ lấy phân nửa, trước đẩy vào thành, bán hết lại thu hoạch tiếp?”.

Lâm Y cười nói. “Không cần, thu hoạch toàn bộ, trong thành đã có người mua”. Chờ nguyên mẫu rau đã thu xong chất lên xe, nàng tự mình áp tải vào

thành, tìm chủ mua, bán hết. Tá điền nhận tiền công ngay tại chỗ, mừng

rỡ không kìm hãm được. “Chúng tôi còn đang lo lắng rau củ nhiều như

vậy bán không xong e là thối mất, không ngờ Lâm Tam nương bản lĩnh cao,

nháy mắt đã có tiền trong tay”.

Lâm Y nói. “Bán sỉ không thể cao bằng bán lẻ, mọi người không ngại thì may quá”.

Các tá điền liên tục lắc đầu. “Còn bao nhiêu hoa màu chưa chín,

những ngày bận rộn còn ở phía sau, nào có thời gian so đo vài đồng tiền

lời, như thế này quá tốt”.

Lâm Y cười. “Tôi cũng nghĩ như thế”.

Bán hết rau, mọi người vô cùng cao hứng quay về thôn, các tá điền

người đi trả xe người lại xuống ruộng, Lâm Y dặn dò vài câu, tự về nhà

đóng cửa cài then, bắt đầu tính sổ. Mẫu ruộng này tổng cộng thu được hai ngàn ba trăm cân cải trắng, cứ hai cân là được năm văn tiền, tổng tiền

thu được là năm ngàn bảy trăm năm mươi văn, trừ đi phí trung gian và

tiền công cho tá điền, lời được hơn ba ngàn chín trăm văn. Nàng thói

quen ăn nhờ ở đậu nhiều năm, không mừng bản thân có nhiều tiền nhàn rỗi, hơn nữa tiền đề phòng khẩn cấp chưa đụng tới, liền dồn hết ba ngàn văn

đó vào tiền trả nợ.

Cứ theo đà này, nợ nần rất nhanh sẽ trả hết, còn lời được không ít,

Lâm Y tâm tình khoái trá, đem hai cân hạt dưa đi phòng bếp rang, bản

thân giữ lại nửa cân, nửa cân tặng Dương thị, nửa cân tặng Điền thị, nửa cân cuối cùng bỏ vào túi, xách đi cho thím Dương. “Mang về cho cháu thím”.

Thím Dương cảm tạ nàng, vui mừng nói. “Cháu đi theo Đại phòng quả thật sống dễ chịu hơn, nếu là Nhị phu nhân, sao uổng phí củi lửa cho cháu rang hạt dưa”. Nói xong mở gói, nắm một nắm đưa cho Lâm Y, hai người cùng ngồi trước

nhà cắn hạt dưa. Bình thường lễ Tết mới có hạt dưa ăn, thím Dương sung

sướng cắn liền một hạp to, mới tiếc rẻ gói túi lại, cười. “Giữ lại một ít, nếu không chẳng còn gì mang về”.

Lâm Y nói. “Có gì to tát đâu, ngày khác lại rang ăn”.

Thím Dương chê cười nàng. “Thế nào, trồng rau bán được nhiều tiền, bắt đầu mạnh vì gạo bạo vì tiền phải không”.

Lâm Y cầm xác hạt dưa ném bà, cười. “Là thím cháu mới cho, người khác đừng hòng”.

Một già một trẻ đùa giỡn nhất thời, chợt thấy Phương thị đi qua đi lại trước phòng, Lâm Y nhớ tới ngày ấy ngoài ruộng, vội hỏi. “Nhị thiếu gia mấy ngày nay có bị Nhị phu nhân phạt không?”.

Thím Dương nghe nàng không gọi “Trọng Vi” mà gọi “Nhị thiếu gia”, biết nàng cố ý xa cách, thở dài một hơi mới trả lời. “Ý cháu là chuyện Nhị thiếu gia bênh vực cháu ngoài ruộng? Nhị phu nhân

đâu có tâm tư lo lắng này, chỉ hận không canh được Nhị lão gia kìa”.

Lâm Y ngạc nhiên nói. “Nhị lão gia làm sao?”.

Thím Dương liếc mắt xem xét nhà giữa bên kia, nhỏ giọng. “Ngày

nào cháu cũng vội vàng chuyện ngoài ruộng, không biết gì đúng không? Nhị lão gia bây giờ lúc nào cũng chực hướng thôn Đông mà chạy, người ta

ngăn cũng ngăn không được”.

Thì ra năm nay bội thu, nhà nào cũng có tiền, liền có người môi giới

nhìn trúng cơ hội buôn bán, kéo một xe người hầu đến nông thôn bán,

trong số những người bị bán nam có nữ có già có trẻ có, nhưng các cô gái trẻ chiếm đa số, bởi vậy Trương Lương mắt thèm thiếp thất đã lâu, nhịn

không được chạy hướng bên đó.

Lâm Y nghe xong, lại kinh ngạc mấy phần, hỏi. “Nhị lão gia đi nhìn làm chi? Không lẽ muốn nạp thiếp? Nhà họ Trương còn đang để tang, trong nhà không thể tổ chức việc vui”.

Thím Dương bĩu môi nói. “Ai mà không biết, nhưng nhìn cho đã mắt cũng được rồi”. Bà thấy trong nhà không có việc, đơn giản kéo Lâm Y đứng lên, nói. “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút”.

Rau củ ngoài ruộng chưa chín hết, Lâm Y không có gì cần làm, vì thế

gật đầu đi cùng bà. Tới đầu thôn Đông, cảnh tượng quả là náo nhiệt, đông nghìn nghịt người, tất cả đều là đàn ông, mắt ai cũng chằm chằm nhìn,

thường thường còn chỉ trỏ. Lâm Y nhìn lần lượt : lý chính, hộ trưởng,

Trương Lương… Nhà nào trong thôn hơi có chút tiền đều đứng trong hàng,

nàng kéo thím Dương, hỏi. “Sao không thấy phu nhân nương tử nào cả?”.

Thím Dương cười. “Tiền tài trong nhà đều là phụ nữ chưởng quản, họ không đến, các ông làm sao mua người?”.

Lâm Y ngẫm nghĩ cũng cười. “Thì ra ai cũng có chiêu”.

Hai người nói chuyện, vừa vặn bị hộ trưởng nghe thấy, trêu ghẹo Trương Lương. “Nương tử nhà ông giữ tiền còn chưa yên tâm, phái người hầu đến canh chừng”.

Lý chính hôm qua vừa mua được một cô mới mười mấy tuổi về làm thiếp, nghe vậy cũng đến chê cười Trương Lương. “Khó trách Trương Nhị phu nhân không đến kéo ông về nhà, thì ra sợ đến đây bị ông đòi tiền mua người”.

Trương Lương mặt đỏ tai hồng, biện hộ. “Tôi đang để tang, làm sao mua thiếp, chớ nói bừa”.

Hộ trưởng và lý chính cùng nháy mắt chê cười. “Ai bảo ông mua thiếp, tôi đang nói mua nha hoàn kìa”.

Một đám đàn ông cười hớ hớ, ai cũng nhìn Trương Lương, Trương Lương

sượng mặt không chỗ trốn, đi đến trước mặt các cô hầu bị bán, chọn cô

xinh đẹp nhất, hùng hổ gọi người môi giới. “Nha đầu này, ta muốn!”.

Thím Dương chắp tay niệm. “A di đà Phật, lại đạp hư một cô nương”.

Lâm Y bước đến nhìn cô gái kia, tuổi không lớn hơn nàng là bao, nhíu mày. “Thím Dương không cản?”.

Thím Dương bị nhắc, vội vàng chen vào đám người, kéo tay áo Trương Lương khuyên nhủ. “Nhị lão gia, Nhị phu nhân mới oán giận trong nhà không đủ tiền tiêu, chớ

thêm người vào nhà, thêm miệng ăn lại tốn lương thực…”.