Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 4: Huynh muội bị đánh

Gia đình Triệu Tương Nghi nhân khẩu rất nhiều, ông nội bà nội tổng cộng nuôi sống được bốn người con, hiện giờ trong nhà không ai ra ở riêng, mọi người trong gia đình đều chen chúc nhau ngồi trong phòng lớn, phòng nào có xảy ra chuyện gì, mọi người đều biết cả.

Bên này Triệu Hoằng Lâm dắt theo tiểu muội dìu Triệu Hoằng Nhân một đường khó khăn chạy về nhà, dọc đường đi Triệu Hòang Nhân đều khóc đến tê tâm liệt phế, trên đường tất cả thôn dân cũng đều nhìn thấy hết, mỗi người đều bị máu trên đầu và trên tay của Triệu Hoằng Nhân dọa cho đến kinh hồn bạt vía..

Bà nội Phương thị nghe thấy tiếng khóc nhất thời liền bỏ việc trên tay xuống, giống như một cơn gió từ trong nhà chạy ra, nghĩ rằng bọn hài tử nói nhao nhao lên rồi khóc,chỉ là việc nhỏ bình thường thôi. Nhưng chợt nhìn đến bộ dáng cả người đầy máu của Triệu Hoằng Nhân, bà suýt nữa bị dọa muốn ngất đi!

“Bà nội, bà nhanh chóng đi lấy thảo dược bà thường phơi cho Hoằng Nhân dùng đi, cụ thể xảy ra chuyện gì, Hoằng Lâm nhất định sẽ giải thích cho bà nghe?” Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm có điểm dồn dập, hắn tuy rằng chỉ mới tám tuổi, nhưng hắn khác với bạn cùng lứa một điểm là trưởng thành sớm hơn thôi, hắn biết bị thương ở đầu là rất nghiêm trọng.

Phương thị bị hù dọa đến mức vỡ cả mật, bà xưa nay thường đau lòng cho hài tử, bây giờ thấy bộ dáng tôn tử của mình như thế này, cũng gấp đến độ nước mắt muốn rơi xuống, sững sờ đứng một hồi, mới nhớ ra là phải vào nhà tìm dược thảo.

Triệu Tương Nghi sợ Triệu Hoằng Nhân vì thương thế ở đầu không kịp điều trị sẽ xảy ra chuyện không may, liền buông tay đại ca mình ra, chạy theo Phương thị giúp đỡ thu xếp.

Nhị thẩm Lý thị vừa mới sinh em bé hiện còn ở trong nhà ở cữ, chợt nghe đến động tĩnh ngoài phòng, không khỏi có chút khó hiểu, nhưng chỉ ôm hài tử của bản thân vào lòng vỗ về, nghĩ đến chuyện lớn xảy ra khẳng định không lớn hơn được sự kiện của Lã thị.

Mà tam thẩm Dương thị, lười biếng lắc mông chậm rãi từ trong nhà đi ra. Nàng vốn giở thủ đoạn để lười biếng, lại thích tham gia náo nhiệt chuyện tốt của người khác, ở trong nhà nghe bên ngoài ồn ào lên, còn tưởng là xảy ra chuyện gì để nàng có thể bà tám, cũng không ngờ đi ra ngoài nhìn xem.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhân được Triệu Hoằng Lâm giúp đỡ đi vào trong nhà, vẫn như cũ khóc bù lu bù loa lên.

Phương thị lấy chiếc khăn lụa tùy thân của bà đem ngâm rượu gạo cho ướt. Lại cẩn thận từng li từng tí lau vết thương trên đầu Triệu Hoằng Nhân, Triệu Hoằng Nhân đau đến mức miệng la oai oái lên, Phương thị thấy đau lòng cháu trai, trong miệng liền hô “Tạo nghiệp à, tại sao lại bị thương thành như vậy”, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống.

Sau khi lau sạch sẽ miệng vết thương, Phương thị tay chân lưu loát đem dược thảo ngày thường hái được trên núi nghiền ra nước, lại đem khối vải bố sạch gói kỹ … cẩn thận giúp đỡ Triệu Hoằng Nhân băng bó lại vết thương trên đầu.

Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh lên, nhìn bộ dạng đau lòng của bà nội, nếu biết hòn đá kia là do nàng ném, không biết bà sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa…

Đang lúc do dự, phía sau lưng nàng truyền đến một trận âm thanh gào thét như giết heo vang lên, Triệu Tương Nghi không khỏi giật mình, xoay người lại nhìn thì thấy Dương thị kêu cha gọi mẹ rồi vội chạy đến bên người Triệu Hoằng Nhân.

“Ai yêu, là kẻ đáng chết nào dám đánh đầu con ta thành như thế này!” Dương thị một mặt ôm con mình, một mặt la to đến mức cả thôn giống như đều nghe thấy.

Phương thị vốn không thích gì nàng dâu thứ ba, lần này thấy nàng ta không biết rõ cái gì, liền bắt đầu la hét lên làm cho người ta không thể nào sống yên ổn được, mặt bà lạnh lại: “Trước tiên đem sự tình làm rõ lại rồi nói sau, chung quy chắc là do ai đó hù dọa.”

“Trước cho Hoằng Nhân cầm máu lại đã, một lát nam nhân trong nhà đi làm việc về rồi nói sau, mau cầm tiền đi tìm lang trung đến khám cho Hoằng Nhân đi, bị thương ở đầu không phải là việc nhỏ đâu.” Phương thị mặc dù tay chân luống cuống cả lên, nhưng sau khi băng bó cho Triệu Hoằng Nhân xong, thấy vết thương trên đầu cháu trai cũng không sâu, tâm cũng buông xuống, từ từ bình tĩnh lại.

“Hai người các ngươi mau nói, là ai đem con ta đánh thành như vậy?” Dương thị không để ý đến mẹ chồng mình giáo huấn, chỉ ôm Triệu Hoằng Nhân nhìn hai huynh muội Triệu Tương Nghi, giống như khẳng định rằng hai huynh muội bọn họ đánh con nàng ta.

Mặc dù cũng chính xác…

Nhưng Triệu Tương Nghi vẫn không thích bộ dáng thích gây sự của Dương thị.

Giương mắt nhìn đại ca nàng, thấy huynh ấy vẫn giống như ngày thường, thói quen mím chặt môi, nhíu lông mày lại.

“Ai yêu, ta không muốn sống nữa! Giữa trưa cơm nước xong Hoằng Nhân vẫn còn tốt, tại sao thoáng cái không thấy, trên đầu lại có thêm một vết thương thế này… Máu chảy không ngừng, sợ là mất đi nửa cái mạng à…” Dương thị thấy hai huynh muội Triệu Tương Nghi không nói lời nào, bỗng nhiên đặt mông xuống đất, một lúc khóc một lúc kêu to, tức giận kêu oai oái lên, vừa chỉ vào Triệu Hoằng Lâm mắng, “Ngươi hảo hảo chỉ hơn Hoằng Nhân có hai tuổi, làm ca ca như thế nào mà không biết che chở đệ đệ của mình thế … Ngươi đúng là không có mẹ dạy mà…”

Tóm lại, lời khó nghe đều lốp bốp mắng to ra, cuối cùng còn nói đến mẫu thân Lã thị của Triệu Tương Nghi.

“Vợ lão tam, con đừng có ở trước mặt bọn trẻ nói gì đó!” Phương thị lúc này là hoàn toàn phát hỏa,chuyện lớn của Lã thị khó khăn lắm mới làm bộ không đề cập đến, không ngờ nàng ta còn chỉ lên mặt Triệu Hoằng Lâm mắng đến khó nghe như vậy.

Triệu Tương Nghi tay nhỏ nắm chặt lại, nhìn Dương thị với vẻ mặt chán ghét, nàng ta chính là người như vậy, dù là lỗi gì, cũng rất vui vẻ hướng lên đầu người khác. Nếu hôm nay nếu nói chínhTriệu Hoằng Nhân tự ngã xuống đất mà bị thương đầu, nàng ta cũng sẽ chỉ vào mặt Triệu Hoằng Lâm là không biết bảo vệ đệ đệ, hoặc chỉ trích Phương thị là không chăm sóc tốt cháu trai.(J: càng ngày càng không thích Dương thị à, người đâu mà lười biếng, vô duyên quá chừng)

Tuyệt đối sẽ không trách cứ Triệu Hoằng Nhân ham chơi, hoặc trong lòng không muốn bị chỉ trích là một người mẹ không chăm sóc tốt con trai mình.

“Bà nội…” Triệu Hoằng Lâm vừa muốn nói cái gì, lại nghe thấy giọng nói của cha mình là Triệu Tín Lương ở ngoài phòng hướng vào trong nhà rống một một tiếng:“Hoằng Lâm, con lăn ra đây cho cha!”

Hai huynh muội đều nghe thấy giọng nói tức giận của cha mình, thân thể đều run lên, cả hai huynh muội đều nhìn nhau, run rẩy bước ra khỏi phòng.

Ở ngay tại ngưỡng cửa, Triệu Hoằng Lâm chợt ngồi xổm xuống vỗ đầu tiểu muội: “Tiểu muội, chuyện ngày hôm nay không quan hệ một chút gì đến muội cả, đợi đến lúc nói chuyện không được nói lung tung, để cho ca ca nói, nhớ không?”

Tâm Triệu Tương Nghi thoáng động, đại ca nàng lúc này đây là muốn tự mình dọn dẹp cục diện rối rắm này sao, càng làm người khác giật mình hơn chính là nàng cầm đá ném trúng, nàng sao có thể để người khác chịu tội thay mình được! Hơn nữa, chẳng phải lúc đó vì bảo vệ nàng mà đại ca cùng người khác đánh nhau sao…

Vừa định mở miệng, lại nghe thấy cha nàng hung ác hướng về phía bên này hô lên: “Còn không mau bước ra đây!”

Triệu Tín Lương lúc này làm sao vậy, chưa bao giờ thấy hắn phát hỏa lớn như thế… Tuy là Lã thị bỏ chồng cùng người tình chạy trốn, cũng không liên quan đến chuyện của Triệu Hoằng Lâm à.

Bên ngoài động tĩnh ngày lúc càng lớn, khiến cho Triệu Nguyệt Cầm đang ở trong phòng cũng phải buông khung thêu trên tay xuống, đứng dậy bước ra cửa xem rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì.

Triệu Nguyệt Cầm là tiểu cô cô của Triệu Tương Nghi, là đứa con út của Phương thị, nàng là nữ nhi duy nhất trong bốn người con của bà. Tính tình nhút nhát, thường ngày không làm việc đồng áng liền dấu mình trong nhà thêu hoa không bao giờ đi ra cửa lớn, không có thường cùng người khác trò chuyện.

Bên này Triệu Tín Lương mắt tức giận nhìn Triệu Hoằng Lâm, Dương thị lại ở trong nhà nháo lên rồi khóc lớn, nàng cảm thấy trong đầu hoang mang khó hiểu, vội vàng tiến lên vài bước khuyên một câu: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Đại ca, huynh sao lại tức giận?”

Triệu Tín Lương không để ý đến câu hỏi của Triệu Nguyệt Cầm, chỉ tùy tiện khoát tay xông lên phía trước một tay nắm áo Triệu Hoằng Lâm, rồi sau đó dẫn ra ngoài, trong miệng còn mắng: “Ngươi không còn là con nít, lại đi học người ta đánh nhau! Nếu không phải người trong thôn nhìn thấy chạy đến nói với ta, ta chẳng phải bị ngươi vụng về lấp liếm chuyện này rồi sao!”

Triệu Tương Nghi đuổi kịp đến, kinh hồn bạc vía, nghe lời nói của phụ thân, nghĩ đến trong thôn vừa rồi có người nhìn thấy một màn vừa rồi, lại lén đi gặp phụ thân mách lẻo!

“Đứng yên!” Triệu Tín Lương kéo nhi tử một cái, tiếp tục xoay người tìm trên mặt đất một cành trúc lớn bằng một ngón cái, nhắm đến mặt đất phất một cái, nhất thời phát ra tiếng vang khiến người ta phải kinh sợ, hắn đây là muốn đánh con mình.

“Hưm, đây quả thật là nghiệp chướng!” Phương thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng tăng cường bước chân đi ra khỏi phòng, ngăn cản Triệu Tín Lương mà khuyên nhủ, “Thì thế nào, chỉ có vậy thôi mà! Lão Đại con trước kia không phải cũng như vậy sao, bây giờ lại như thế nào lại muốn đánh người à! Hài tử có làm gì sai, chúng ta cùng nó nói đạo lý một hồi là được, chẳng lẽ đánh nó một trận trầy da sứt trán trong lòng con sẽ tốt hơn!”

“Đúng vậy…Đại ca,huynh không nên đánh cháu nó” Triệu Nguyệt Cầm đứng ở bên cạnh mẫu thân mình, ngập ngừng khuyên lơn.

“Hôm nay đừng có ai vì nó mà nói hộ!” Triệu Tín Lương nắm chặt cành trúc trên tay nhìn về phía Triệu Hoằng Lâm quát, “Ngươi buổi sáng còn đáp ứng ta cái gì, hả?”

“Cái gì sẽ nghe lời hiểu chuyện, sẽ chăm sóc tốt muội muội, hả?” Giọng nói của Triệu Tín Lương so với bình thường to hơn bốn năm lần, gào to đến mức rung cả trời, hai mắt đỏ lên vì tức giận.”Ngươi cư nhiên xông lên đánh người ta, còn khiến người ta bị thương! Ngươi nói mau! Ngươi đem ai làm cho bị thương, ta đây làm cha phải thay ngươi đi xin lỗi người ta!”

Triệu Hoằng Lâm mím môi quật cường, hốc mắt đều ẩm ướt, nhưng vẫn cố không để rơi nước mắt, bộ dáng vẫn luôn ẩn nhẫn kiên cường. Bên này thấy phụ thân mình tức giận, cái gì cũng không nói, thẳng tắp ở trước mặt Triệu Tín Lương quỳ xuống: “Vâng, là nhi tử bất hiếu mong phụ thân hãy trách phạt.”

Triệu Tín Lương lúc này bị kích thích, giơ cao cành trúc trong tay không phân nặng nhẹ mà đánh lên người Triệu Hoằng Lâm, Phương thị thấy mình khuyên can không được, lại đau lòng thay cho cháu trai còn trói gà không chặt, mà Triệu Nguyệt Cầm ở bên người dựa vào bà mà ríu rít khóc.

Triệu Tương Nghi nhìn không nổi bộ dạng cắn răng ẩn nhẫn đau đớn của Triệu Hoằng Lâm, liền bước chân nhỏ chạy nhanh đến cản cho Triệu Hoằng Lâm vài cái, còn khóc nói: “Không cho phép đánh ca ca, ca ca có lỗi gì đâu! Oa…” Ngay sau đó lại là oa oa khóc lớn.

Nhìn thấy nữ nhi mới ba tuổi của mình trên da trắng mịn có vài vệt đỏ, Triệu Tín Lương tay phải run lên ném cành trúc đi, run rẩy đặt mông ngồi xuống đất, toàn thân tựa như không có sức lực: “Ta vô dụng, ta vô dụng!”

“Vợ trông không nổi, hài tử chăm sóc không tốt, ta còn hữu dụng gì!” Triệu Tín Lương tâm tê liệt phế gào thét, nước mắt chợt rơi xuống, đem hết tất cả thống khổ cố gắng đè ép từ sáng đến giờ toàn bộ phát tiết ra hết.

Hắn luôn xem trọng Lã thị, dù nàng ta có ham hư vinh lười biếng, có lúc lại châm chọc hắn, nhưng hắn vẫn xem trọng nàng ta. Nhưng hiện giờ, nàng ta lại theo người khác chạy trốn, đem mặt mũi của Triệu gia liền ném đi, gai mọc lên đâm vào tim hắn!

Triệu Tương Nghi nhìn một nhà lớn nhỏ bộ dáng thật thê thảm, lỗ mũi nhất thời ê ẩm, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, nước mắt cũng theo đó mà dâng lên.

Đúng lúc, Triệu lão gia tử còn có Triệu lão nhị, Triệu lão tam làm việc ngoài đồng trở về, nhìn thấy trong nhà mình là một trận hỗn loạn, đều có chút bối rối, vội vàng tiến lên hỏi chuyện gì đã xảy ra!

Triệu lão gia tử biết chuyện tình của Lã thị, mọi người trong thôn lại bàn tán sôi nổi, ông ở trong ruộng làm việc cũng nghe thấy được, chỉ thiếu là không phát hỏa thật lớn, hôm nay mới hết giận một chút, thấy người trong nhà bây giờ lại khóc, nghĩ đến là xảy ra chuyện không tốt, trong lòng cũng thấy cấp bách.

“Lão gia tử ông mau khuyên lão đại đi, nó lấy cành trúc đánh hai đứa nhỏ đó!” Phương thị nhanh chóng lau nước mắt tiến lên nói, lão đầu tử là chủ gia đình, ở trong nhà nói chuyện vẫn rất có phân lượng, vả lại cả hai ông bà đều đau lòng hài tử, không nỡ đánh người, gia đình này tuy là một hộ nông dân, nhưng không bao giờ chủ trương sử dụng bạo lực.

“Ta nói cái lão đại ngươi, cái tên tiểu tử thúi này, hài tử nó còn nhỏ, còn là hai đứa bị ngươi đánh? Ngươi nói xem có phải hay không ngươi bị váng đầu hả?” Triệu lão gia tử đặt cuốc xuống đất, tiến lên lấy tay đỡ hai huynh muội Triệu Tương Nghi, để cho Phương thị cùng Triệu Nguyệt Cầm chăm sóc, lại xoay người nói với Triệu Tín Lương.

Lúc này, trong phòng Dương thị chợt gào thét một tiếng, sau đó khóc trời đập đất đi ra chỉ vào Triệu Tín Lương mà mắng:” Huynh là Sát Thiên Đao [1 ] đấy, cái tốt không dạy, lại đi dạy hai đứa nhỏ của huynh cùng bạn hữu đánh con trai ta”

(J: O.O, cái bà Dương thị này….)

===

[1] Sát Thiên Đao: ngàn đao giết ngươi