Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 182: Ăn vạ

Tiếu tẩu tử thấy Chúc bà bà cò kè mặc cả, liền sinh mấy phần chán ghét, nhưng ngại mặt mũi Lâm Y, vẫn ừ một tiếng.

Lâm Y và Trương Trọng Vi xoay người chuẩn bị về nhà, đi mấy bước lại quay đầu, nói. “Nếu có thể hoàn thành sớm hơn, cứ xong sớm hơn bao nhiêu ngày ta sẽ thưởng

bấy nhiêu ngày mỗi ngày năm mươi văn, nửa ngày thì hai mươi lăm văn”.

Năm mươi văn chính bằng tiền công Tiếu tẩu tử giúp việc ở cước điếm

nhà họ Trương cả ngày, chị ta mừng rỡ, âm thầm quyết tâm phải nhanh

chóng dọn sạch đống trái cây thối kia.

Vợ chồng Lâm Y dẫn nhà Tiếu tẩu tử về ký khế ước, nghe được phía túp lều vang lên giọng nam giận dữ. “Lâm phu nhân thật ra tốt bụng, muốn phân cho nhà chúng ta một nửa, đều do họ Tiếu kia ăn ở ác”.

Này đại khái là con trai nào đó của Chúc

bà bà, Lâm Y khẽ cau mày, quay đầu nhìn Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử, thấy

thần sắc bọn họ không có gì khác lạ, nàng cũng không lên tiếng.

Vợ chồng Tiếu tẩu tử không biết chữ, Trương Trọng Vi đưa văn khế qua, bọn họ xem không hiểu, nhưng tin tưởng bậc làm quan, ngay tại chỗ ấn

dấu tay.

Một văn khế sao làm hai tờ, Trương Trọng Vi cất một tờ đi, tờ còn lại giao cho Tiếu Đại, chắp tay trước tạ ơn. “Mấy ngày này liền phiền hai vị mệt nhọc”.

Tiếu Đại nào dám nhận quan viên triều đình hành lễ, nghiêng người né

tránh, lại dập đầu mấy cái mới an tâm. Lâm Y nói thím Dương tiễn vợ

chồng Tiếu Đại về, quay sang cười với Trương Trọng Vi. “Xem ra sau này chớ siêng hành lễ, bằng không người ta sợ hãi lại tác dụng ngược”.

Trương Trọng Vi sờ sờ cằm, bảy phần bất đắc dĩ ba phần đắc ý, bị Lâm Y nhìn thấy, nhéo yêu một cái.

Từ đó, hai người chỉ chờ trái cây hư thối được dọn rửa xong, sẽ lên

kế hoạch xây nhà. Ngày lại trở về như bình thường, Trương Trọng Vi làm

việc làm việc, Lâm Y tính sổ tính sổ, thỉnh thoảng sai Thanh Miêu đi hỏi thăm giá cả vật liệu xây dựng.

Nhoáng cái đã qua ba ngày, bởi vì gia đình Tiếu tẩu tử tăng ca làm

lụng, đống trái cây chất cao như quả núi nhỏ rất nhanh đã bằng phẳng,

mắt thấy có thể hoàn công sớm, ngày thứ tư lại xảy ra chuyện.

Lâm Y đang ở trong phòng gẩy bàn tính, Tiếu tẩu tử mặt mày lo lắng chạy vào, bẩm. “Lâm phu nhân, con trai Chúc bà bà là Chúc Nhị lừa bịp tống tiền, phu nhân xin làm chủ cho chúng tôi”.

Lừa bịp tống tiền? Lâm Y sửng sốt, hỏi. “Sao lại thế này, chị từ từ nói rõ”.

Tiếu tẩu tử căm giận bất bình, nói. “Chúng tôi sắp hoàn công đến

nơi, gia đình Chúc bà bà lại ở rịt trong lều, sống chết không dời đi, cả đám người đều chậm trễ công việc vì chờ bọn họ, mệt tôi còn nghe lời

Lâm phu nhân, hảo tâm mướn Chúc Nhị làm thuê, thật sự là không biết

điều”.

Bắc Tống có nạn hộ dân không chịu cưỡng chế di dời đi, Lâm Y biết, nhưng chuyện này liên quan gì đến lừa bịp tống tiền?

Tiếu tẩu tử nói tiếp. “Vì Chúc Nhị nhận tiền công của chúng tôi,

tôi liền nói hắn đi khuyên nhà hắn chuyển chỗ khác, hắn lần lữa không

chịu, đương gia nhà tôi nóng nảy, đẩy hắn mấy cái, hắn liền la làng gãy

tay, chẳng những không chịu dời đi, còn đòi chúng tôi bồi thường, tuyên

bố không trả tiền hắn sẽ đi cáo quan”.

“Có việc như vậy?”. Lâm Y nhăn chặt đôi mày, đứng dậy đẩy

cửa nhìn ra ngoài, thấy Chúc bà bà đang hâm rượu cho khách, gọi to không được, đành phải về lấy mũ trùm đội lên, cùng Tiếu tẩu tử ra mảnh đất.

Còn chưa tới nơi, thật xa đã nghe có người xuýt xoa kêu “Ai u, ôi cha”, Lâm Y càng đến gần, tiếng kêu càng to hơn.

Trên mảnh đất, một đám người xúm lại, ở giữa có người đàn ông, mặt

mũi râu ria, đang ôm cánh tay rên la. Tiếu tẩu tử lớn tiếng kêu “Tránh ra, tránh ra”, mở con đường đi vô, chỉ vào người đàn ông đó, nói với Lâm Y. “Đây là con trai nhà họ Chúc, Chúc Nhị, kẻ lừa bịp tống tiền chính là hắn”.

Lời còn chưa dứt, Chúc Nhị kia liền ồn ào. “Nói bậy, người ác

luôn tố cáo trước, rõ ràng ông chồng nhà cô đánh tôi bị thương, thế mà

ngược lại dám vu cáo tôi lừa bịp tống tiền, phu nhân phải làm chủ cho

tôi, mẹ tôi còn làm việc trong điếm của phu nhân kia, phu nhân không thể để người ngoài hà hiếp con trai bà ấy”.

“Nhà ta không có Thanh thiên Đại lão gia nào hết, ta cũng không phải phu nhân của Thanh thiên Đại lão gia, chớ gọi vớ vẩn”. Lâm Y nghe Chúc Nhị nói chuyện không đâu, cảm thấy rất bực, con của

người làm nàng cũng phải quản? Có phải nhiều chuyện dở hơi vượt mức

không? Giờ phút này nàng lười truy đến cùng, thậm chí không thèm để ý

tới Chúc Nhị, chỉ quay đầu phân phó Tiếu Đại. “Tìm một lang trung tới đây, kiểm tra thương thế cho Chúc Nhị”.

Chúc Nhị vừa nghe phải mời lang trung, trong mắt lóe lên kinh hoàng, liên tục xua. “Không cần, không cần, chúng tôi người nghèo da dày thịt béo, nghỉ ngơi hai ngày là xong”.

Trong đám người có tiếng chêm vào. “Chậm trễ công việc phải bù tiền, còn có tiền dưỡng thương nữa, cũng phải trả”.

Lâm Y nghe tiếng, tìm kiếm trong đám người, là một người phụ nữ còn

trẻ, gương mặt hơi đen đúa, không biết do phơi nắng hay do dính nhọ nồi, nhìn rất quen, nàng đang nhớ lại xem đây là ai, Tiếu tẩu tử đã thuyết

minh dùm nàng. “Là vợ Chúc Nhị mới cưới, mồm miệng nhanh nhẩu lợi hại lắm”.

Lâm Y nhìn vợ Chúc Nhị mấy lượt, cô ta rụt lại phía sau, cúi gầm mặt

xuống, giống như sợ nàng nhận ra, thật là kì quái, có điều đây không

phải lúc lo việc ngoài luồng, Lâm Y gọi Tiếu Đại. “Đi mời lang trung đi, thương tích không trì hoãn được”.

Tiếu Đại tuân mệnh, xoay người dợm đi, bị Chúc bà bà chặn đường, hai

người đẩy qua đẩy lại một lúc, Chúc bà bà thua, vội gân cổ lên gào. “Nhị thiếu phu nhân, không phải bị thương sắp chết, đừng mời lang trung, tốn tiền lắm”.

Nghe khẩu khí Chúc bà bà giống như có biết chuyện Chúc Nhị bị thương, Lâm Y vẫn lưu ý tứ phía, không phát hiện ai mật báo, vậy cớ sao bà ta

biết được? Chẳng lẽ mắt bà ta là thiên lý nhãn? Lâm Y hừ một phát, xem

ra chuyện này Chúc bà bà có liên can bên trong.

Chúc bà bà thấy Lâm Y không lên tiếng, nghĩ rằng nàng ngầm đồng ý, đẩy Tiếu Đại sang một bên, nói. “Đừng mời lang trung, Nhị thiếu phu nhân cho phép rồi”.

Tiếu Đại không có chủ ý, quay đầu nhìn Lâm Y, Lâm Y đội mũ trùm, người khác nhìn không được sắc mặt nàng, nàng nói. “Chúc bà bà nói không cần mời thì không mời, ta nghĩ con bà bị thương, nhất

định cần người chăm sóc, mấy ngày nay bà đừng tới điếm của ta làm việc

nữa, an tâm mà chăm sóc hắn đi, chờ hắn thương tích lành lặn lại đến

sau”.

Chúc bà bà lập tức ngây dại, tiền công của bà ta tính trong ngày,

ngày nào không đi là mất tiền ngày ấy, chăm sóc bao nhiêu ngày là mất

nhiều hơn được.

Vợ Chúc Nhị thấy Chúc bà bà á khẩu, vội mở miệng. “Chúc Nhị có tôi, không cần mẹ chồng hao tâm tổn sức”.

Lâm Y càng nhìn cô ta càng thấy quen mắt, ỷ mình có mũ trùm che dấu,

nàng nhìn chằm chằm mặt cô ta, cô ta dường như chú ý thấy Lâm Y đang

quan sát mình, vội chen vào đám người, đầu càng cúi thấp hơn.

Vợ Chúc Nhị hành động kì quặc, ngay cả Tiếu tẩu tử cũng để ý tới, đưa tay vẫy cô ta, nói. “Cô trốn cái gì mà trốn, muốn nói gì tới trước mặt Lâm phu nhân nói đi”. Nói xong, đợi một lúc vẫn không thấy vợ Chúc Nhị động chân, liền đến

gần định kéo, không ngờ vợ Chúc Nhị cứ như chim sợ cành cong, chưa đợi

Tiếu tẩu tử động tay đã xoay người bỏ chạy.

Lòng hiếu kì của Lâm Y càng phình to, vợ Chúc Nhị chính xác là sợ nàng nhận ra, không biết là người quen nào đây.

Tiếu tẩu tử chỉ vào bóng dáng vợ Chúc Nhị, quay sang Chúc bà bà. “Bà nhìn con dâu bà đi, không trông cậy vào được, chỉ sợ chăm sóc người khác cũng chẳng chu đáo, tự bà hầu hạ con bà cho tốt”.

Lời này đúng ý Lâm Y định nói, nàng mỉm cười, Tiếu tẩu tử quả là

người làm thuê sành sõi, nhất định biết Chúc bà bà bị đình chỉ công việc nghĩa là sao mới hát đệm đúng nhịp như vậy.

Chúc bà bà nóng ruột, nước mắt nước mũi lòng thòng, bùm một cái quỳ rạp dưới chân Lâm Y, van xin. “Nhị thiếu phu nhân, ngài thương tình tôi trên có già dưới có trẻ, mấy miệng ăn cần tiền công của tôi nuôi, nếu trì hoãn ngày nào thì ngày đó cả nhà phải đói”.

Lâm Y cười nhẹ nhàng. “Đã sợ mất tiền công, bà còn chạy tới làm

chi, quy tắc trong điếm viết rõ ràng, đang trong giờ làm việc mà rời đi

sẽ bị trừ tiền”.

Chúc bà bà cứng họng, lắp bắp hồi lâu mới than thở. “Là tôi lo lắng con tôi thương tích, lúc này mới chạy tới, xin Nhị thiếu phu nhân thứ tội”.

Lâm Y vốn muốn vạch trần bà ta lừa bịp tống tiền, nhưng nhìn bà ta

một bó tuổi còn quỳ gối dưới chân mình khóc kể, mấy phần không nỡ, nghĩ

bụng nghèo hèn sinh trộm cắp vừa đáng giận lại vừa đáng thương, nàng

nuốt xuống những lời định nói, chỉ kiên trì bà ta nghỉ việc về chăm sóc

Chúc Nhị.

Chúc bà bà thấy thái độ Lâm Y cương quyết, mà vợ Chúc Nhị lại chạy

trốn mất dạng, đành cắn răng đến chỗ Chúc Nhị, nhấc cánh tay hắn lắc lên lắc xuống, giả bộ mừng rỡ kêu lên. “Ai u, chỉ là trật khớp thôi, không có gì to tát”.

Đoạn này hình như chưa kịp bàn trước, Chúc Nhị trợn mắt lên, rống Chúc bà bà. “Đều sắp đứt lìa ra, sao chỉ có trật khớp, mẹ có phải mẹ ruột tôi không vậy?”.

Chúc bà bà bị sượng mặt trước đám đông, quăng một bàn tay đánh lên đầu Chúc Nhị, nói. “Mẹ biết anh đau, nhưng mẹ bỏ việc về nhà chăm anh thì không có tiền

mua thức ăn, con trai a con trai, nhịn một chút đi, chúng ta nghèo khổ

không thể yếu ớt như vậy, chống đỡ ít lâu sẽ qua thôi”.

Lâm Y nguyên bản còn đang suy nghĩ, chờ sự tình trôi qua sẽ hỗ trợ

nhà họ Chúc một phần tiền, nhưng vừa nghe lời Chúc bà bà nói liền tức

giận không nhẹ, lập tức rút lại sự thương hại, cương quyết ra lệnh cho

Tiếu Đại. “Đi mời lang trung, phải nhìn cho rõ cánh tay của Chúc

Nhị, nếu có gì không hay xảy ra thì anh chính là kẻ mang tội, ngay cả ta cũng bị liên lụy”.

Tiếu Đại vâng dạ, chen ra khỏi đám đông, Chúc bà bà hoảng lên, bổ nhào theo, ôm lấy chân Tiếu Đại, quát to. “Tiếu đại ca, thật sự chỉ trật khớp thôi, chúng tôi không trách anh, muốn trách chỉ trách con tôi mệnh khổ”.

Lâm Y tức đến bật cười, thật muốn tranh thủ lòng từ bi của người khác thì nên biết điều tỏ vẻ yếu thế cho tới cùng, vừa không cho mời lang

trung lại nói năng kiểu giấu gươm giấu dao bên trong, đây là sợ người ta không đủ tức?

Tiếu tẩu tử là người thông minh, vừa thấy Tiếu Đại bị quấn lấy, liền đẩy con nhà mình một phen, thúc giục. “Mau đi mau đi, không phải con không biết lang trung ở đâu”.

Con trai nhà họ Tiếu không đáp, im lặng xông ra ngoài đám người, đảo

mắt đã chạy xa. Chúc bà bà nhìn thấy nhưng không đuổi kịp, gấp đến độ

gào lên. “Lão Tam lão Tứ nhà ta đâu, chết ở xó xỉnh nào rồi, mau chạy theo bắt nó về đây”.