Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 219: Lệnh cấm của triều đình

Lâm Y là lần đầu, kỹ thuật trúc trắc, cũng may Trương Trọng Vi cũng

lần đầu trải nghiệm, hai người vừa hưng phấn vừa sợ đóng cửa quá lâu

khiến Dương thị hoài nghi, thỉnh thoảng lại dỏng tai nghe động tĩnh

ngoài cửa.

Vừa xong việc, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Y nắm

khăn lau tay, Trương Trọng Vi vội tới trước bàn lật sách, bối rối một

chặp mới nhớ ra đi mở cửa.

Ngoài cửa là thím Dương mà không phải

người trong phòng Dương thị, Trương Trọng Vi và Lâm Y đều thở phào nhẹ

nhõm, thím Dương tới tìm Lâm Y, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, có người muốn mua thẻ hội viên”.

Lâm Y ngạc nhiên trả lời. “Muốn mua thẻ thì thím bán là được, vì sao đặc biệt tới nói cho ta biết?”.

Thím Dương tươi cười đầy mặt, giải thích. “Vị nương tử này giống Lã phu nhân lúc trước, là khách hàng lớn, mua tận

mười mấy tấm, số lượng quá nhiều tôi không làm chủ được, thế này mới tới bẩm báo Nhị thiếu phu nhân”.

Lâm Y hỏi. “Cô ta mua nhiều như vậy làm chi? Thím có hỏi không?”.

Thím Dương đáp. “Có hỏi qua, nói rằng mua tặng người khác”. Lại nhỏ giọng. “Quan nhân của nương tử ta là phú thương trong thành, nghe nha hoàn của cô ta nói mua thẻ để tặng khi đi giao dịch làm ăn”.

Cũng không khác mục đích Lã thị mua là bao, Lâm Y hiểu rõ, dặn dò thím Dương. “Chúng ta làm thẻ là để bán, về sau có người mua, mặc kệ số lượng bao nhiêu,

thím đều có thể làm chủ, sau thông báo ta một tiếng là được”.

Thím Dương ghi nhớ, lại cam đoan thẻ bán ra sẽ ghi lại cẩn thận. Lâm Y kinh

doanh theo thẻ vốn không để bụng mấy, nhưng không ngờ chưa đầy một tháng sau, trong thành Đông Kinh thế nhưng thịnh mốt tặng nhau thẻ hội viên.

Thì ra quan nhân của vị nương tử mua thẻ rất có danh vọng trong giới

thương gia, nhà hắn dùng thẻ làm quà tặng, dẫn tới rất nhiều người noi

theo.

Tửu lâu nhà họ Trương nhất thời vô tình trở nên được ưu ái,

mới chưa đầy nửa tháng đã bán sạch sành sanh số thẻ đã in, hoàn lại được một số vốn lưu động lớn. Cả nhà không hề dự đoán được sẽ bán nhanh như

vậy, ai nấy mặt mày vui sướng, giống như Tết đến nơi. Buổi tối, người

một nhà tề tựu trong phòng Dương thị, cười nói hào hứng, cùng thương

thảo sẽ dùng số tiền này như thế nào.

Dương thị kéo Lâm Y ngồi xuống cạnh mình, cười nói. “Em bé trong bụng con quả là phúc tinh, còn chưa ra đời đã mang tới tài vận cho Đại phòng chúng ta”.

Trương Trọng Vi nghĩ Lâm Y mang bầu đứa nhỏ là công lao của mình, thừa dịp

Dương thị không chú ý, chớp chớp mắt nhìn Lâm Y. Tất cả mọi người đều

đang ở còn làm động tác nhỏ, Lâm Y đỏ mặt, làm bộ không phát hiện, chỉ

thỉnh giáo Dương thị nên xử lý số tiền như thế nào. Thật ra trong lòng

nàng đã sớm có tính toán, hoặc phải nói là nàng đã lên kế hoạch đầu tư

xong rồi, chỉ sầu không có tài chính, nay tiền đã về, đương nhiên muốn

cân nhắc một phen. Nhưng dù sao Dương thị cũng là trưởng bối, là mẹ

chồng, phải hỏi ý kiến bà đầu tiên.

Tư tưởng Dương thị hơi bảo

thủ, bà đề nghị Lâm Y giữ một phần số tiền đó lại làm vốn lưu động cho

tửu lâu, còn lại vận chuyển về quê cũ Tứ Xuyên mua ruộng đất. Bà cho

rằng an bài như vậy ổn thoả nhất, hơn nữa Điền thị ở nông thôn trông

coi, không mua cũng uổng.

Lâm Y có thể hiểu ý tưởng của Dương thị, ở Đại Tống đặt mua đất thật là cách làm an toàn nhất, nhưng ruộng đất

có một khuyết điểm là chậm sinh lời, còn Lâm Y lại muốn xoay vòng vốn

nhanh chóng.

Dương thị gặp Lâm Y cúi đầu không nói, đoán được nàng có cách làm khác, mới cười bảo. “Con còn khách khí trước mặt ta sao? Có suy nghĩ gì không ngại nói ra, chúng ta cùng góp ý”.

Lâm Y cho những người khác đi khỏi phòng, chờ chỉ còn lại ba người nàng, Dương thị và Trương Trọng Vi, mới lên tiếng. “Miếng đất chúng ta đang ở, mua được đúng là giá hời”.

Trương Trọng Vi vẫn còn ghi nhớ kí ức về nó, liên tục gật đầu, hỏi. “Nương tử muốn mua tiếp đúng không?”.

Lâm Y gật đầu xác nhận. “Đông Kinh lớn như vậy, nhất định vẫn còn những mảnh đất hoang không ai muốn, chúng ta sao không mua lại giá thấp…”.

Dương thị chưa đợi nàng nói xong, liền lắc đầu. “Mua đất nền nữa làm chi, chẳng lẽ lại muốn xây thêm tửu lâu? Chúng ta cũng không phải thương gia, chớ lẫn lộn chuyện ấy”.

Lâm Y cười. “Mua được đương nhiên sẽ cho xây nhà lầu, nhưng không phải tự kinh doanh nữa mà là bán đi hoặc cho thuê”.

Dương thị nhíu mày, nói. “Vẫn là buôn bán thôi, có gì khác?”.

Lâm Y biết trong lòng Dương thị, giới thương nhân rốt cuộc vẫn kém một bậc, quan niệm đó chỉ sợ kiếp này không thay đổi được. Nàng không biết

khuyên Dương thị thế nào, đành phải nháy mắt cầu cứu Trương Trọng Vi,

Trương Trọng Vi lại giống như không phát hiện ra, chẳng những không cứu

viện, còn kéo nàng một phen, oán trách. “Hiện tại em có bầu, không

nên phí sức, việc này cứ giao cho mẫu thân lo liệu, mẫu thân cũng đang

vội vã mong ẵm cháu, sẽ không trách em lơ là gia sự”.

Nói xong, phớt lời Lâm Y đang trừng lớn mắt, quay qua nói với Dương thị. “Mẫu thân, con thấy mua đất rất ổn, chẳng qua Tứ Xuyên đường xá xa xôi, nếu

nhờ tiêu cục vận chuyển tiền bạc hẳn là phải nhiều thêm phí tổn, theo

con thấy, không bằng chờ đợi một thời gian, đợi có đồng nghiệp đi Tứ

Xuyên nhậm chức, con sẽ nhờ mang đi dùm, chẳng phải vừa ổn thoả vừa tiết kiệm?”.

Dương thị thấy chàng nói có lý, gật đầu nói phải, lại thúc giục chàng mau đỡ Lâm Y đi nghỉ tạm.

Vợ chồng son vào trong phòng, đóng cửa lại, Lâm Y nắm lỗ tai Trương Trọng Vi, cười nói. “Trương Trọng Vi, gan lớn rồi đúng không, dám giả hồ đồ gạt mẫu thân?”.

Dương thị còn ngồi ngoài đại sảnh, Trương Trọng Vi vội che miệng nàng, nhỏ giọng nói. “Đây là kế hoãn binh, không phải lường gạt, em chớ nói bừa”.

Lâm Y buồn cười, lại không dám cười lớn tiếng, nằm trên mặt bàn khúc khích run rẩy cả hai vai, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. “Em thấy không phải kế hoãn binh mà là lừa đảo đúng không?”.

Trương Trọng Vi mỉm cười, nói. “Mặc kệ cách gì, có hiệu quả là được. Sáng mai ta vào trong thành đi dạo,

tìm xem nơi nào bỏ hoang, buổi tối về trễ chút, em nhớ nói với mẫu thân

là ta đi uống rượu với đồng nghiệp”.

Có một người chồng cùng quan điểm với mình thật là chuyện may mắn. Lâm Y dựa vào lòng Trương Trọng Vi, cẩn thận dặn dò. “Tìm được chỗ thích hợp đừng vội để lộ ra, cũng đừng sốt ruột tìm người môi

giới, nếu không cứ ra ra vào vào mãi, mẫu thân sẽ phát hiện”.

Trương Trọng Vi gật đầu. “Mẫu thân không ra ngoài mấy, giấu giếm bà là đơn giản nhất, đến lúc đó em

có chủ ý gì cứ nói với ta, ta lại ra ngoài gặp người môi giới, được

không?”.

Diệu kế như thế, Lâm Y còn ý kiến gì nữa đâu, vô cùng cao hứng hôn lên mặt chàng một cái.

Dương thị ở ngoài ho khan, Trương Trọng Vi vội tách Lâm Y ra, đứng dậy nói. “Ta phải ra ngoài, bằng không liên luỵ em lại bị mẫu thân dạy bảo”.

Nói đoạn, Dương thị đẩy cửa đi vào, bảo rằng sắc trời đã tối muộn, cần nghỉ ngơi, để cho Trương Trọng Vi về phòng, ngày mai lại đến.

Trương

Trọng Vi hành lễ chào tạm biệt, ra ngoài, lúc đóng cửa, tranh thủ làm

mặt quỷ hướng Lâm Y. Lâm Y bật cười, lúc ở cạnh nhau không thấy những

hành vi trẻ con này của chàng, bây giờ phân phòng ngủ lại hiểu được dỗ

mình vui vẻ.

Dương thị dù không thấy mặt quỷ của Trương Trọng Vi nhưng thấy được Lâm Y cười, mới nói một câu thấm thía. “Con dâu, ta biết hai con vợ chồng trẻ tuổi, thích ở cùng một chỗ, nhưng con là thai đầu lòng, cẩn thận một chút không hề thừa. Con yên tâm, ta

không phải mượn cớ nạp thiếp cho Trọng Vi, cho dù Nhị phu nhân có nhắc

lại, ta cũng sẽ gạt đi”.

Lâm Y nghe vào tai cảm thấy vô cùng tri kỉ, nàng chân thành thật lòng gật đầu, nói. “Con dâu nghe mẫu thân”.

Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi làm việc ở Hàn Lâm viện xong, liền thuê con

ngựa chạy khắp thành Đông Kinh, nhìn khắp các ngã tư đường, tìm kiếm

những nơi hoang vu, cỏ dại phủ đầy, không ai muốn mua. Chàng cứ bôn ba

như thế hai ba ngày, thực sự tìm được một mảnh “tốt” : một ao nước cạn

bốc mùi hôi. Theo cư dân chung quanh ao nước kể lại, ao này đã hôi thối

hơn nửa năm, quan phủ ngại tốn kém, vẫn không chịu phái người đến lấp,

các hộ gia đình bốn phía khổ không nói nổi.

Trương Trọng Vi mừng

thầm trong bụng, quan phủ mặc kệ mới tới phiên chàng chứ, cứ để chàng

thay mặt quan phủ, lấp ao nước hôi thối này thôi. Lòng chàng tràn đầy

vui mừng, cũng chưa vội về nhà, trước tới Sở tu hoàn trong kinh thành

một chuyến, tìm hiểu quan viên ở đó, biết được ao nước vừa hay là vô

chủ, sửa lại quyền sở hữu là có thể bán ra.

Tin tức khiến Trương

Trọng Vi vui mừng gấp bội, ra khỏi Sở tu hoàn, giục ngựa chạy như bay về nhà, muốn nói tin tức tốt cho Lâm Y để nàng cũng cao hứng. Không ngờ

chàng vừa xuống ngựa, Tiểu Khấu tử chờ bên ngoài liền xông lên, hoảng

hốt. “Nhị thiếu gia, sao giờ thiếu gia mới về, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân đã chờ thiếu gia nửa ngày”.

Trương Trọng Vi không biết xảy ra chuyện gì, gấp rút chạy vào nhà, Dương thị

và Lâm Y ngồi ở ghế chủ, phía dưới là thím Dương, Thanh Miêu và các

người hầu đang đứng, xì xào to nhỏ nghị luận.

Rốt cuộc xảy ra

chuyện gì khiến tất cả người hầu đang bận rộn trong điếm đều chạy tới?

Trương Trọng Vi trong lòng leng keng sợ hãi, vừa chào Dương thị xong

liền hỏi nguyên nhân ngay.

Dương thị nắm chặt chén trà, sắc mặt xanh mét, Lâm Y nhìn bà lo lắng, trả lời thay. “Bà ngoại mắt thấy chúng ta làm ăn khấm khá, giật dây Vương hàn lâm gièm

pha trước mặt thánh thượng, nay trong triều đã ban lệnh cấm quan viên

kinh thương, tửu lâu nhà chúng ta chỉ sợ không mở được nữa”.

Ngưu phu nhân! Trương Trọng Vi đã sớm hận bà ta thấu xương, vừa nghe nói bà

ta lại tính kế hại nhà họ Trương, tức giận đến nghiến răng, nhưng e ngại thể diện Dương thị, chàng không tiện biểu lộ thái độ thật, cố ý làm như không để tâm, nói. “Không mở thì không mở, chúng ta mua đất giá

thấp, tửu lâu buôn bán đắt, hiện tại bán trao tay biết bao người tranh

đoạt muốn mua, nhất định có thể bán giá cao”.

Chàng nói xong, tiến lên ngồi cạnh Lâm Y, nhỏ giọng nói lướt qua cho nàng nghe. “Tìm được, Sở tu hoàn chấp nhận bán”. Lâm Y mỉm cười, khó trách chàng lại dõng dạc nói không cần, thì ra đã

tìm được cách kiếm tiền nhiều hơn nữa. Kinh doanh phòng ốc, điền sản

kiếm được nhiều hơn mở tửu lâu rất nhiều, chỉ cần thuận lợi mua được

mảnh đất tiếp theo, cho dù không có Ngưu phu nhân gây sự, Lâm Y cũng

muốn bán tửu lâu ra ngoài. Hơn nữa, ở Đại Tống, mua bán nhà ở không được xem là kinh doanh, triều đình có cấm cũng không sợ.

Bởi vậy, hai

vợ chồng dù rất giận Ngưu phu nhân thọc gậy bánh xe, nhưng dù sao trong

tay đã có đường làm ăn khác, bởi vậy cũng không sốt ruột.

Dương

thị không biết bọn họ có tính toán trong lòng, nhưng chính bà cũng không lo lắng thu chi trong nhà, vì Trương Đống còn ở Cù Châu, tiền bạc dư

dả. Bà chỉ lo lắng nếu không có tửu lâu, biết lấy gì tăng thêm mối gắn

kết giữa nhà họ Trương và Âu Dương tham chính, vì đường làm quan của

Trương Trọng Vi còn toàn đặt hy vọng vào Âu Dương tham chính.