Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 111: Kĩ quán khắp nơi

Thanh Miêu chu miệng nói. “Em biết trước thể nào Nhị thiếu phu nhân cũng ra phụ nên mới cố ý tránh chủ tử”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Vì sao?”.

Thanh Miêu đáp. “Nhị thiếu phu nhân nay đã khác xưa, chỉ sợ chớp

mắt sẽ là cáo mệnh phu nhân, sao có thể giống như trước, mọi việc đều tự động tay?”.

Lâm Y cười to. “Nếu muốn ta làm cáo mệnh phu nhân không đụng ngón tay vào bất kì thứ gì, ta thà về nông thôn, làm nông phụ giàu sang

sướng hơn”.

Thanh Miêu nói không lại Lâm Y, đành phải tùy ý nàng cùng dời gạch,

động tác lưu loát trát đất sét. Bếp đắp được phân nửa, Trương Trọng Vi

trở về, gia nhập hàng ngũ làm việc. Ba người cùng làm, tốc độ nhanh hơn

nhiều, đuổi kịp trước khi trời tối đen đã đắp xong cái bếp đơn sơ.

Trương Trọng Vi đi vòng quanh bếp, ánh mắt thưởng thức, vỗ tay nói. “Đại công cáo thành, nương tử, chúng ta ra ngõ mua cơm chiều ăn, ngày mai có thể tự mình nổi lửa”.

Lâm Y thấy sau khi trở về tâm tình chàng rất tốt, ngạc nhiên hỏi. “Chuyện Hồng viên ngoại, không có gì đáng lo?”.

Trương Trọng Vi nhìn sang cách vách, không đáp, thẳng đến khi quay về phòng mới nói. “Việc này ta không làm chủ được, hết thảy nghe theo phụ thân, sốt ruột có được gì đâu?”.

Lâm Y nghĩ cũng đúng, liền hỏi. “Vậy phụ thân có chủ ý gì?”.

Trương Trọng Vi nói. “Ca ca viết thư cho Lí thái thú, phụ thân

bảo ta sáng sớm mai lập tức đi báo quan, miễn cho không ai biết, lại

thật nghĩ chúng ta lừa gạt con gái nhà lành, nếu sự tình sau đó vẫn

không giải quyết xong, phụ thân tính toán sẽ đi tìm đồng nghiệp ngày xưa hỗ trợ”.

Lâm Y đáp. “Đã có phụ thân mưu tính, em cũng an tâm, làm theo là được”. Nói xong gọi Thanh Miêu bưng bồn nước đi vào, hai người cùng rửa tay,

sang cách vách hỏi Trương Đống và Dương thị buổi tối muốn ăn gì.

Dương thị thấy Lâm Y bộ dáng hào hứng bừng bừng, liền biết nàng đang định đi dạo phố, nhân tiện nói. “Các con đi đi, ăn no rồi về, mang về cho chúng ta một hai món bất kì là được”.

Dù Dương thị khách khí, Lâm Y nào dám chậm trễ, vội sai Thanh Miêu ra ngõ mua bánh bao thịt cho hai bậc trưởng bối lót dạ trước, đợi bọn họ

quay về lại ăn khuya.

Vợ chồng hai người ra khỏi ngõ, bên cạnh có đường cái song song, mặc

dù vào đêm vẫn thắp đèn sáng trưng, mọi người đi trên đường rất náo

nhiệt. Lâm Y có ý định ngắm nhìn cảnh đêm ở Đông Kinh, lại thấy phố này

gần nhà, liền không nghĩ ngợi, kéo Trương Trọng Vi bước đi.

Không biết gì sao, Trương Trọng Vi tỏ ra bối rối, vội vàng giữ chặt nàng. “Nương tử, không phải em đói bụng sao, bên kia đâu có bán đồ ăn, đi làm chi”.

Trương Trọng Vi nói dối rất tệ, Lâm Y đảo mắt qua mặt chàng, liền hiểu ngay là chàng đang viện cớ, cố ý nói. “Ai nói em đói bụng, em muốn đi dạo đã rồi tính tiếp”. Nói xong chỉ vào một nhà, ra vẻ kinh ngạc hỏi. “Ai du, đó là cái gì vậy ta?”.

Trương Trọng Vi bị mắc mưu, quay đầu lại đi nhìn, Lâm Y thừa dịp giãy khỏi tay chàng, đi nhanh vào phố, nhưng chưa đi được hai bước đã bị

Trương Trọng Vi đuổi theo, tóm lấy kéo ra ngoài.

Lâm Y khó hiểu, hỏi. “Em còn chưa nhìn xem mấy tòa nhà đó là thứ gì, chàng sao phải vội vã, chẳng lẽ ở đó có quỷ ăn thịt người?”.

Trương Trọng Vi túm lấy cánh tay nàng, chết sống không cho nàng đi

vào, rồi lại không tìm ra lí do, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Lâm Y lòng

hiếu kì càng lúc càng phình lên, kéo chàng quay lại, cố ý nói. “Chàng đã không nói cho ta biết, ta về hỏi phụ thân mẫu thân, bọn họ ở Đông Kinh nhiều năm như vậy, nhất định là biết”.

Trương Trọng Vi hoảng lên, bất đắc dĩ phải tiết lộ tình hình thực tế. Thì ra phố này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua tất cả đều là kĩ

quán mà thôi. Lâm Y là phụ nữ có chồng đàng hoàng, đi vào thật sự không

tốt.

Lâm Y nhất thời không thể thích ứng với cách nói của phu quân, thầm

nghĩ, nguyên một phố kĩ quán nằm ngay cách nhà chỉ một bức tường, cái

này là không có gì đặc biệt đó hả?

Trương Trọng Vi nghe nàng nghi vấn, giải đáp một phen, nàng mới hiểu

ra, ở Đông Kinh kĩ quán làm ăn rất thịnh vượng, ngoại trừ phố này, phía

tây cổng Chu Tước môn, qua cầu tới phố Khúc Viện, thông qua cổng Tân

Nhai môn, vượt qua ngõ chuyên làm nghề tể heo, phố Nam Tà, phố Bắc Tà,

phố Ngưu Hành, ngõ Đông Kê Nhân, ngõ Tây Kê Nhân… Rất nhiều phố lớn ngõ

nhỏ đều có kĩ quán ở đó, ngoại trừ kĩ quán, các tửu điếm lớn nhỏ cũng có quan kĩ hầu rượu, gọi là tới ngay.

Lâm Y càng nghe, mắt càng trợn to, nghe đến cuối cùng đã nổi giận, nhéo ngược cánh tay Trương Trọng Vi, hỏi. “Chàng mới ở Đông Kinh có mấy tháng mà biết rõ ràng phố kĩ quán lớn nhỏ khắp nơi như vậy nha?”.

Ánh mắt Trương Trọng Vi động động, quanh co không chịu nói. Lâm Y thấy chàng như vậy, lòng cũng buồn bực, lại hỏi. “Có phải chàng đã từng gọi kĩ nữ hầu rượu rồi không?”.

Ánh mắt Trương Trọng Vi vẫn đảo qua đảo lại xung quanh, nhưng kiên định lắc đầu. “Ta chưa từng đến kĩ quán”.

Lúc này Lâm Y hận không thể bỏ luôn bữa cơm, trực tiếp tha chàng về

nhà thẩm vấn rõ ràng. Trương Trọng Vi cẩn thận kéo kéo tay nàng, nói. “Nương tử, chúng ta đi tìm cái ăn trước đã”.

Lâm Y không động, cả giận mắng. “Chưa nói rõ ràng, chúng ta ở đây cả đêm luôn”.

Trương Trọng Vi không thể, lại không dám mạnh mẽ túm nàng đi, đành

phải khai thật, thì ra chàng biết rõ kĩ quán ở Đông Kinh như lòng bàn

tay đều do Trương Bá Lâm thích tìm hiểu này đó, lại thích nói cho chàng

nghe, lâu dần chàng cũng biết.

Lâm Y đột nhiên nhớ lại, lúc Trương Bá Lâm đi đổi bạc về xong, thần thái hớn hở, vội hỏi. “Chẳng lẽ lúc đi đổi bạc, hai người phát hiện ra trên đường này có kĩ quán?”.

Trương Trọng Vi gật đầu, chỉ ngã tư đường. “Nhà đã tắt đèn đóng

cửa kia chính là cửa hàng vàng bạc, ngoại trừ mấy tửu lâu ở kia, hơn

phân nửa khu phố phía sau, đều là kĩ quán”.

Lâm Y nghi ngờ nói. “Cho dù Đại ca phát hiện ra kĩ quán mà mừng

thầm, thì cũng có gì cần giấu giếm đâu, vậy sao lúc trước ta hỏi chàng,

chàng lại ấp úng, không lẽ hai người đã hẹn nhau sẽ đi?”.

Trương Trọng Vi liên tục xua tay. “Ta dù cho đi trên đường có gặp kĩ nữ cũng không dám liếc nhiều một cái, làm sao dám đi kĩ quán”.

Lâm Y im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm chàng. Trương Trọng Vi bị trừng lâu như vậy, bắt đầu chột dạ, nhỏ giọng lí nhí. “Năm trước lúc đến Đông Kinh đi thi, có thí sinh quen biết mời chúng ta, ta

liền theo ca ca đến chính điếm, ca ca nói, nếu ta kể chuyện phố kĩ quán

cho em, ca ca sẽ kể em nghe chuyện chính điếm, bởi vậy ta…”. Chàng thấy sắc mặt Lâm Y càng lúc càng đen, vội vàng chỉ vào ven đường. “Đi tửu lâu đàng hoàng lắm, giống như mấy nhà phía sau cửa hàng vàng bạc kia”.

Lâm Y đứng ở ngã tư đường, quay lại nhìn, thấy cái gọi là “tửu lâu

đàng hoàng” kia, bên cạnh mọi bàn rượu đều có các cô gái trang điểm đậm

lòe loẹt đứng hầu, liền chỉ vào hỏi Trương Trọng Vi. “Đó là ai?”.

Trương Trọng Vi thành thật đáp. “Là kĩ nữ hầu rượu”.

Lâm Y cả giận. “Đây còn dám gọi là tửu lâu đàng hoàng? Vậy không đàng hoàng còn ra bộ dáng gì nữa”.

Trương Trọng Vi tội nghiệp nói. “Chính điếm do triều đình lập, phần lớn có quan kĩ hầu, ta có cách nào đâu”.

Nếu trong nước cho phép, vì sao chàng chột dạ không dám nói? Lâm Y không tin lắm, hỏi tiếp. “Nếu chỉ hầu rượu thôi, chàng che che giấu giấu làm gì?”.

Trương Trọng Vi không đáp, ánh mắt nhìn tửu lâu cách đó không xa, Lâm Y cũng nhìn theo, thấy bên cửa sổ có khách uống rượu, bên cạnh có một

kĩ nữ, hai người đều ngồi ngay ngắn, cũng không ngả ngớn, nhưng nhìn một lát phát hiện ra, khách uống rượu không động một ngón tay, rượu do kĩ

nữ rót rồi bưng chén, thức ăn cũng do kĩ nữ gắp, tất cả đều ân cần dâng

lên tận miệng.

Lâm Y hỏi. “Lúc đó chàng cũng vậy?”.

Trương Trọng Vi không dám nhìn nàng, giọng nói như tiếng muỗi. “Ca ca nói, đây là tục lệ, nếu ta không theo thì là đồ nhà quê, mất mặt.

Nương tử, ta biết em không thích, ta cũng không dám… nữa…”.

Lâm Y nhìn tửu lâu kia, lại nhìn đèn đuốc ở Đông Kinh, suy nghĩ thật lâu, đột nhiên lẩm nhẩm. “Thật ra ta có thể hiểu, thời đại nào cũng có hệ thống tiêu chuẩn đạo đức

riêng, nhập gia tùy tục cũng không nhất định không chịu nổi”.

Trương Trọng Vi không nghe rõ, chẳng hiểu gì, hỏi. “Nương tử, em lầm bầm lầu bầu nói gì vậy?”.

Lâm Y lớn giọng, dứt khoát chém đinh chặt sắt. “Chàng nói đúng, ta không thích, chỉ cần người nữ khác dựa vào chàng gần chút thôi ta đã chịu không nổi rồi”.

Lời này quá mức lớn mật, Trương Trọng Vi đỏ mặt, vội vàng nhìn quanh tứ phía, nhỏ giọng nói. “Ta biết rồi, ta biết rồi”. Nói xong lại gần nắm tay nàng. “Nương tử, ta không bao giờ đến chính điếm nữa là được, em đừng giận, chúng ta đi ăn cơm ha, không được để nương tử bị đói”.

Lâm Y tâm tình phức tạp, giận dữ nói. “Chỉ cần chàng bước vào

chốn quan trường, làm sao không đi chính điếm xã giao cho được, giữa

đồng nghiệp với nhau cũng phải đi uống vài li kết nối cảm tình, trừ phi

chàng đừng làm quan”.

Trương Trọng Vi nói. “Ta khổ công học hành mấy năm nay, trải qua

bao khó khăn, có thể nào không làm quan chứ, cùng lắm thì dù cho có đi

tửu lâu, ta cũng liều chết không cho kĩ nữ hầu hạ”.

Đến mức cả “liều chết” cũng nói ra rồi, Lâm Y bật cười. “Tạm thời tin chàng lúc này, đừng nói một đằng làm một nẻo, nếu để ta biết được…

Hừ, ta không có hiền lành tốt tính như Đại tẩu đâu”.

Nàng chỉ là uy hiếp Trương Trọng Vi vậy thôi, không ngờ Trương Trọng Vi lại liên tục gật gù, vừa đi vừa nói. “Thật ra Đại ca cũng không phải háo sắc, chỉ là Đại tẩu cứ đẩy người khác vào lòng Đại ca, làm gì có chuyện mỡ dâng tới miệng mèo lại chê”.

Câu này có lí, nhưng Lâm Y suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn là vạch lá tìm sâu, bác bỏ chàng. “Chàng chỉ biết hướng về Đại ca, hai đứa nha hoàn thông phòng của Đại

ca, Cẩm Thư là Đại tẩu tặng, nhưng Thanh Liên là do Đại ca tự thu,

chuyện kĩ quán, chẳng lẽ cũng do Đại tẩu dạy?”.

Trương Trọng Vi thật đúng là huynh đệ tình thâm, một lòng muốn biện hộ cho Trương Bá Lâm, quay đầu lại nói. “Đại tẩu nhất định không nói cho Đại ca biết không được đi kĩ quán”.

Lâm Y nghĩ nghĩ, đáp. “Hẳn là chưa từng nói, nhưng có liên quan gì?”.

Trương Trọng Vi xoay theo hướng khác, nói. “Đã không dặn là chớ đi, hiểu ngược lại là được phép đi, đã được phép, ca ca đương nhiên muốn đi”.

Ngọn lửa trong lòng Lâm Y lại phụt lên bừng bừng, liếc chàng. “Theo cách chàng nói thì, nếu Đông Kinh có dịch vụ vui vẻ mới, ta không biết

nên không nhắc nhở chàng, vậy thì chàng tự giác đi có phải không?”.

Trương Trọng Vi bất đắc dĩ nói. “Em nghĩ cái gì vậy, ta đã biết sao còn có thể làm những việc khiến em nổi giận”. Nói xong buông tay, cũng phát giận dỗi ngược lại. “Em đề phòng ta cả ngày như vậy, có phiền hay không?”.