Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 205: Tâm tư của Nguyên Sách

Edit: Thiên Âm

Triệu Hoằng Lâm nghe vậy cau mày, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Ngươi lo chuyện của ngươi đi, cẩn thận tiểu muội nhìn trúng vị hôn phu mà nương ta chọn, đến lúc đó ngươi mới đúng là lãng phí nhiều năm chờ đợi.”

Bị Triệu Hoằng Lâm nói trúng tâm tư, Bùi Tử Quân lập tức khẩn trương lên, căn bản không nghe ra thâm ý trong lời nói của Triệu Hoằng Lâm, chỉ lo âu nói: “Ta không biết nên làm gì bây giờ...... Vốn ở kinh thành ngày đêm vắt óc suy nghĩ ra biện pháp hay, nhưng chân  chính đối mặt, lại không biết làm như thế nào nói cho nàng ấy hiểu.”

“Ngươi là lo lắng bị cự tuyệt thôi.” Triệu Hoằng Lâm một lời nói ra tiếng lòng của Bùi Tử Quân.

“Vậy ngươi có thể có cách gì giúp ta không? Hoặc là giúp ta hỏi muội muội ngươi xem” Bùi Tử Quân hai mắt tỏa sáng.

Triệu Hoằng Lâm vốn không muốn chen chân vào chuyện này: “Đừng cầu xin ta, vô ích thôi, ta không có ngăn cản ngươi đến gần muội muội ta đã rất nhân từ, còn muốn ta làm nguyệt lão xe duyên cho cả hai ư?”

“Ngươi không phải là rất yên tâm để cho ta ở gần Tương Nghi sao?” Bùi Tử Quân hỏi ngược lại.

Khoé miệng Triệu Hoằng Lâm co rút dữ dội: “Còn chưa trở thành người một nhà, đừng đánh chủ ý lên người ta.”

“Đại ca, giúp đỡ đi” Bùi Tử Quân ôm quyền cầu xin.

Triệu Hoằng Lâm đặt ly trà xuống, liếc Bùi Tử Quân một cái: “Ta cũng không phải tình thánh, chuyện tình cảm, ta không giúp ngươi được”

“Nhưng ngươi là ca ca của Tương Nghi.” Bùi Tử Quân cười cười.

“Ngươi gọi khuê danh con bé thật thuận miệng nha.” Triệu Hoằng Lâm nhếch môi, dừng một chút, còn nói, “Đây là chuyện của các ngươi, chính ngươi tự lo đi, ta không ngăn trở cũng đã là cực hạn. Có điều ta muốn nhắc nhở ngươi, tiểu muội là người quyết đoán, chỉ cần con bé nhận định, ngươi thật lòng vì con bé, nguyện ý che chở cả đời, con bé sẽ động tâm.”

“Vô cùng cảm ơn” Bùi Tử Quân sau khi nghe xong, lập tức chắp tay hành lễ, Triệu Hoằng Lâm thở dài.

Triệu Hoằng Lâm liếc hắn: “Thôi thôi, ngươi mau thay đổi khẩu âm của nhà quan đi.”

Bùi Tử Quân nhìn y rồi cười một tiếng, sau hai người lại lẳng lặng phẩm trà nói chuyện.

Chờ Bùi Tử Quân lưu luyến không rời từ biệt Triệu Tương Nghi, trở về tiểu uyển Tĩnh Phong, tiểu tử Nguyên Sách liền quấn quít bên cạnh hắn như kẹo kéo không dứt ra được.

Rất ít khi thấy bộ dáng này của Nguyên Sách, Bùi Tử Quân tò mò hỏi: “Thân thể ngươi không thoải mái à?”

“Không có.”

“Vậy là ngươi lại gây hoạ ở bên ngoài?” Bùi Tử Quân nhíu mày.

“Cũng không phải là......”

“Có cái rắm gì thì phóng.” Bùi Tử Quân khẽ đẩy Nguyên Sách ra, chịu không nổi nói tục.

Nguyên Sách nhăn nhăn nhó nhó, mặt cũng đỏ, giọng nhỏ như con muỗi kêu nói ra: “Thiếu gia, người có thể giúp Nguyên Sách được không.”

“Kỳ lạ nha, tiểu tử ngươi cũng có chuyện nhờ vả sao?” Bùi Tử Quân cười ngồi trên ghế ở trong Thanh viện, đợi Nguyên Sách nói ra, “Nói, chuyện gì,  hôm nay tâm tình ta rất tốt.”

“Nguyên Sách, Nguyên Sách......”Nguyên Sách nhỏ hơn Bùi Tử Quân một tuổi, năm nay 16, có lẽ là do ngại ngùng, nên lời nói ấp a ấp úng, “Nguyên Sách...... Ai, Nguyên Sách không biết nên nói như thế nào nữa.”

“Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.” Bùi Tử Quân tà tà cười một tiếng, sau lại nghiêm túc nói, “Rốt cuộc là chuyện gì? Việc lớn hay việc nhỏ?”

“Đại sự” Nguyên Sách đột nhiên thẳng người, vô cùng nghiêm túc nói.

“Vậy ngươi nói mau” Bùi Tử Quân có chút buồn cười.

“Thiếu gia...... Nguyên Sách, Nguyên Sách không dám nói.” Mặt Nguyên Sách hồng như đít khỉ

Bùi Tử Quân nghe vậy đứng dậy, gõ đầu Nguyên Sách cười nói “Nếu ngươi không nói thì ta đi đây, ta còn một đống chuyện ớn phải làm đấy”

“Đừng đi a thiếu gia” Nguyên Sách kéo Bùi Tử Quân làm bộ muốn đi, ngập ngừng một hồi, đỏ mặt nói ra, “Nguyên Sách hình như coi trọng một cô nương......”

“A? Phải không, nói nghe một chút, là cô nương nhà nào?” Bùi Tử Quân có chút hăng hái, một lần nữa ngồi lại trên ghế.

Nguyên Sách mở miệng,cảm thấy nói chuyện trở nên có tứ tự, xoa xoa tay nói, “Người đó thiếu gia cũng biết, là ở Triệu gia......”

“Là Tương Nghi?” Bùi Tử Quân cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

“Không phải, không phải” Nguyên Sách vội xua tay, “Nguyên Sách sao có lá gan đi thích Triệu tiểu thư?”

Bùi Tử Quân nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Ngươi hù chết ta, nói chuyện cũng nói không xong.”

“Thiếu gia không cho Nguyên Sách nói hết mà......” Nguyên Sách cũng là bị hành động của Bùi Tử Quân làm cho buồn bực,quan hệ chủ tớ giữa hai người vốn không tệ, cho nên nói chuyện cũng là rất tùy ý.

“Hảo, ta không ngắt lời ngươi nữa, ngươi từ từ nói.” Bùi Tử Quân tiện tay lấy một quả trái cây trên bàn, cắn một miếng.

“Người mà Nguyên Sách xem trọng, chính là Triệu tiểu thư......”

“Khụ khụ” Bùi Tử Quân bị sặc cổ họng, Nguyên Sách vội vàng dừng lại, vỗ lưng Bùi Tử Quân vội vàng giải thích:

“Không phải là Triệu tiểu thư, là đường tỷ của Triệu tiểu thư, Tương Liên cô nương.”

“Khụ khụ......” Bùi Tử Quân lần nữa bị sặc, tức giận liếc Nguyên Sách một cái, “Từ khi nào mà ngươi thích nói chuyện đứt quãng vậy, nói một hơi sẽ chết sao?”

Nguyên Sách  nhỏ giọng lầu bầu, thấy Bùi Tử Quân không ho nữa,  lại sầu mi khổ não nói: “Thiếu gia, người đừng có vội dạy dỗ Nguyên Sách, thiếu gia xem Nguyên Sách nên làm gì mới tốt đây?”

“Chuyện giữa ngươi và nàng ấy bắt đầu từ khi nào, ta lại không biết vậy, hơn nữa ngươi và nàng ấy chỉ mới gặp nhau có vài lần mà.” Bùi Tử Quân bị chuyện này làm cho  kinh ngạc.

“Nàng ấy không có ý gì với Nguyên Sách...... Là do Nguyên Sách, hôm nay nhìn thấy nàng ấy, cảm thấy nhiều năm không gặp, tim đập thật nhanh, cảm giác thật là kỳ quái...... Sau đó cả ngày đều nghĩ đến nàng.” Nguyên Sách ngượng ngùng nói, giống như đang chìm đắm trong giấc mơ tình yêu.

Bùi Tử Quân nhìn thấy, vui mừng cười, như thế tiểu tử Nguyên Sách  đã động tâm rồi.

“Tuổi nàng ấy không nhỏ, hẳn đã ấy chồng rồi?” Ngay sau đó, Bùi Tử Quân lại cau mày.

“Không thể nào?” Nguyên Sách cảm thấy mất mác, nhưng tự an ủi mình “Nguyên Sách có nhìn búi tóc của nàng,là búi tóc của thiếu nữ chưa lấy chồng, nên mới có ý định này......”

“Ai, nhưng cũng có thể nhà nàng không cho phép lấy chồng sớm nên cho đính hôn trước, có lẽ còn chưa tới thời gian qua cửa.” Nguyên Sách ngay sau đó lại nhục chí nói.

Bùi Tử Quân quan sát hắn, nở nụ cười.

“Thiếu gia......” Nguyên Sách buồn bã nhìn Bùi Tử Quân, “Thiếu gia không giúp mà còn cười Nguyên Sách.”

“Ta còn chưa nói không giúp ngươi a.” Bùi Tử Quân cười vỗ vỗ vai Nguyên Sách, “Hiếm khi, tiểu tử ngươi động tâm vì một người, được rồi, ngày mai ta giúp ngươi hỏi thử, có muốn ta giúp ngươi nói chuyện với Triệu Tương Liên luôn không?”

“Này, này......” Nguyên Sách ngượng ngùng nói, “Hình như không ổn lắm? Đột ngột như vậy, nàng ấy và Nguyên Sách  gặp nhau có mấy lần, chúng ta như vậy có thể hay không hù chết người ta?”

“Sẽ không” Bùi Tử Quân như đinh chém sắt nói, “Nếu nàng ấy còn chưa gả cho người ta, vậy ngươi phải rèn sắt từ khi còn nóng, tuổi nàng không còn nhỏ, nhớ không lầm, th2i ớn hơn Tương Nghi bốn tuổi, năm nay cũng 18 đi, còn lớn hơn ngươi hai tuổi đấy.”

“Hơn hai tuổi cũng không sao.” Nguyên Sách ngượng ngùng cười, có điều lại nhíu mày, “Chỉ là...... Không biết nàng có vừa ý Nguyên Sách, dù sao Nguyên Sách  cũng là hạ nhân......”

“Nói gì đấy” Bùi Tử Quân đẩy Nguyên Sách  một cái, “Ngươi từ nhỏ theo bên cạnh ta, ngươi là người như thế nào ta còn không rõ sao? Ngươi có thể để ý Triệu Tương Liên, đó chính là phúc phần của nàng ấy, về sau nàng đi theo ngươi, không chừng còn hưởng phúc.”

“Phải không......” Nguyên Sách không có sức lựa đáp, lại sầu mi khổ não.

Hôm sau, Bùi Tử Quân không đến cửa hàng ở trấn Thanh Hà trước,vội vàng đến Triệu phủ, thấy Triệu Tương Liên vẫn còn ở Triệu phủ làm khách, không khỏi thở phào.

Triệu Hoằng Lâm định đến hiệu thuốc, đụng phải hắn liền trêu ghẹo nói: “Thế nào, sao lại chịu khó đến đây vậy? Tiếc là sáng sớm nay, tiểu muội  cùng Mẫn Nhu và Trần tiểu thư ra ngoài đạp thanh rồi.” Triệu Hoằng Lâm từ đầu đến cuối, đối với Trần Vi đều dùng thái độ lạnh nhạt.

Bùi Tử Quân cảm thấy mất mác, cũng không quên nói chánh sự: “Hôm nay ta tới đây, không phải vì chuyện của mình, ta là vì Nguyên Sách mà đến.”

“Nguyên Sách thế nào?” Triệu Hoằng Lâm hoàn toàn không có biện pháp đem Nguyên Sách và Triệu phủ liên hệ ở một chỗ. (J: không hiểu lắm chỗ này)

“Hắn nha, ha ha.” Bùi Tử Quân cười cười, sau lại gần Triệu Hoằng Lâm, đem lời Nguyên Sách nói  tối qua với mình một chữ không bỏ nói cho Triệu Hoằng Lâm nghe.

Triệu Hoằng Lâm nghe xong biểu tình cũng là giống như Bùi Tử Quân lúc ấy, kinh ngạc, sau lại mỉm cười nói: “Vậy thì hay rồi, vừa lúc nàng cần một vị hôn phu.”

“Nói cách khác nàng chưa cùng người ta đính hôn?” Bùi Tử Quân hưng phấn nói.

“Ừ.” Triệu Hoằng Lâm gật đầu, “Đi thôi, đến hiệu thuốc, ta đem chuyện đã xảy ra với Tương Liên nói ngươi biết.”

Hai người ngồi xe ngựa đi tới hiệu thuốc, thực ra khi ở trên xe, Triệu Hoằng Lâm không chịu được Bùi Tử Quân cứ hỏi mãi, liền đem chuyện của Triệu Tương Liên gặp phải nói với hắn.

“Thiên hạ lại có cha mẹ như vậy sao.” Bùi Tử Quân nghe xong tức giận nói.

“Không phải ai đều giống như ngươi, tốt số như vậy.” Triệu Hoằng Lâm cố ý chế nhạo.

Bùi Tử Quân không thèm để ý chút nào, lại nói tiếp: “Nhưng mà khi còn bé ở Triệu gia thôn thì ta nhìn ra được, Tam thúc của ngươi và tam thẩm rõ là...... Ai. Thật may là Triệu Tương Liên không có xảy ra chuyện gì, có lẽ, đây chính là duyên phận giữa nàng và Nguyên Sách.”

“Ưhm, như thế này đi, ta nghĩ chỉ cần Nguyên Sách  dùng tất cả lòng thành của mình đối xử tốt với Tương Liên, lấy tâm cảnh bây giờ của Tương Liên, nhất định sẽ cảm động.” Triệu Hoằng Lâm gật đầu nói.

“Thật không? A, tiểu tử kia nếu như biết, không chừng cao hứng cho coi.” Bùi Tử Quân vui mừng, sau lại nửa đùa nửa thật nói, “Ai, so với hắn, hai chúng ta còn thua kém xa, chung thân đại sự không ngờ định được một nửa, không biết chúng ta còn phải đợi đến khi nào.”

Vừa nhắc tới chung thân đại sự, sắc mặt Triệu Hoằng Lâm không tốt lắm.

(Bạn đang đọc Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

“Đến, chúng ta xuống xe thôi.” Hắn cố ý tránh né cái đề tài này, nhảy xuống xe.

Từ hôm qua lên, Bùi Tử Quân phát hiện ra Triệu Hoằng Lâm khác thường, chỉ vì hắn vẫn đắm chìm trong chuyện Triệu Tương Nghi, không có thời gian cùng Triệu Hoằng Lâm nói thôi.

Cho nên lúc này xuống xe ngựa, Bùi Tử Quân tò mò hỏi: “Ngươi đến tột cùng bị sao thế?”

“Cái gì?” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày.

“Đừng có giả vờ, ta nói chuyện giữa ngươi à Uyển Dao cô nương đấy.” Bùi Tử Quân thẳng thắn nói, tuy nói  hắn biết rõ tình ý của Trần Vi  đối với Triệu Hoằng Lâm, trên đường đến đây, hắn suy nghĩ thấy tình cảm giữa Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao sâu đậm,  thân là bạn tốt, hắn không kiên quyết giúp Trần Vi nói ra tình cảm của mình cho Triệu Hoằng lâm.

Nhắc tới Tề Uyển Dao, Triệu Hoằng Lâm nhíu chặt mày, không lên tiếng, chỉ chắp tay sau lưng chậm rãi hướng hiệu thuốc đi tới.

Chưởng quỹ và hoả kế rối rít chào hỏi cả hai, bọn họ giống như ba năm trước trực tiếp đi vào phòng trong hiệu thuốc, đóng cửa lại, Bùi Tử Quân tiếp tục đề tài vừa mới nói: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Trốn tránh cũng không được đâu.”

Triệu Hoằng Lâm ngồi đối diện Bùi Tử Quân, giống như là tháo xuống mặt nạ của mình, mệt mỏi nằm trên bàn, đôi môi khẽ nhếch, thở dài.

“Ngươi, chẳng lẽ là di tình biệt luyến rồi hả?” Bùi Tử Quân thử dò xét.

Triệu Hoằng Lâm nhìn hắn,  lắc đầu một cái, lãnh đạm nói: “Không có, ta chỉ là không xác định, mình có thể thú nàng về làm thê.”

“Đã nhiều năm như vậy, ngày trước ta thấy giữa các ngươi luôn tốt, sao đến lúc quan trọng, lại xảy ra vấn đề?” Bùi Tử Quân nghe cũng không hiểu ra sao, hắn và Tề Uyển Dao tiếp xúc không nhiều,nhưng từ miệng Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm biết tề Uyển Dao là một cô nương tốt.

Như vậy Triệu Hoằng Lâm rốt cuộc đang do dự cái gì?

“Ta không biết, cảm giác rất quái lạ.” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, “Suy nghĩ của ta không giống như các ngươi, nếu ta ấy vợ, như vậy cả đời này sẽ nhận định là người đó, quyết không cưới vợ bé,sẽ không có những tư tưởng khác, toàn tâm toàn ý vì người đó. Cho nên, khi ta ý thức được, khoảng cách giữa ta và uyển Dao ngày càng xa, ta bắt đầu do dự, nếu như duới tình huống như thế ta cưới nàng, sau này không chừng sẽ  hối hận, như vậy đến lúc đó nàng làm sao bây giờ? Một cô nương tốt như thế sao có thể gặp phải cảnh ngộ này?”

“Ngươi có thể vì nàng mà nghĩ vậy, chứng minh trong lòng ngươi vẫn quan tâm đến nàng.” Bùi Tử Quân ôn thanh nói, sau đó lại nói cho  Triệu Hoằng Lâm chuyện của mình, “Còn nữa, điều vừa nãy ngươi nói không hoàn toàn đúng, ý nghĩ của ta cũng không giống như vậy...... Mặc dù như cha nương ta là vợ chồng ân ái nhiều năm, trong nhà cũng vẫn có một di nương, mà ta lại nghĩ, nếu có một ngày, Tương Nghi nguyện ý tiếp nhận ta, như vậy từ nay về sau, ta chỉ ối tốt ới một mình nàng, còn thei61p thất hay thông ph2ong ta cũng không muốn nghĩ đến.”

Bùi Tử Quân chưa bao giờ ở trước mặt người khác nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cho nên, khi  Triệu Hoằng Lâm nghe lời nói này, trong lòng cũng rất cảm động, nghĩ đến tiểu muội nếu giao cho Bùi Tử Quân, hắn cũng yên tâm.

“Uyển Dao cô nương năm nay đã 18 rồi, ngươi còn muốn chần chừ đến khi nào? Giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như trong lòng ngươi còn có nàng, vậy hãy cưới nàng, nếu như duyên phận giữa các ngươi chỉ đến đây, vậy ngươi cũng phải nói rõ cho người ta biết, đừng chậm trễ người ta.” Bùi Tử Quân suy nghĩ một chút, vẫn phải phải nhắc nhở Triệu Hoằng lâm, người khác mặc dù thông minh, nhưng trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường

“Thật ra thì, trong lòng ta xác định chính là nàng. Nhưng thật kỳ quái, mỗi lần ta muốn đến gần nàng thì chắc chắn sẽ có một thứ vô hình gì đó cản trở, ép ta không được đến gần nàng, thậm chí có nhiều lúc, khiến ta sinh ra mệt mỏi và chán ghét. Loại cảm giác này, mấy năm trước hù doạ ta, mấy năm nay, ta cũng đã quen,cuối cùng ta cảm thấy hai người bọn ta không còn đi chung trên một con đường nữa, bọn ta càng chạy thì càng xa. Cho dù như thế, ta lại không bỏ được nàng.” Triệu Hoằng Lâm đối với  phương diện tình cảm, không giỏi biểu đạt, nên lúc này nói ra không đầu không đuôi, có chút mất trật tự.

Bùi Tử Quân từ từ tiêu hoá vấn đề của Triệu Hoằng lâm, tổng kết lại nói: “Ý của ngươi là, ngươi không bỏ được nàng, nhưng đồng thời, trong lòng ngươi đối với nàng sinh ra cảm giác chán nản, cho nên khiến ngươi ối xử ới nàng không giống như trước?”

“Là ý này.” Triệu Hoằng Lâm cười khổ nói, “Ta không biết đến tột cùng là nàng sai, hay là ta sai.”

“Có lẽ, để cho ngoại nhân như ta giúp ngươi gỡ rối, người trong cuộc không rõ, nhưng người ngoài cuộc lại rõ đấy.” Bùi Tử Quân chớp mắt, chắc chắc nói.

Triệu Hoằng Lâm kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt nở nụ cười: “Cho nên nói, ngươi trở lại là tốt nhất.”

“Ta bây giờ làm việc có chừng mực, ngươi phải tin tưởng ta.”

“Bây giờ xử lý chuyện của Nguyên Sách trước, hôn sự của Tương Liên một ngày chưa giải quyết xong, người bên tam phòng  một ngày cũng không chịu ngồi yên.” Triệu Hoằng Lâm thu lại nụ cười, nói đến Tam Phòng bên kia, tâm tình có tốt cũng không tốt nổi.

“Nói cũng đúng, như vậy đi, buổi trưa ta mang Nguyên Sách đến phủ ngươi dùng cơm, mượn cơ hội cho Nguyên Sách và Tương Liên cô nương gặp nhau, quen biết một chút.” Bùi Tử Quân gật đầu đồng ý nói.

“Còn phải nói cho nương ta biết chuyện này, dù sao người đứng ra làm hôn sự cho Tương Liên cũng là nương ta.”

Đến giữa trưa, hai người trở về Triệu phủ,  đám người Triệu Tương Nghi trở về, lúc nhìn thấy Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi giật mình sau đó rất tự nhiên nở nụ cười, lại nhìn nhìn Trần Vi, thấy nàng đang nhìn hướng bên Bùi Tử Quân.

Thực ra, Trần Vi nhìn Triệu Hoằng Lâm đứng bên cạnh Bùi Tử Quân 

Tâm tư của mấy người này giống như là một tấm lưới, đan xen vào nhau, rối rắm mà sâu xa.

Nguyên Sách vừa nhìn thấy Triệu Tương Liên, hưng phấn vô cùng, dĩ nhiên, hắn không dám biểu lộ, ít nhiều còn rụt rè.

Nhâm thị sau khi nghe Triệu Hoằng Lâm nói tâm ý của cảu Nguyên Sách,  kinh ngạc mà cao hứng, theo ý nàng, đứa nhỏ này không tồi, đàng hoàng trung thành, quan trọng là thiện lương, săn sóc. Triệu Tương Liên mà nguyện ý, theo Nguyên sách cũng sẽ không gặp cảnh cực khổ.

Nghĩ tới Triệu Tương Liên năm nay 18 rồi, chung thân đại sự không thể kéo dài nữa, Nhâm thị dứt khoát tìm Triệu Tương Liên, hỏi nàng thấy Nguyên Sách thế nào.

Triệu Tương Liên biết được, cực kỳ kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình và tiểu tử Nguyên sách này có quan hệ.

Thứ nhất mình lớn hơn hắn hai tuổi, thứ hai...... Ngày trước nàng nói thật, thật sự là chưa bao giờ nhìn qua hắn một lần.

Nhâm thị thấy thế,khuyên nhủ: “Tương Liên, đại bá nương là người từng trải, cho nên biết, chọn hôn phu, không thể chọn bề ngoài, của cải, quan trọng nhất, vẫn là bản thân người ta. Đại bá nương thấy đứa nhỏ Nguyên Sách này không tệ,  rất hiền lành. Hơn nữa còn là hắn chủ động coi trọng con, nếu con đáp ứng,  hắn ngày sau sẽ đối đãi với con thật tốt, đi cùng con đến hết cuộc đời, hai người các con về sau có một ngày tự hào về ựa chọn của mình, đừng để ý tới cái nhìn của người khác.”

Không phải vấn đề tuổi tác, có lẽ là do thân phận của Nguyên Sách, Nhâm thị nghĩ tới nguyên nhân Triệu Tương Liên cố kỵ không muốn ở cùng nhau là vấn đề này.

Nhưng không ngờ, Triệu Tương Liên cười khổ nói: “Đại bá nương, cháu có tư cách gì xoi mói người ta, hắn dầu gì cũng là một người trong sạch, tuy nói chỉ là gã sai vặt, nhưng nhiều năm qua rất được Bùi thiếu gia coi trọng, ngày sau chắc chắn tiền đồ vô lượng. Mà cháu thì đã quen bị nhị nương khi dễ, cộng thêm chuyện của Sử lão gia, càng làm cho thanh danh của cháu rơi xuống đáy cốc, cháu cũng không có tư cách chọn Nguyên Sách.”

“Tương Liên, không thể nói như vậy.” Nhâm thị kéo Triệu Tương Liên ngồi xuống, an ủi, “Con đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy, tuy nói con năm nay đã 18, nhưng ở trong mắt ta, con vĩnh viễn là hài tử, hơn nữa còn là hài tử số khổ. Chuyện Nguyên Sách, đại bá nương sẽ không ép con, nếu con nguyện ý, kia tất nhiên không thể tốt hơn, nếu con thật đối với Nguyên Sách không có ý gì, vậy đại bá nương đi nói với người ta, cũng không thể làm trễ nãi người ta.”

“Đại bá nương, cháu nguyện ý thử một lần.” Triệu Tương Liên đột nhiên kiên định nói, thở dài một cái cười khổ nói, “Cháu bây giờ không mong gì hết, chỉ mong có thể gả cho một người ối xử tốt với mình, sau đó rơi xa cái nhà kia, hảo hảo mà bắt đầu lần nữa.”

Biết được tâm ý của Triệu Tương Liên, hai mắt Nhâm thị tỏa sáng, trực giác nói cô bé này sẽ sống rất tốt, sẽ ngày càng xinh đẹp hơn.

“Vậy đại bá nương đi nói lại cho Nguyên Sách nghe tâm ý của con, tiểu tư kia chắc đang rất bất an lo lắng đây, có thể nhìn ra tiểu tử đó thật sự rất quan tâm con. Ưhm...... Chuyện của con, Tử Quân đã nói cho tiểu tử đó biết, con đừng hoảng hốt, nếu như sau này hai người các con sống với nhau cả đời, những chuyện này sớm muộn cũng phải nói cho đối phương biết, các con phải thẳng thắn với nhau, không được giấu giếm.”

“Vậy...... Hắn nghĩ như thế nào?”Triệu Tương Liên vô cùng bất an hỏi.

Nhâm thị  cười lắc lắc đầu: “Tiểu tử đó nói với Tử Quân,một chút cũng không  để ý, tiểu tử đó duy nhất để ý, chính là con thấy nó thế nào, có nguyện ý tiếp nhận không.”

“Hắn thật nói như vậy?” Triệu Tương Liên ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ ngấn lệ.

Nhâm thị gật đầu: “Đứa bé ngoan, đây là duyên phận của con, nếu như con thật sự vì tương lai mà suy tính, không ngại thì nắm ấy tiểu tử đó thật chặt, duyên phận và thời gian đều giống nhau, lặng lẽ không đợi người, đừng chờ đến nó lặng lẽ rời đi, mới  hối hận.”

“Ừ, cám ơn đại bá nương chỉ điểm” Triệu Tương Liên gật đầu, vạn phần cảm kích nói, hơn nữa lúc này cách nhìn của nàng với Nguyên Sách đã khác.

“Đi đi, hôm nay khí trời tốt, sau buổi trưa, bọn họ định du hồ, con hãy đi theo, thả lỏng tinh thần, chơi vui vẻ.” Nhâm thị vỗ vỗ tay Triệu Tương Liên

“Cám ơn đại bá nương đã vì con mà suy tính chu toàn, Tương Liên đời này sẽ nhớ đại ân đại đức của đại bá nương và bọn Tương Nghi” Triệu Tương Liên lần nữa trịnh trọng nói.

“Chỉ cần con sống tốt hơn bây giờ, đại bá nương liền an tâm, về phần báo ân cái gì, thì miễn đi, chúng ta là người một nhà mà.”

Triệu Tương Liên kinh ngạc mà nhìn Nhâm thị, hai hàng lệ nóng liền rơi xuống.