Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 176: Cái bẫy nguy hiểm

Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta biết em đúng mực, nhưng ngôn ngữ vẫn chứa mấy phần trách cứ”.

Lâm Y nói. “Chính là muốn cô ấy hiểu được rằng một khi đã đứng

trong điếm, sẽ không còn là thân phận em chồng của em, là một người hầu

rượu, không thể vi phạm quy củ, nên phạt phải phạt, không thể hàm hồ,

chẳng qua niệm tình cô ấy lần đầu phạm sai lầm, em thật không tính phạt

cô ấy”.

Trương Trọng Vi vội khom người vái, nói. “Nương tử rộng lượng, là vi phu dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.

Lâm Y vỗ nhẹ chàng một cái, kéo chàng ngồi xuống. “Bớt tửng đi, em có việc quan trọng hỏi chàng”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Nương tử có chuyện gì, nguyện hiến thân”.

Lâm Y kể cho chàng nghe phu nhân Lục hàn lâm ban nãy cư xử kì dị, lại nói. “Người có khả năng nghe ngóng chút đỉnh đều nhìn ra được nhà chúng ta và nhà

họ Dương quan hệ không tốt, phu nhân Lục hàn lâm cũng không phải kẻ ngu

dốt, vì sao nhìn không ra, còn đặc biệt đến thăm dò em?”.

Trương Trọng Vi nghe xong, trở nên nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ một phen, trầm giọng trả lời. “Quả thực là thử, nhưng mục đích thử chỉ sợ khác với những gì em nghĩ”.

Lâm Y càng lấy làm lạ. “Vậy bà ta là vì cái gì?”.

Trương Trọng Vi không đáp vội, hỏi ngược lại. “Phu nhân Lục hàn lâm thử quan hệ giữa hai nhà Dương – Trương, em trả lời sao?”.

Lâm Y nói. “Chuyện này tất cả mọi người đều biết, dù sao giấu cũng chẳng giấu được, em liền có sao đáp vậy”.

Trương Trọng Vi thở phào một hơi, cười nói. “Đúng là nương tử của ta, thông minh lắm”.

Lâm Y hồ đồ chẳng hiểu gì. “Có liên can gì ư? Nếu em lừa bà ta, bảo rằng hai nhà quan hệ tốt lắm, sẽ bị thế nào?”.

Trương Trọng Vi nói. “Nếu thực sự đáp như vậy, đã trúng bẫy của bà ta, khiến bà ta như ý”.

Lâm Y chấn động, nàng dù đoán được phu nhân Lục hàn lâm có âm mưu,

lại không nghĩ sự tình nghiêm trọng đến mức đó, bản thân thiếu chút nữa

trúng bẫy, vội hỏi. “Phu nhân Lục hàn lâm có mục đích gì vậy?”.

Trương Trọng Vi phất tay áo, trước đứng dậy đóng cửa ra vào, khóa

chặt, lại đóng kín cả cửa sổ, mới ngồi xuống lại, nhỏ giọng nói. “Theo ta thấy, bọn họ đang hoài nghi hai nhà chúng ta quan hệ không tốt là giả vờ”.

Lâm Y không hiểu. “Này thì cần gì phải giả vờ?”. Nói xong tự giễu. “Em tự nhận bản thân trà trộn trong chốn phu nhân quan lại, học được không ít, ai ngờ vẫn là xa không đủ dùng”.

Trương Trọng Vi nói. “Chuyện quan trường em nhìn không rõ cũng bình thường, em có còn nhớ Lục hàn lâm và Vương hàn lâm nằm chung một phe không?”.

Vừa được cảnh tỉnh, Lâm Y liền hiểu. Phương Duệ, Vương hàn lâm, Lục

hàn lâm đều chung một phái, gần đây phe phái của bọn họ liên tiếp thất

bại chịu nhục, đầu tiên là Phương Duệ bị giáng chức, sau là Vương hàn

lâm bị thánh thượng trách phạt, việc đầu tiên có liên quan đến cha vợ

Trương Bá Lâm, việc sau lại liên quan tới bà ngoại của Trương Trọng Vi,

nói ngắn gọn : đều có liên quan đến nhà họ Trương, bởi vậy bọn họ liền

sinh nghi nhà họ Trương thôi.

Lâm Y vừa cẩn thận ngẫm nghĩ, vừa hỏi. “Vương hàn lâm bọn họ đang nghi chuyện Ngưu phu nhân đút lót là do nhà họ Trương cố ý sắp đặt, lúc này mới sai phu nhân Lục hàn lâm đến thăm dò tin tức?”.

Trương Trọng Vi gật đầu. “Ta cũng nghĩ như vậy”.

Lâm Y hoảng sợ, nếu lúc ấy nàng trả lời đường hoàng rằng hai nhà quan hệ tốt đẹp, đã thỏa lòng phu nhân Lục hàn lâm làm kẻ trung gian rồi,

nàng vuốt vuốt ngực, nói. “May mà em đáp đúng sự thật, bằng không đã biến khéo thành vụng”.

Trương Trọng Vi nói. “Nhà họ Trương quá mức phô trương, bị người ta ghi hận, sau này vẫn kiên dè tốt hơn”.

Lâm Y đồng ý. “Nói cũng đúng, đừng mãi nghĩ thăng quan phát tài,

bình an mới là quan trọng nhất, hiện giờ chúng ta có Âu Dương tham tri

che chở, chẳng sợ chàng chỉ là một biên tu, vẫn có thể phát tài được”.

Trương Trọng Vi thấy nàng có vẻ đã có dự định, cười hỏi. “Nương tử đã nghĩ ra được đường phát tài?”.

Lâm Y đứng dậy, đoan chính cúi người hành lễ, cười đáp. “Đang cần Trương biên tu giúp một chuyện đây, đến chỗ người môi giới hỏi thăm giá thuê các loại tửu lâu”.

Trương Trọng Vi sửng sốt. “Em muốn thuê tửu lâu?”.

Lâm Y giảng giải ý tưởng khuếch trương tửu điếm cho Trương Trọng Vi

nghe, vốn tưởng chàng sẽ cực lực phản đối giống Trương Bát nương, không

ngờ Trương Trọng Vi vô cùng tán thành, chàng cho rằng quan sát tình hình lui tới dày đặc của các phu nhân quan lại mấy ngày nay, có thể thấy

được phần nào hướng kinh doanh sau này của cước điếm nhà họ Trương, bởi

vậy thuê một tòa tửu lâu phù hợp thân phận của các bà là cực kỳ tất yếu.

Lâm Y được ủng hộ, có chút kích động, cười nheo mắt. “Em còn tưởng chàng sẽ phản đối, đều chuẩn bị sẵn lý do thuyết phục rồi đây”.

Trương Trọng Vi nói. “Ta cớ sao phải phản đối, ta và các đồng

nghiệp ra ngoài uống rượu, tửu lâu hơi kém chút bọn họ đã không thèm đi

rồi, nghĩ đến phu nhân bọn họ cũng xét nét y như vậy. Hiện giờ các bà ấy xem thái độ của Âu Dương tham tri, còn chiếu cố việc buôn bán nhà chúng ta, nhưng đây chung quy không phải kế lâu dài, không ai muốn ngồi ở tửu điếm không hợp thân phận mình mà uống rượu mãi”.

Lâm Y bay qua, ôm lấy Trương Trọng Vi chặt cứng, kích động reo lên. “Vẫn là quan nhân hiểu lòng thiếp”.

Trương Trọng Vi cũng ôm lấy nàng, hổ thẹn nói. “Ta cũng chỉ nói

miệng dễ nghe vậy thôi, thật sự gặp phải liền hết đường xoay xở, tửu lâu càng lớn càng tốn kém, bổng lộc ta ít, chỉ dựa vào tiền chúng ta dành

dụm sợ không đủ”.

Lâm Y lấy hộp trang sức của Trương Bát nương đưa cho chàng xem. “Đây là Đại tẩu tặng cho Bát nương, Bát nương lại lấy ra trợ giúp em, bảo rằng cô ấy muốn hùn hạp”.

Rốt cuộc vẫn là em gái ruột, làm việc hào phóng lại tri kỷ, thực

khiến người ta cảm động, Trương Trọng Vi đưa lại hộp cho Lâm Y, nói. “Vừa hay có Bát nương tương trợ, chúng ta thuê tửu lâu đi!”.

Chàng thừa dịp hai ngày nghỉ ngơi không cần làm việc, liền tránh các

hẻm hay có quan viên lui tới, tìm đường khác ra khỏi ngõ Châu Kiều, ra

đường chính đi tìm người môi giới hỏi thăm giá thuê tửu lâu. Đông Kinh

nhà cửa đắt đỏ, giá thuê tửu lâu lại không cần nói tới, Trương Trọng Vi

hỏi thăm mấy nhà, cẩn thận ghi chép lại : tửu lâu hai tầng rẻ nhất, giá

thuê mỗi tháng là hai trăm quan tiền túc mạch; tửu lâu theo kiểu hoa

viên càng đắt hơn, tòa nào rẻ lắm cũng hơn một ngàn quan, Trương Trọng

Vi sợ quá không dám hỏi kĩ càng.

Lâm Y nhìn bản ghi chép của Trương Trọng Vi, rất là thất vọng, mong

ước thuê tửu lâu có hoa viên đã tan thành bọt nước. Trương Trọng Vi thấy nàng uể oải, an ủi nàng. “Tửu lâu hai tầng tốt hơn nhiều so với gian hiện tại chúng ta có, không bằng đi xem đã rồi nói sau”.

Lâm Y không nguyện ý lắm, vì tửu lâu hai tầng bình thường đều nằm sát đường đi, nàng sở dĩ muốn tửu lâu hoa viên, ngoại trừ vì khung cảnh tao nhã ra, còn vì có sân vườn, phòng ngừa được người ngoài xâm nhập, khiến các bà các cô đến uống rượu cũng có cảm giác an toàn.

Có điều, gần đây phu nhân quan lại ghé đến cước điếm nhà họ Trương

quá đông đi, ai cũng gọi tên muốn gặp Lâm Y, khiến nàng mệt mỏi không

chịu nổi, ra ngoài xem tửu lâu vừa lúc trốn được một lát, cũng tốt. Bởi

vậy Lâm Y liền theo lời Trương Trọng Vi, đội mũ trùm, theo chàng đi gặp

người môi giới, lại từ người môi giới dẫn đường đi nhìn thử tòa tửu lâu

hai tầng mỗi tháng hai trăm quan kia.

Lâm Y vốn không thích tửu lâu như vậy, đợi đến nơi nàng càng thất

vọng hơn, tòa nhà hai tầng kia căn bản không thể gọi là “tửu lâu”, bên

trong tường chưa trát, sân chưa lát, bàn ghế trống trơn, thậm chí ngay

cả cái phòng bếp ra khuôn ra dạng cũng không. Nàng nhịn không được mối

nghi ngờ, hỏi. “Đây chỉ là xác nhà, thế nhưng giá hai trăm quan?”.

Trương Trọng Vi cũng rất bất mãn. “Đúng là giật tiền”.

Người môi giới biết Trương Trọng Vi làm quan, không dám chậm trễ, cười đon đả. “Đại quan nhân, tửu lâu ở Đông Kinh đều là giá này cả, nếu quan nhân thấy không hợp, không bằng tự mua một tòa”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Mua một tòa như vậy tốn bao nhiêu?”.

Lâm Y nghĩ tửu lâu này chúng ta còn không muốn thuê, mua làm chi, vội xua. “Chúng ta không mua, chờ đến nơi khác nhìn kĩ hẵng nói”.

Nàng kéo Trương Trọng Vi đi, vượt khuất mắt người môi giới, thở dài. “Em đã biết Đông Kinh giá nhà đắt, không ngờ vẫn biết chưa hết, hai trăm quan tiền chỉ có thể thuê được tòa nhà rách tung tóe”.

Trương Trọng Vi nói. “Tòa nhà kia tuy đơn sơ chút, nhưng không cũ nát, chúng ta thuê, trát lại tường, lát sân sạch sẽ, vẫn sử dụng được”.

Lâm Y rất muốn đánh chàng một cái, bất đắc dĩ đang ở trên đường, đành nhịn xuống, giận nói. “Lại mua thêm bàn ghế, làm lại phòng bếp luôn đúng không?”.

Trương Trọng Vi á khẩu không nói được gì, xấu hổ khụ hai tiếng, đỏ mặt nói. “Tiêu tốn cao hơn chút”.

Lâm Y lẩm bẩm. “Không biết mấy tòa đã trang hoàn đẹp đẽ mỗi tháng tốn bao nhiêu…”.

Trương Trọng Vi vội lấy bản ghi chép lúc trước ra, chỉ vào một cái cho nàng xem, nói. “Ta hỏi qua người môi giới rồi, tòa này mỗi tháng năm trăm quan, trang

hoàn vô cùng đẹp, đừng nói bàn ghế, ngay cả bếp lò hâm nóng rượu cũng

có”.

Năm trăm quan, Lâm Y nuốt nước miếng cái ực, bổng lộc hàng tháng của

Trương Trọng Vi chỉ có năm quan, giá thuê tòa tửu lâu này gấp bổng lộc

của chàng đến trăm lần, thực là dọa người.

Trương Trọng Vi cũng ý thức được điều đó, càng tỏ ra ngượng ngùng, gấp bản ghi chép lại, lắp bắp nói. “Ta, chúng ta từ từ nhìn lại”.

Về đến nhà, Lâm Y nhìn sổ sách phát ngốc hồi lâu, đột nhiên vỗ cái bàn. “Đắt thì cũng đắt rồi, ta còn nhìn tửu lâu hai tầng làm chi, trực tiếp đi xem, thuê đại trạch có hoa viên luôn”.

Thím Dương vừa lúc đẩy cửa đi vào, nghe được câu này, kinh ngạc hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, sao thiếu phu nhân biết có người muốn cho thuê đại trạch?”.

Lâm Y ngẩn ra một đoạn mới phản ứng lại, hỏi. “Có người muốn cho thuê?”.

Thím Dương gật đầu, đưa ra phong thư cho Lâm Y. “Không biết gã sai vặt nhà ai chạy tới dúi cho tôi, nói là nhà hắn có đại trạch hoa viên cần cho thuê”. Nói xong lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi tôi chưa nói, sao thiếu phu nhân đã biết chuyện cho thuê?”.

Lâm Y quay đầu lại, cười với Trương Trọng Vi. “Chẳng lẽ là ý trời muốn thành toàn chúng ta?”.

Trương Trọng Vi cũng thấy quá khéo, chụm đầu cùng Lâm Y xé phong thư. Trong phong thư không có thư gì hết, chỉ có quảng cáo cho thuê, hai

người đọc xong, đồng loạt thở dài một tiếng. “Cái này mà ý trời gì chứ”.

Thì ra người quảng cáo cho thuê chính là Ngưu phu nhân, đại trạch hoa viên cần cho thuê chính là nương tử điếm nhà họ Dương. Lâm Y nói. “Đây là chuyện đã thấy trước rồi, nương tử điếm nhà họ Dương bây giờ trước

cửa có thể giăng lưới bắt chim, nếu không cho thuê ra ngoài, lỗ vốn cái

chắc”.

Trương Trọng Vi nói. “Xem ra bà ngoại đang vội vã sang tay tòa

tửu lâu này, bằng không đã chẳng đưa quảng cáo đến tận chỗ chúng ta, lúc này nếu thuê thật ra có thể ép giá, chỉ là…”.

Lâm Y thấy chàng ấp a ấp úng, ngạc nhiên hỏi. “Anh chủ gia đình, chàng rốt cuộc là muốn thuê hay không muốn thuê?”.