Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 153: Tra ra manh mối

Thanh Miêu nhanh chóng đáp. “Là Ngưu phu nhân”.

Lâm Y lấy làm lạ, hỏi. “Vì sao em lại khẳng định chắc nịch như vậy?”.

Thanh Miêu đáp. “Nhị thiếu phu nhân nói tranh giành đảng phái, em nghe không hiểu, nhưng

hiểu được các vị đại nhân làm quan phá điếm nhà chúng ta thì lợi chỗ

nào?”.

Lâm Y nói. “Ngưu phu nhân phá điếm nhà chúng ta cũng đâu có lợi gì, nhà bà ấy mở tửu lâu chuyên chiêu đãi nam khách cơ mà”.

Thanh Miêu không cho là đúng. “Bây giờ không mở, chưa chắc tương lai sẽ không”.

Câu này có lý, Lâm Y đăm chiêu chốc lát, chậm rãi gật gù. Thanh Miêu chủ động xin ra chiến trường. “Nhị thiếu phu nhân, em đến nhà họ Dương hỏi Viên Lục thử tin tức thế nào, được không?”.

Lâm Y nghĩ nghĩ, đồng ý.

Thanh Miêu liền cởi tạp dề ra, đi hướng phủ họ Dương. Phủ họ Dương ngay bên

kia bức vách của ngõ Châu Kiều, khoảng cách quá gần, chưa tới mấy bước,

Thanh Miêu ở đó mấy ngày, hiểu quy củ, không đi cổng lớn, trực tiếp rẽ

qua cổng viện hướng tây chỗ người hầu ở, hỏi gã sai vặt canh cổng. “Tôi đến tìm Viên Lục, phiền đại ca gọi dùm một tiếng”.

Gã sai vặt nghe một tiếng ‘đại ca’ mát hết ruột gan, nghiêng người chỉ vào trong viện, nói. “Hắn ở kia kìa”.

Thanh Miêu cảm ơn, đi đến dưới tàng cây, đợi đến gần mới nhận ra Viên Lục

không chỉ có một người. Bên cạnh còn một cô gái khác, cô gái này Thanh

Miêu cũng biết, là Kim Bảo hầu hạ bên người Ngưu phu nhân. Thanh Miêu

cũng không bởi vì Kim Bảo ở đó mà dừng bước, vẫn đi về hướng đó, Kim Bảo nhìn thấy cô, sửng sốt, đầu ngẩng lên thật cao, hỏi. “Thanh Miêu hôm nay rảnh rỗi đến chỗ chúng ta? Trong điếm không bận bịu gì sao?”.

Thanh Miêu cảm thấy lời này có ẩn ý, càng nhận định kẻ âm mưu là Ngưu phu nhân, nói. “Trong điếm buôn bán thật sự bận quá mức, Nhị thiếu phu nhân nhà chúng tôi

đành phải mướn thêm hai người, tôi được chút thời gian rảnh, liền tới

tìm Viên Lục đại ca trò chuyện”.

Nghe cô gọi ‘Viên Lục đại ca’ rõ là thân thiết, Kim Bảo hơi nhíu mày, cố ý hỏi. “Sao, cô lại đến đây mượn phòng bếp Viên Lục? Lần trước cô làm anh ấy bị phu

nhân nhà chúng ta mắng một trận, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu”.

Chuyện Viên Lục bị mắng, Thanh Miêu lần đầu nghe thấy, kinh ngạc hỏi Viên Lục. “Thật sao?”.

Viên Lục phất tay, nói. “Cũng không có gì, chỉ nói tôi hai câu mà thôi, nha đầu đừng nghĩ nhiều”.

Thanh Miêu nghe xong, càng muốn nói chuyện với Viên Lục. “Viên Lục ca, dời bước nói chuyện một lát”.

Kim Bảo bên cạnh nghe thấy, chua ngoa. “Có gì cứ nói, không nên nói sau lưng người khác, chẳng lẽ trao đổi tín vật?”.

Thanh Miêu căm tức thái độ của cô ta, hất mặt. “Đúng là trao đổi tín vật đấy, thì làm sao?”.

Kim Bảo hận trừng mắt nhìn cô một cái, thở phì phì dậm chân rời đi. Thanh Miêu cười với Viên Lục, nói. “Cô ta đi rồi, chúng ta khỏi cần đi”.

Viên Lục lo lắng. “Kim Bảo là tâm phúc trước mặt phu nhân nhà chúng tôi, nha đầu không sợ đắc tội cô ta sao?”.

Thanh Miêu ngạc nhiên. “Tôi cũng không phải người hầu nhà họ Dương, cô ta có tâm phúc mấy đi nữa cũng liên quan gì đến tôi đâu?”. Nói xong đột nhiên kêu lên một tiếng, hỏi. “Viên Lục ca, tôi không liên lụy đến anh chứ?”.

Viên Lục lắc đầu. “Không ngại, nha đầu đến tìm tôi, có việc gì?”.

Thanh Miêu nói dối. “Tửu điếm nhà chúng tôi buôn bán rất tốt, mặt tiền cửa hàng không đủ

tiếp khách, Nhị thiếu phu nhân định mở rộng thêm, bất đắc dĩ vốn không

đủ, bởi vậy định vay tiền Ngưu phu nhân, thiếu phu nhân không biết Ngưu

phu nhân hào phóng bao nhiêu, liền sai tôi đến hỏi thăm một phen”.

Viên Lục nói. “Cái này sợ là khó lắm”.

Thanh Miêu hỏi. “Sao lại khó? Là Ngưu phu nhân keo kiệt, hay phu nhân định tự mình mở một cái?”.

Viên Lục cả kinh. “Nha đầu làm sao…”.

Thanh Miêu lập tức hiểu rõ, trên mặt lại giả bộ ngây ngô. “Viên Lục ca, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, sao anh lại kinh ngạc như vậy?”.

Viên Lục lúc này mới nhận ra bản thân thất thố, vội che giấu. “Phu nhân nhà chúng tôi cũng có chút keo kiệt, nhưng không cho người ta nói, tôi thấy cô ruột để ngoài da nói ra, nên mới kinh hãi như thế”.

Thanh Miêu cười, cũng không vạch trần. “Đã phu nhân keo kiệt, hẳn không chịu cho vay tiền đâu, tôi về báo cho Nhị thiếu phu nhân biết”.

Thanh Miêu về đến nhà, đi vào phòng trong tìm Lâm Y, trước nói nhỏ. “Không ngờ người nhà họ Dương đều sống hai mặt, Kim Bảo vậy, ngay cả Viên Lục cũng vậy”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Cớ gì nói lời này?”.

Thanh Miêu kể lại những lời Kim Bảo nói, Lâm Y vẫn chưa tin. “Lúc chúng ta ở nhà họ Dương, Kim Bảo hầu hạ hết sức tận tâm, chưa bao giờ nói nửa câu”.

Thanh Miêu xùy một phát. “Cô ta trước mặt chủ nhân một kiểu, trước mặt người hầu lại là kiểu khác”.

Người như vậy thực sự quá nhiều, Lâm Y khuyên cô nghĩ thoáng một chút, lại hỏi. “Không phải em đi tìm Viên Lục hỏi thăm tin tức ư, kết quả thế nào?”.

Thanh Miêu nói. “Viên Lục cũng là kẻ hai mặt, ngày thường cư xử không tồi, đến lúc hỏi

thăm tin tức thì không chịu nói gì, cuối cùng vẫn lỡ miệng em mới biết

được. Người sai sử kẻ phá hoại kia không ai khác ngoài Ngưu phu nhân”.

Lâm Y cảm thấy hành vi của Viên Lục không có gì đáng trách, dù sao đối với

một người hầu mà nói, còn có gì quan trọng hơn trung thành với chủ nhân

của mình? Thanh Miêu nghe xong Lâm Y nói, liên tục gật đầu. “Nhị thiếu phu nhân nói phải, nếu đổi lại là anh ta hỏi thăm tin tức từ em, em cũng không chịu nói”.

Lâm Y vỗ vỗ sổ sách trước mặt, thở dài. “Cho dù biết thì sao, có làm gì được bà ta đâu”.

Thanh Miêu lòng đầy căm phẫn. “Sao không làm gì được, bắt bà ta đi gặp quan?”.

Lâm Y hỏi. “Em có chứng cớ không?”.

Thanh Miêu giật mình, chợt bảo. “Nhị thiếu gia là quan đó thôi…”. Cô nói xong, khí thế liền xẹp xuống, thở dài. “Nhị thiếu gia mà làm ở nha môn thì tốt rồi”.

Lâm Y nghe xong bật cười khanh khách. “Cho dù Nhị thiếu gia có làm ở nha môn đi nữa cũng không thể lấy quyền công mưu việc tư nha”.

Thanh Miêu nghĩ nghĩ, nói. “Nếu thật muốn trả đũa Ngưu phu nhân, còn nhiều biện pháp, chúng ta chờ hai ngày đi, tửu điếm của bà ta mà mở, em cũng đi phá”.

Lâm Y vốn định khuyên cô nàng hai câu, nhưng ở chung lâu, hiểu tính tình

Thanh Miêu mau đến mau đi, đợi điếm của Ngưu phu nhân mở ra, chắc cô

nàng cũng đã qua thời kì xúc động.

Nhưng lần này nàng nghĩ trật

rồi, Ngưu phu nhân hành động cực kì mau lẹ, buổi chiều nghe Tiếu tẩu tử

đi làm về ngang qua cửa sổ cơm đĩa kể, cách đó không xa vừa mở một tửu

điếm mới, chuyên chiêu đãi nữ khách, trang hoàng xa hoa, khách đông,

buôn bán nhộn nhịp hơn cước điếm nhà họ Trương gấp nhiều lần.

Ngưu phu nhân thế nhưng nhanh chân như vậy, Lâm Y giật mình, nàng kết luận

Ngưu phu nhân đã toan tính xong hết trước khi thuê người đến phá hoại,

chờ xong việc, việc kinh doanh của điếm nhà họ Trương thảm đạm rồi, điếm của bà ta liền khai trương, vừa hay kéo toàn bộ khách của bọn họ sang

bên bà ta.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy phu nhân Vương hàn lâm đi ngang qua, Lâm Y vội chào đón. “Phu nhân Vương hàn lâm đã lâu không thấy, vào ngồi một lát?”.

Phu nhân Vương hàn lâm cười dịu dàng. “Không phải tôi không muốn chiếu cố việc kinh doanh của nhà cô, chỉ là nghe

nói nhà cô thường có kẻ đến quấy phá, tôi chịu không nổi sợ hãi đâu”.

Lâm Y trơ mắt nhìn phu nhân Vương hàn lâm lên kiệu ra khỏi ngõ nhỏ, chắc là đến tân điếm nhà họ Dương. Nàng vô cùng buồn bực, căm giận ngồi sau

quầy. Qua một lúc, có vị nương tử vào cửa, Lâm Y nhận ra, là vị nương tử yêu thích cảm nhận cuộc sống của các phu nhân nhà quan lại nhất, bước

ra tiếp đón, không ngờ vị nương tử kia nhìn một vòng trong điếm, quay

đầu bước đi, miệng còn oán giận. “Phùng nương tử dám gạt ta, nói các phu nhân nhà quan lại thường đến đây, làm gì có bóng người nào?”.

Có người bên ngoài hô lớn. “Không phải tôi lừa cô, là cô tìm lầm chỗ, điếm có các vị phu nhân ở ngõ bên kia”.

Lâm Y nén cơn tức, đang muốn trở lại quầy, một gã sai vặt tìm tới cửa, đưa thiếp mời. “Tửu điếm nhà chúng tôi khai trương, mời Lâm phu nhân hãnh diện đến chung vui”.

Lâm Y thấy hắn biết mình, đoán là người nhà họ Dương, mở thiếp ra, quả

nhiên Ngưu phu nhân mời nàng đến tân tửu điếm bà ta mới mở uống rượu.

Người ta có câu : Thua người không thua trận, Lâm Y sai Thanh Miêu lấy tiền,

hào phóng thưởng cho gã sai vặt. Thanh Miêu nhìn gã sai vặt vừa đi, liền ra sau, Lâm Y giữ chặt cô, hỏi. “Em muốn làm gì?”.

Thanh Miêu nói. “Chúng ta đi chúc mừng Ngưu phu nhân khai trương tân điếm”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Tất nhiên là phải đi, nhưng em ra sau chi vậy?”.

Thanh Miêu càng kì quái. “Đã đi phá hoại thì phải có vũ khí chứ?”.

Lâm Y dở khóc dở cười. “Thanh Miêu, nơi này không phải nông thôn, không thể tùy tính tình em được, em mà đi, người ta bắt được sẽ tha em đi gặp quan”.

Thanh Miêu giật mình. “Khó trách nhà họ Dương nhiều người hầu như vậy, Ngưu phu nhân không sai bọn họ tới phá, lại phải mướn người khác”. Nói xong lại ảo não. “Người ở kinh đô làm việc ném đá giấu tay, em không quen nhìn”.

Lâm Y nhẹ giọng. “Gặp nhiều thì quen thôi”.

Thanh Miêu đảo mắt, đột nhiên cười to. “Em chẳng qua là chân ướt chân ráo vào thành, nhất thời không thích ứng kịp thôi, ném đá giấu tay hại người ai không biết? Nhị thiếu phu nhân

yên tâm, chờ nhìn xem em làm việc”.

Lâm Y sớm tức giận khó bình Ngưu phu nhân, không ngăn Thanh Miêu, chỉ dặn. “Cẩn thận chút, đừng để người ta phát hiện”.

Thanh Miêu ghé sát qua, giải thích kế sách, lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, không thể mang vũ khí, vậy chúng ta đi thế nào?”.

Lâm Y cười. “Ăn mừng tân điếm nhà người ta khai trương, đương nhiên phải chuẩn bị quà”.

Nàng lấy danh mục quà tặng lúc điếm khai trương ra, tìm được tên Ngưu phu

nhân, chiếu theo đó chuẩn bị một phần lễ vật tương đương, lại đóng cửa,

chỉ chừa thím Dương bán cơm ở đằng sau, chính mình dẫn theo Thanh Miêu

và Chúc bà bà đi hướng tửu điếm nhà họ Dương.

Bọn họ ra ngõ hỏi

thăm một hồi, đi vào tân tửu điếm, đoán thử xem nó ở đâu? Thì ra là ngay tại đình viện phủ họ Dương, chẳng qua ngăn hoa viên và một toàn nhà

riêng ra, xây thành tửu điếm cao cấp. Thanh Miêu hối hận. “Lúc mới đến nhà họ Dương, lẽ ra em nên lượn ra sau nhìn trộm một chút”.

Lâm Y an ủi cô. “Nhìn thì cũng được gì đâu, còn không phải vẫn chịu cơn tức, mặt cười đến chúc mừng”.

Trước tửu điếm, cách cổng thật xa đã dựng các tấm lạp tre trang trí xanh đỏ,

ngăn cách người bên ngoài, trước lối vào là hai phụ nữ cao to vạm vỡ,

phụ trách ngăn nam khách lại; cổng xây đúp hai lớp mái, ở giữa là hàng

hiên hình thang, chóp đỉnh từng lớp đều đặt dàn trồng hoa, chim chóc đủ

kiểu, tua rua phủ xuống đủ sắc màu.

Lại ngẩng lên xem, trên cổng – một biển hiệu cực đại lóe sáng, trên khắc năm chữ to – Dương gia nương tử điếm.