Lâm Y không đáp lời, dù sao nhà có ba viện hợp lại vốn không có cửa,
nàng bước sang bên, tiếp tục đi về phía trước. Thứ khiến người ta nhục
nhất không phải là mặt đối mặt mắng chửi, mà là căn bản không để ý tới
người đó, thím Nhâm tự cảm thấy bị khinh bỉ, vội vàng chặn ngang đường
đi của Lâm Y. Lâm Y bị chặn đường, không kiên nhẫn nói. “Tôi vừa đi bán quả cầu, đang muốn đi tìm Nhị phu nhân giao tiền thuê nhà và tiền cơm canh, bà đứng đây cản đường làm chi”.
Từ lúc Ngân Tỷ bị đổi sang nhà khác, thu nhập thím Nhâm giảm mạnh,
nghe vậy âm thầm cân nhắc, thay đổi khuôn mặt tươi cười, vồn vã hỏi. “Quả cầu bán đắt không, lời bao nhiêu?”.
Nếu Lâm Y trả tiền tức là nàng không ăn không cơm của ai cả, cũng lười nói năng có lệ với bà ta, bực mình. “Tôi tất yếu phải nói cho một người hầu nghe?”.
Thím Nhâm biến sắc, nhưng không buông tha, tiếp tục nói. “Nhị phu nhân đang bận công việc với Đại phu nhân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để ý cô, đưa tiền đây cho tôi, tôi đi giao hộ”.
Đưa cho bà? Về đến tay Phương thị còn nguyên được sao? Lâm Y ngẩng
đầu, nhìn bên tay phải : Phương thị đang đỡ Dương thị theo mái hiên đi
về phía bên này, nàng cố ý cao giọng, trách mắng. “Bà làm bao nhiêu
chuyện xấu sau lưng Nhị phu nhân, đừng cho rằng tôi không biết, tôi nào
dám đưa tiền thuê cho bà, vào tay bà rồi, quay mặt đi bà có thể giấu
nuốt phân nửa, Nhị phu nhân bị hại không nói, còn muốn phải giận tôi”.
Lâm Y trước kia đặc biệt nhắc nhở Phương thị lưu ý thím Nhâm, bà ta
vốn không chịu tin, nay “vô tình” nghe thấy lại thêm tin vài phần, quay
đầu hướng cửa viện kêu lên. “Thím Nhâm, Tam thiếu phu nhân đang sắc
thuốc dưới bếp kìa, bà mau đi hỗ trợ. Lâm Tam nương muốn giao tiền thuê
thì sẽ tự đến phòng ta”.
Thím Nhâm giật mình, vội lên tiếng, không cam lòng đi phía phòng bếp. Lâm Y đi theo sau Phương thị và Dương thị chậm bước đi, vào trong
phòng, chờ hai bà ngồi xuống, nàng mới hỏi. “Vẫn chưa hỏi qua Nhị phu nhân, tiền thuê nhà và tiền cơm canh phải tính như thế nào”.
Phương thị nói. “Yên tâm, sẽ không lừa gạt hay ức hiếp cô cái gì”. Nói xong lấy bút đến, vừa tính vừa nói. “Phòng cô ở hướng mặt trời, còn thêm vài gia cụ, tiền thuê nhà tính cô mỗi tháng ba trăm văn”.
Vậy còn nói không ức hiếp sao? Lâm Y nhịn không được mở miệng bác bỏ. “Ban ngày tù mù hận không thể thắp đèn cho sáng, hướng mặt trời ở đâu, gia cụ cũng chỉ có một sập giường, một bàn mà thôi”.
Phương thị xấu hổ, cũng không cam chịu. “Cô tắm rửa mỗi ngày, còn dùng bồn gỗ nhà ta”.
Cái đó cũng phải tính? Lâm Y sửng sốt.
Đều là người nhà họ Trương, Dương thị ngồi bên cạnh đỏ mặt thay cho Phương thị, nói chen vào. “Gian phòng cô ấy ở ngay cách vách chuồng heo, thật sự không thể nói là tốt”.
Phương thị kính trọng Dương thị, nhưng chỉ là ngoài mặt, thấy bà nhúng tay vào chuyện nhà Nhị phòng, rất là không vui, nói. “Cũng chỉ còn dư hai gian phòng, một gian đã sửa làm nhà ăn cho nữ quyến theo ý đại tẩu, chẳng lẽ đổi chỗ ăn cơm cho cô ta ở sao”.
Dương thị nói chuyện thay Lâm Y quả thật là vượt quyền, lời vừa ra
khỏi miệng đã hối hận, nhưng nghe Phương thị nói bà lại bị khơi dậy tính tình, thầm nghĩ : viện này là nhà tổ tiên, theo lý mà nói Đại phòng
cũng có một nửa, mặc dù Trương Đống lên tiếng không cần, nhưng cũng
không thể cứ thế mà chiếm luôn, đây là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Nếu đã là cả hai phòng cùng có quyền, hà cớ gì Nhị phòng một mình tác
chủ? Bà bực bội trong lòng, trên mặt coi như không có gì, nói sang
chuyện khác. “Năm đó tôi và Đại lão gia ở phủ Khai Đức, tổng cộng
chỉ có ba gian nhà, mỗi gian hai trăm văn, tôi ngại giá đắt, cò kè mặc
cả với chủ nhà một lúc lâu mới giảm mỗi căn năm mươi văn”.
Giọng của bà mặc dù đạm đạm, nói ra lại có thâm ý, phủ Khai Đức chính là thành Hà Bắc, giá hai trăm văn còn ngại đắt, Phương thị tính một căn phòng ở nông thôn như Mi Châu quả thật là giá trên trời. Phương thị sắc mặt khó đoán, đang định lên tiếng, Dương thị lại nói. “Tôi thấy ba kho chứa lúa đều bỏ không, chi bằng dọn dẹp một gian cho Lâm Tam nương ở lại”.
Phương thị nghe câu này, lại hiểu ra một tầng thâm ý, kho lúa vì sao
bỏ không, chính là do bà ta quản lý tài sản bất tài, còn vì vậy làm
Trương lão thái gia tức chết. Bà ta thấy chột dạ, nhưng quả thật là bất
mãn Đại phòng tự tiện tác chủ, bởi vậy vẫn không nhịn, nói. “Mấy gian kia đều là nhà tốt, giá đắt chút”.
Dương thị nhìn bà ta, nói. “Tôi không thu tiền của cô ấy”.
Phương thị nóng nảy, đứng phắt dậy. “Đại tẩu sao có thể lấy phòng ở của chúng em cho cô ta ở không không vậy?”.
Dương thị nghe được “phòng ở nhà chúng em”, nổi nóng lên, nói. “Lẽ ra phòng ốc nhà họ Trương cũng có phần của chúng tôi, chẳng qua nhiều
năm tha hương bên ngoài cho các người chiếm lấy. Chuyện xưa không nói
liền thôi, làm sao tôi phân một gian cho thân thích ở cũng không được?”.
Phương thị lúc này mới nhớ ra, viện này là của Trương lão thái gia,
không phải của riêng Nhị phòng, về phần Lâm Y, nàng là người thân trong
tộc của lão phu nhân, Trương lão thái gia tự mình nhận nàng về nuôi.
Dương thị nói vốn có hai tầng ý, bọn họ không thể phản bác, cũng không
thể không cấp, đành phải đến gần hai bước, kề sát nói nhỏ. “Đại tẩu, cũng không phải em không nể mặt đại tẩu, nhưng nhà chúng ta đang cần tiền, có tiền để kiếm sao lại không kiếm?”.
Dương thị nghiêm mặt. “Có nghèo nữa cũng không thể không biết xấu hổ kiếm tiền từ thân thích, hơn nữa cô ấy còn nhỏ, làm sao có tiền? Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy và Trương Trọng Vi nhà thím còn có hôn ước
trong người kìa, thím sao có thể khắt khe cô ấy như thế?”.
Phương thị thấy bà mắng nghiêm khắc, cũng lười giữ thể diện, trả treo. “Đại tẩu không đương gia tất nhiên là không biết củi gạo dầu dấm tốn kém,
bao nhiêu năm qua Đại phòng có bao giờ đóng góp tiền bạc về cho nhà đâu, em nghĩ cách kiếm tiền thêm vào sổ sách, đại tẩu còn ngăn đón, rắp tâm
gì đây?”.
Dương thị thấy bà ta một bộ sắp phải cãi nhau, không muốn đấu võ mồm
với bà ta làm giảm thân phận mình, liếc qua tiểu nha hoàn Lưu Hà truyền
ánh mắt, sai sử. “Nói cả nửa ngày, miệng khô, mau pha một bình trà đến đây”.
Lâm Y cảm kích Dương thị thay nàng nói chuyện, đang định đi phòng bếp nấu nước pha trà, đã thấy Lưu Hà lập tức đi đến chỗ ấm trà cạnh bàn,
giả bộ lơ đãng nhìn thoáng qua chậu rửa mặt, kêu lên. “Không ngờ phố núi Mi Châu nhỏ bé mà lại có bột đậu tắm và bột đánh răng tốt như vậy”.
Phương thị biểu tình hơi mất tự nhiên. “Đó là đại tẩu nhờ người ta mang về”.
Dương thị mặt có ẩn ẩn ý cười, Lưu Hà chưa dứt, lại “lơ đãng” lần nữa, đi ngang qua bàn trang điểm của Phương thị, cảm thán. “Khó trách Nhị phu nhân nhan sắc rực rỡ, thì ra là dùng son trong vắt như thế”.
Phương thị càng xấu hổ hơn. “Đó cũng là đại tẩu gửi về nhà”. Bà ta thấy Dương thị cười tươi, đoán ra đây là thủ đoạn của Dương thị, cả giận nói. “… Chỉ là vật nhỏ nhặt, có thể đáng giá bao tiền, có thể dưỡng gia phụng dưỡng trưởng bối ư?”.
Dương thị chưa từng trọn hiếu trước mặt cha mẹ chồng, đành phải cúi đầu trước câu nói này, không dám lên tiếng. Lưu Hà lại tiếp. “Nhị phu nhân đương gia có công, nhưng đất đai nhà họ Trương cũng không phải của mình phu nhân, Đại lão gia dù không gửi tiền về, nhưng cũng
không bắt ở nhà phải gửi tiền đi trợ cấp, lại nói tiếp, nhà phu nhân
đang tiêu xài cũng có một phần là của Đại phòng”.
Phương thị tức điên, mắng. “Mày chỉ là đứa nô tì, có chỗ cho mày nói chuyện sao?”.
Lưu Hà không chút sợ hãi cãi lại. “Phu nhân giấu lão thái gia bán đi mấy kho lương thực, cũng có một nửa trong đó là của đại phòng”.
Phương thị nắm chén trà định ném, lại tiếc của, muốn đánh Lưu Hà, lại không dám động nô tỳ của Dương thị, vừa tức vừa nhục, suýt nữa nội
thương.
Dương thị vội nói. “Là nha hoàn của tôi không hiểu quy củ, chống đối thím”. Nói xong, mắng Lưu Hà vài câu, bắt cô nàng ra sân quỳ. Lâm Y lén nhìn
ngoài cửa sổ, thấy Lưu Hà sắc mặt bình tĩnh, chẳng chút nào khó chịu,
nàng đoán mọi thứ đại khái đã được thiết kế sẵn? Quả thật là phu nhân
nhà quan, không cần nói nhiều, mấy ánh mắt là xong việc.
Phương thị có căm tức nữa thì Dương thị cũng đã chủ động phạt nha
hoàn rồi, không thể nói gì hơn, nhưng bà ta thật sự không đồng ý Dương
thị cho Lâm Y ở không thu tiền, tự rót một chén trà nhỏ, học Dương thị
chậm rãi uống. Lâm Y nhìn hai bà tự bất động nhâm nhi trà, thấy buồn
cười, rõ ràng nàng đến giao tiền thuê, tại sao biến thành cuộc chiến gia sản? Nàng đứng bên tê chân, thấy cả hai vẫn chưa có ý định mở miệng,
đành phải chủ động nói. “Nếu hai vị phu nhân không rảnh, ngày mai tôi lại đến”.
Phương thị nghe Lâm Y nói “hai vị phu nhân” mà không phải “Nhị phu nhân”, sắc mặt trầm xuống, nói. “Cô thuê nhà của ta, liên quan gì đến Đại phu nhân?”.
Dương thị chỉ cái ghế con, nói nàng ngồi xuống, hỏi. “Cô ở phòng đó bao lâu rồi”.
Lâm Y không biết Đại phòng Nhị phòng tranh phong ai sẽ thắng, không dám dễ dàng an vị, vẫn đứng mà đáp. “Vừa tròn nửa tháng”.
Dương thị gật đầu, nói. “Nửa tháng tiền nhà, ta cho cô, sau này cô cứ dọn đến kho lúa hướng mặt trời mà ở, ta nói Lưu Hà phụ cô dọn đồ”.
Lâm Y nhìn sắc mặt Phương thị càng lúc càng tối, nội tâm âm thầm vui sướng, do dự hỏi. “Tiền thuê kia…”.
Dương thị phất tay. “Không cần đưa”.
Lâm Y không biết nên dạ hay nên từ chối, nhìn thoáng qua Phương thị, quyết định mạo hiểm nhảy qua hố này, hỏi chuyện khác. “Nhị phu nhân, tiền cơm canh tính thế nào?”.
Câu hỏi hay, Phương thị tỉnh ngay, cũng không để ý Dương thị, đặt bút tự tính, nói. “Tính cô mỗi ngày ăn hai thăng gạo, đồ ăn thịt thà tám lượng, thêm củi lửa gia vị linh tinh, một tháng vừa đủ một quan tiền”.
Dương thị hôm nay giống như muốn tranh đến cùng với Phương thị, nói. “Cô gái nhỏ như vậy, mỗi ngày ăn một thăng gạo còn chưa hết, làm sao
đến hai thăng? Chúng ta đang để tang, trên bàn không có món mặn, tại sao thu tiền thịt thà?”.
Phương thị bị bà nói mấy câu làm nóng, đơn giản ném bút, hỏi. “Vậy theo ý đại tẩu, mỗi tháng bao nhiêu tiền là hợp lý?”.
Dương thị trả lời. “Hiện giờ giá gạo đắt chút, nhưng rau xanh tự trồng, tiêu phí không bao nhiêu, mỗi tháng bốn trăm văn rất là phải chăng”.
Tiền thuê không thu, tiền cơm canh chỉ có bốn trăm văn, Phương thị tức đến muốn lật bàn, khó khăn lắm mới nhịn xuống, nói. “Việc này quá mức trọng đại, chi bằng em bàn bạc với Nhị lão gia đã”. Nói xong liền đuổi Lâm Y ra ngoài, bảo rằng mai lại đến.
Dương thị đứng lên, theo sau Lâm Y mấy bước, hai người một trước một sau ra cửa, đi đến sân, Dương thị cười nói. “Tổng cộng chỉ có mấy đồng bạc, quả là trọng đại”.
Lâm Y không nói, Phương thị hành động cũng không phải vì tiền, mà
nghĩ muốn hét giá trên trời để nàng biết khó mà lui, tự chủ động ra khỏi nhà họ Trương – trong mắt Phương thị, sự tình liên quan đến việc hôn
nhân của con trai bà ta đương nhiên không gì trọng đại hơn thế. Nàng
không hiểu Dương thị nhiều, không dám nói ra, vén áo hành lễ tạ ơn. “Nhận được Đại phu nhân ưu ái, gian phòng kia dù tôi có phúc khí hay không có phúc khí dọn vào ở , tôi đều cảm kích hết lòng”.