Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 230: Uỷ viên lao động đáng thương nhất

Cao Tòng Soái rất nhanh phát hiện ra, mình trăm phương ngàn kế vào được lớp tăng cường là một quyết định sai lầm cỡ nào!

Một bang người hầu đều đi hết, chỉ mình cậu lẻ loi. Trước đây từng cùng lớp chỉ có Trịnh Hạo Nhiên, nhưng quan hệ giữa hai người rất bình thường, không thể nói là thân quen.

Được, bạn bè không có, đi tìm là được. Đáng tiếc, Cao Tòng Soái tìm một vòng cũng không tìm được ai. Cậu rất chán nản, tại sao cả đám người nếu không phải học thì lại đi chơi bóng rổ chứ?

Chẳng lẽ không ai có thể bồi mình đi đánh bi-a, chơi máy chơi game, xem phim, mấy hoạt động vui chơi giải trí hiện đại vui vẻ này sao?

Nhất là thằng nhóc Lý Thiên Vũ ngồi cùng bàn này. Từ lúc khai giảng đã lén đâm Cao Tòng Soái một cái, người mà lòng dạ bé tí như cái móng tay Cao Tòng Soái lập tức ghi thù.

Vừa vặn hai người còn ngồi cùng bàn, Cao Tòng Soái nghĩ thầm mình phải cho cậu ta biết mùi mới được.

Cao Tòng Soái đấu qua đấu với lại Lý Thiên Vũ mới phát hiện ra biện pháp trong quá khứ kia không thể dùng được. Nếu động khẩu, Lý Thiên Vũ châm chọc khiêu khích là cao thủ, nếu đánh nhau, mình còn thấp hơn cậu ta một cái đầu. Nếu nói về học tập, mình càng không bằng được.

Cao Tòng Soái bắt đầu liên tục quấy rầy Lý Thiên Vũ nghe giảng trong lớp. Động tác nhỏ này, chạm vào một tí này nhiều không kể xiết.

Cao Tòng Soái vui vẻ nghĩ thầm: Xem cậu làm gì được tôi?

Không sao cả, Lý Thiên Vũ có chiêu gậy ông đập lưng ông. Không phải chỉ cậu mới có thể giở trò? Tôi cũng thế. Ai sợ ai chứ!

Lúc nào hai người cũng châm chọc nhau!

Thẳng đến khi tranh cử cán bộ, Cao Tòng Soái mới có thay đổi quan niệm về Lý Thiên Vũ. Nghĩ thầm bình thường Lý Thiên Vũ không sao đến thời điểm mấu chốt coi như có chút nghĩa khí, hơn nữa, lại là bạn cùng bàn, cả ngày đấu qua đấu lại cũng không ổn.

Thẳng thắn, bắt tay giảng hòa đi!

Lý Thiên Vũ thấy Cao Tòng Soái trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào, nghĩ thầm mình cũng không thể quá hẹp hòi, coi như là bạn bè bình thường ngồi chung một chỗ đi. Tục ngữ nói, bán anh em xa không bằng láng giềng gần! Ngồi cùng bàn cũng coi như là một loại duyên phận khó có được.

Quan hệ giữa hai người từ từ tốt hơn nhiều, Cao Tòng Soái thấy Lý Thiên Vũ chuẩn bị lập đội bóng rổ cũng hào hứng yêu cầu tham gia.

Nói đùa à, không ít nam sinh trong lớp đều tham gia, mình mà không vào sẽ bị lạc đàn. Chưa nói đến có biết chơi bóng rổ hay không, trước hết cứ chiếm một vị trí đã, sau này cũng có lý do quang minh chính đại đến sân thể thao chơi.

Lý Thiên Vũ cũng phát hiện ra ưu điểm của Cao Tòng Soái, đó là cực kỳ hào phóng.

Khi đó, trên người học sinh có mười mấy nguyên tiền sinh hoạt phí cũng là bình thường, có khi một hai tuần lễ mới về nhà một chuyến trong túi có một, hai trăm nguyên cũng không phải số tiền quá lớn.

Thế nhưng Cao Tòng Soái người ta mỗi khi bỏ tiền túi ra liên tục toàn là mấy trăm nguyên, điển hình của kiểu học sinh gia đình có điều kiện nhiều tiền nhất.

Hai ba nguyên một chai nước, Cao Tòng Soái thường xuyên một lần mua liền mười mấy chai. Mỗi người uống đồ cậu ta mua dù sao cũng phải chìa ra sắc mặt hoà hoãn chứ. Vì thế, qua thời gian dài, chuyên gia xa xỉ Cao Tòng Soái coi như được các nam sinh rất hoan nghênh. Lý Thiên Vũ từ từ phát hiện Cao Tòng Soái ngoài lòng dạ hơi nhỏ thì tính cách coi như không xấu. Có lẽ cũng do hoàn cảnh gia đình tạo thành Cao Tòng Soái đi đâu khi nói chuyện đều có bệnh hay thổi phồng da trâu một ít. Thực ra, không ghét cậu ta giống như trước đây nữa.

Cao Tòng Soái rốt cuộc hoà nhập được với các nam sinh, tâm tình rất vui vẻ.

Đứng thứ nhất từ dưới lên trong lớp? Chuyện này trong dự liệu rồi, hơn nữa thành tích này còn có tiến bộ rất lớn so với trước đây. Cao Tòng Soái được chính cha mình biểu dương nhiệt liệt, phần thưởng là một trăm nguyên tiền tiêu vặt.

Xa hoa Cao Tòng Soái không nói hai lời mua đồ ăn vặt mời các bạn học xung quanh. Hành động này rất nhanh chiếm được cảm tình của mọi người.

Cao Tòng Soái nghĩ thầm mặc dù không giống như trước có người theo đuôi đi chơi khắp nơi nhưng cuộc sống bây giờ cũng có một niềm vui khác.

Người ta học tập, mình cũng học, người ta chơi bóng rổ, mình cũng đi. Người ta làm gì mình làm cái đó, nguyên tắc của Cao Tòng Soái là nơi nào có náo nhiệt thì đi chỗ đó, kiên quyết không để lạc khỏi đơn vị!

Được chọn làm uỷ viên lao động Cao Tòng Soái thực sự rất vui vẻ một khoảng thời gian. Mỗi khi đến dịp quét dọn vệ sinh trong lớp và khu vệ sinh cậu lại hăng hái tinh thần hơn.

Bạn xxx, cậu dọn sạch chỗ này đi, được rồi, cầm chổi lên!

Bạn xxx, cậu kê lại bàn đi!



Khi Cao Tòng Soái khoa tay múa chân, nước miếng tung bay thì tìm được cảm giác thành tựu và hứng thú với cuộc sống, đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, cậu bắt đầu cảm thấy không bình thường.

Vì sao vệ sinh lớp cậu là người đầu tiên bị phê bình? Vì sao cô Diệp luôn chỉ định cậu đi đổ rác? Vì sao trong lớp hỏng chổi đều do cậu tự bỏ tiền đi mua? Vì sao cái đinh trên cửa rơi xuống cũng do cậu đi đóng lại? Vì sao…

Bận đến mức quay vòng vòng Cao Tòng Soái không kịp suy nghĩ lắt léo trong đó, nhưng ở trong lòng luôn suy nghĩ, suy nghĩ vấn đề này: Không phải mình nằm trong ban cán bộ sao? Tại sao mỗi ngày lại phải làm nhiều như vậy?

Đấy, một tuần tổng vệ sinh một lần lại đến rồi.

Cô Diệp bước vào phòng học đã nói: “Cao Tòng Soái, em phụ trách vấn đề phân công công việc cho các bạn trong lớp, nhất định phải quét tước sạch sẽ cả trong và bên ngoài lớp học, tranh thủ được tiên tiến khi bình xét vệ sinh!”

Cao Tòng Soái vừa nghe cô nói ưỡn ngực đáp vâng rất vang dội.

Đợi cô giáo đi rồi, cáo mượn oai hùm Cao Tòng Soái tiêu sái đứng trên bục giảng bắt đầu bố trí công việc tổng vệ sinh.

Quét rác, vẩy nước, lau cửa sổ, lau cửa, thu dọn bục giảng, đổ rác rưởi, cuối cùng còn dư lại dọn nhà vệ sinh.

Cao Tòng Soái đang muốn gọi tên lại phát hiện mọi người đều cúi đầu. Cậu lo lắng, dọn nhà vệ sinh vừa mệt lại bận, việc này để ai làm đây?

Nhà vệ sinh nữ do lớp khác dọn, lớp mình chỉ cần dọn nhà vệ sinh nam, vậy thì cử nam sinh đi.

“Lý Thiên Vũ…”

Không đợi Cao Tòng Soái nói xong Lý Thiên Vũ đã cướp lời: “Không phải cậu phân công tớ đứng trên ghế lau hết ống đèn tuýp sao?” Lý Thiên Vũ cao lớn, việc này không ai khác ngoài cậu.

Đúng nhỉ, vậy…

“Lôi Hồng Tường…”

Lôi Hồng Tường cợt nhả nói: “Tớ phải đi quét rác ở khu vệ sinh, không phải cậu vừa mới phân công à?”

Cũng đúng, Cao Tòng Soái hậu tri hậu giác phát hiện trong lớp cơ bản nam sinh cậu đều được phân công việc rồi: “Vậy ai chưa được phân việc mời giơ tay đi quét dọn vệ sinh!”

Không một ai giơ tay.

Các nam sinh trăm miệng một lời nói: “Chỉ còn lại cậu.”

Cao Tòng Soái trợn tròn mắt. Sao chỉ còn lại mình?

Cậu sắp chết còn muốn giãy dụa một chút: “Tớ phụ trách chỉ huy giám sát…”

Lôi Hồng Tường cướp lời nói: “Chúng ta đều tự giác rất cao không cần cậu giám sát, cậu cứ yên tâm đi dọn nhà vệ sinh đi!”

Cao Tòng Soái nhìn các nam sinh ồn ào và các nữ sinh cười khúc khích, căn bản không ai đồng tình cậu, đành phải ai thán thở dài đi dọn nhà vệ sinh.

Bận đầu đầy mồ hôi toàn thân thối hoắc Cao Tòng Soái bất đắc dĩ thở dài: Cậu nhất định là uỷ viên lao động đáng thương, đáng thương nhất trong ban cán bộ lớp. Ô ô!

Lần sau không bao giờ cậu muốn làm công việc vừa bẩn vừa mệt này nữa!

Đáy lòng Cao Tòng Soái âm thầm thề, đáng tiếc tới lần tổng vệ sinh sau mọi người đều nói, Cao Tòng Soái quét dọn nhà vệ sinh sạch sẽ nhất khiến lớp được xếp hạng cao trong toàn khối, vì thế tiếp tục để cậu làm vẻ vang cho lớp vân vân.

Cao Tòng Soái khóc không ra nước mắt, aizz, khéo qua thời gian cậu lại thành nhân viên quét dọn nhà vệ sinh chuyên nghiệp mất?