Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 47: Người luôn mang theo giấy kết hôn

Ngày hôm sau, lúc Hạ An An tỉnh lại thì Hoắc Minh Hiên đã không còn trên giường, cô thay quần áo, rửa mặt xong rồi đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa mở laptop xem tin tức.

Đây là thói quen của anh, cho dù trong mơ hay là sự thật, mỗi buổi sáng anh đều xem tin tức.

Anh Hoắc nghe thấy tiếng bước chân, sự bối rối lại dâng lên, tuy rằng hôm qua làm hết những chuyện cần làm nhưng khi ở cạnh cô anh vẫn cảm thấy lo lắng, vì để che giấu sự khác thường của mình, anh tiếp tục giả bộ lướt web, nói mà không ngẩng đầu: “Em ăn sáng đi, ăn xong rồi anh đưa đi làm, buổi tối mình về nhà anh.”

“Về nhà anh?” Hạ An An giật mình.

Người nào đó vẫn không ngẩng đầu lên, “Chuyện của chúng ta cũng nên nói một tiếng với người trong nhà.”

“À.” Hạ An An cúi đầu, ngoan ngoãn đi vào ăn sáng.

Ăn xong, Hạ An An nghĩ dù sao cũng đã đến lúc phải đi gặp người nhà của Hoắc Minh Hiên, cho nên lại đi thay một bộ quần áo nghiêm túc.

Anh Hoắc đúng lúc cũng chuẩn bị xong, hai người cùng đi.

Hạ An An liếc mắt nhìn anh, giật mình, “Ối, Minh Hiên, sao tai anh đỏ thế?”

“…” Ánh mắt anh Hoắc không được tự nhiên, bịa chuyện, “Hôm qua bị muỗi đốt.” Nói xong đi luôn.

Hạ An An cũng không ngu, cho dù bị muỗi đốt thì làm sao cả hai bên đều bị đốt được, lại nhớ tới lúc ngủ cô có thói quen nhéo tai người khác, Hạ An An đoán rằng, tai anh đỏ như thế chắc chắn là do cô làm.

Cứ nói thẳng là bị cô nhéo đi, cần gì phải nói bị muỗi đốt? Sợ cô áy náy à?

Mũi Hạ An An tê tê, vội vàng đi lên chắn trước mặt anh, anh Hoắc còn chưa kịp phản ứng đã bị cô sờ lên tai, vừa chạm tay đã giật mình, “Sao nóng thể?!”

Vừa đỏ vừa nóng, thế mới biết hôm qua cô nặng tay thế nào.

Hạ An An cảm thấy áy náy vô cùng, mắt phiếm hồng, cô hít mũi, giọng nói nhỏ xíu, “Em phải mua con thỏ tai to về, nếu không thể nào cũng có ngày em nhéo hỏng tai anh mất.”

Anh Hoắc thấy cô áy náy, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, lại chợt thấy lo lắng, giọng nói bắt đầu biến đổi, “Tai anh bền lắm, tay em làm sao nhéo hỏng được.”

Ở trong mơ, anh cũng bị cô nhéo thành quen, trong hiện thực chắc cũng là vậy, ừ, anh Hoắc thật tình nghĩ như thế.

Hạ An An thấy anh nghiêm túc, nhất thời cảm thấy chồng mình rất đáng thương, cô nhào vào ngực anh, ôm siết lấy, “Minh Hiên, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”

Sống lưng Hoắc Minh Hiên cứng đờ, trong lòng ấm áp, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ, “Anh biết.” Thật ra anh cũng rất yêu em, chỉ là… anh không biết nên nói như thế nào.

Hai người lại anh anh em em một lúc mới đi ra cửa.

Hoắc Minh Hiên đưa cô đến vũ đoàn, tới nơi, Hoắc Minh San cũng giật mình,“Không phải cậu xin nghỉ sao? Sao lại tới?”

Hạ An An đặt túi vào ngăn kéo,“Xong việc rồi nên tới thôi.”

“À.”Không hỏi thêm gì nữa

Hạ An An ngồi xuống bàn công tác, nhìn Hoắc Minh San đối diện đang xem danh sách học sinh, muốn nói lại thôi.

Cho dù thế nào, Minh San cũng là bạn tốt nhất của cô, chuyện cô kết hôn cũng phải nói lại một tiếng, huống chi đối tượng cô kết hôn lại là anh trai của Minh San.

Hạ An An uống một ngụm nước che giấu sự mất tự nhiên của mình, lơ đễnh nói: “Minh San, tớ kết hôn rồi.”


Hoắc Minh San ngẩng đầu nhìn cô,“Á há há há, không buồn cười tí nào.” Xong lại vùi đầu tiếp tục xem danh sách.

Hạ An An thở dài bất đắc dĩ,“Tớ thật sự kết hôn rồi, hôm qua xin phép nghỉ là để đến cục dân chính đăng ký.”

Hoắc Minh San lại ngẩng đầu nhìn cô, bắt đầu nghiêm túc, nghi ngờ hỏi:“Lấy ai?”

Xong lại xem danh sách, không ngờ Hạ An An lại nói một câu, “Anh trai cậu.”

Hoắc Minh San đột nhiên ngẩng đầu, mắt nguy hiểm, “Hạ An An, hôm nay không phải cá tháng tư đâu!”

Thật ra Hạ An An cũng rất muốn nói, ngay cả cô cũng không tin, hai ngày này phát sinh rất nhiều chuyện, có đôi khi cô còn cảm thấy giống như không phải thật, nhưng sự thật là như thế,“Tớ có lừa cậu đâu! Tớ lấy anh trai cậu rồi, bọn tớ còn định tối nay tới nhà cậu nói chuyện với ba mẹ.”

Hoắc Minh San hít khí lạnh, ánh mắt nhìn Hạ An An như nhìn quái vật, sau đó ngờ nghệch hỏi:“Really?”

Hạ An An thở dài, gật đầu, Hoắc Minh San vui mừng ra mặt, tính hóng hớt lại nổi lên: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thần tốc quá! Tớ đã nói hai người có vấn đề mà, cậu còn không thừa nhận, nếu không sao lại cưới nhanh thế, hê, hai người thật sự đã nhận giấy chứng nhận rồi à?”

Hạ An An im lặng gật đầu.

“Oh my god! Tớ không nằm mơ chứ, tức là bây giờ cậu là chị dâu tớ?”

Hạ An An tiếp tục im lặng gật đầu.

“Ố hố hố, trời cao có mắt! Đại hỉ, đại hỉ! Cậu có biết không, tớ vẫn cảm thấy trên thế giới này cậu là người xứng với anh tớ nhất, ngay lúc bắt đầu tớ đã biết, quả nhiên, cuối cùng cậu vẫn lọt vào tay anh tớ, ha ha ha, không bộ dáng Liên Cẩm khi nghe tin anh trai tớ lấy cậu như thế nào nhỉ, nhất định là giống như ăn shit, ha ha ha!”

Hạ An An trợn mắt nhìn cô, cứ như lên cơn thần kinh luôn, Hạ An An ôm tài liệu đi ra ngoài, Hoắc Minh San thấy thế, lập tức đuổi theo, miệng không ngừng ồn ào,“Ê, đừng đi nha, tớ còn chưa hỏi xong đâu, quay lại đây cho tớ!”

Hạ An An bị Hoắc Minh San quấn quít hỏi han cả một ngày trời, cô sắp bực chết rồi.

***

Nhân viên tập đoàn Lam Diệu hôm nay phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, bình thường, giám đốc tập đoàn Lam Diệu sau giờ tan tầm không tăng ca thêm bốn năm giờ là không chịu về hôm nay bất ngờ về sớm.

Nhưng đối với việc anh lớn đột nhiên bị nước vào não, nội bộ tập đoàn Lam Diệu cũng nhôn nhao chúc mừng, cuối cùng khỏi tăng ca.

Hoắc Boss sốt ruột phóng tới vũ đoàn Phi Thiên, không biết vợ anh có đang đợi anh không nữa.

Ở trên xe không có chuyện gì làm, anh lấy giấy chứng nhận kết hôn ra xem, không biết anh đã lặp lại động tác này lần thứ bao nhiêu trong ngày, xem mãi vẫn chưa thấy đủ.

Anh kết hôn, anh có vợ, từ giờ trở đi anh không còn độc thân, không kìm lòng được xoa gương mặt trong ảnh, cô gái trong hình với nụ cười xinh đẹp.

Khoé môi anh cong lên, giọng nói dịu dàng,“Nhìn em vui như vậy, muốn lấy anh lắm à?”

Hoắc Boss như bị tâm thần phân liệt ngồi nhìn tấm ảnh rồi cười man rợ, sau đó mới cất chứng nhận kết hôn vào trong túi, hài lòng tựa lưng vào ghế ngồi, nhiều năm rồi, khó có được một ngày anh vui như vậy, sau khi kết hôn với cô, anh mới chính thức cảm thấy cuộc đời không còn gì tiếc nuối.

Lát nữa là anh có thể được gặp cô.

Hôm nay vũ đoàn tan tầm sớm, Hạ An An đi ra cuối cùng, vừa đóng cửa thì Hoắc Minh Hiên đến, Hạ An An lập tức chui vào trong xe, vẻ mặt lo lắng nhìn anh:“Làm sao bây giờ, em rất căng thẳng!”

Hoắc Minh Hiên thấy cô thật sự căng thẳng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt cũng nhăn lại, Hoắc boss nhất thời đau lòng, kéo cô vào lòng dỗ dành an ủi:“Có anh ở đây, đừng lo.”

Anh ôm thoải mái, giọng nói của anh kiên định hữu lực, được anh ôm như vậy, Hạ An An cảm thấy như rơi vào trong một tòa thành thành lũy chắc chắn, dần bình tĩnh lại.


Hai người đi tới nhà họ Hoắc, Lý Tú Liên mở cửa thấy hai người cùng ở ngoài thì rất ngạc nhiên,“Cô Hạ, Minh Hiên, hai đứa sao lại cùng đến vậy? Gặp nhau ở bên ngoài à?”

Hạ An An có chút xấu hổ, nở nụ cười chào hỏi Lý Tú Liên,“Dì Hoắc, chúng cháu…”

Nhưng còn chưa nói xong, Hoắc Minh Hiên lại đột nhiên túm tay cô kéo vào trong phòng, nghiêm túc nói với mọi người:“Con tới để thông báo với ba và dì một tiếng, con muốn cưới An An, chúng con đã lấy giấy đăng ký rồi, chuẩn bị vài ngày tới sẽ cử hành hôn lễ.”

Hoắc Gia Đình đang ngồi trên sofa xem báo, nghe anh nói như vậy thì bỏ kính ra vứt lên bàn, hung dữ trừng Hoắc Minh Hiên, quát:“Còn ra cái thể thống gì nữa! Sắp bốn mươi tuổi rồi còn làm chuyện không có chừng mực như vậy à?! Không biết hôn nhân đại sự là do cha mẹ mai mối hay sao? Anh coi đây là trò đùa à?”

Hạ An An thấy ba Hoắc gầm lên giận dữ thì sợ tới mức rụt cổ lại, vì để trấn an cô, Hoắc Minh Hiên ôm cô, sắc mặt không chút thay đổi, không nhẹ không nặng nói:“Con tới thông báo là vì kính trọng hai vị trưởng bối, hôn nhân của con tất nhiên phải báo hai người biết, còn chuyện này, từ nhỏ đến lớn con luôn độc lập, cho nên hôn nhân là tự con làm chủ!”

“Mày…” Hoắc Gia Đình bị anh chọc tức, mặt đỏ lên, không thở ra hơi, ôm ngực ho sù sụ.

Hoắc Minh San biết tối nay anh trai cô và An An sẽ trở về nói chuyện kết hôn, cô cũng biết anh cô và ba vẫn không hợp nhau, cho nên sau khi tan làm thì vội và g chạy thẳng về nhà để ngừa hai người này có xung đột cô có thể đứng ra làm người hoà giải.

Cho nên lúc này, Hoắc Minh San nhanh chóng đi tới giúp ông thuận khí, an ủi: “Ôi ba à, ba cũng đừng vội gạt phắt đi chứ, tính tình anh thế nào ba biết mà, ba nghe anh ấy nói rõ tình hình rồi mắng sau cũng được.”

Lý Tú Liên cũng vội vàng hoà giải:“Minh Hiên, con và An An ngồi xuống nói rõ chuyện của các con xem nào, con yên tâm, làm trường bối chỉ cần chuyện con quyết định, chúng ta đều toàn lực ủng hộ.”

Hạ An An nhìn anh không chớp mắt, bàn tay nhỏ bé khẩn cầu kéo kéo góc áo anh, Hoắc Minh Hiên bị cô nhìn thì chẳng còn cốt khí, kéo cô ngồi xuống ghế sofa.

Hạ An An biết Hoắc Minh Hiên vì chuyện của mẹ anh, từ nhỏ đã không hợp với ba, cô cũng không trông cậy anh có thể nói lời hay, có điều làm con dâu, cô cũng không muốn ở trước mặt ba chồng mà gây xích mích.

Cho nên, cô hít một hơi, nói với ba Hoắc: “Bác, bác là người từ ái, cháu tin bác yêu con mình hơn người ngoài, tất nhiên cũng hy vọng con mình có thể hạnh phúc, cháu và Minh Hiên thật lòng muốn lấy nhau, cháu không cần bác có thể chúc phúc cho chúng cháu, nhưng cháu hy vọng bác có thể làm một người ba yêu thương con mình, đừng lạnh lùng huỷ diệt hạnh phúc của chúng cháu như vậy.”

Trong mắt Hoắc Gia Đình lóe lên một chút khác thường, nâng chén trà lên uống một ngụm, tâm trạng cũng dịu đi một chút, nhìn cô nhưng không nói chuyện.

Hạ An An bị ông nhìn cũng thấy bất an, mà Hoắc Minh Hiên gặp vợ mình chịu ấm ức, trong lòng rất bất mãn, từ nhỏ anh đã không quen thân với người ba này, chỉ xuất phát từ sự tôn trọng tối thiểu của vãn bối dành cho trưởng bối, rất nhiều lúc anh nhường ông, nhưng bảo anh nhường ông thì được, để vợ anh chịu ấm ức, anh không làm được.

“Nếu đã nói hết, con và An An cũng không ở lâu, con hy vọng hai người có thể giữ gìn sức khoẻ, con đi trước, về phần bà nội, ngày mai con dắt cô ấy tới.”

Nói xong liền kéo tay cô rời đi, Hoắc Minh Hiên rất bướng bỉnh, anh mà nổi cáu thì mười con ngựa cũng không kéo được, cho nên, thấy anh lạnh lùng bỏ đi, Hoắc Gia Đình vừa mới mới thuận khí lại tức nghẹn họng, rống lên một câu:Nghịch tử! Thằng nghịch tử!”

Hoắc Minh San thấy thế, lại chạy qua giúp cô thuận khí, dù sao trước kia cô cũng thường xuyên giúp anh thu dọn cục diện rối rắm, lo thêm một lần cũng chẳng sao, vì hạnh phúc của anh và An An, cô quyết định xuất hết tất cả công lực làm nũng thuyết phục ba, dù sao cho tới bây giờ đều không chịu được cô như thế.

Hoắc Minh San cảm thấy, cô vì hạnh phúc của anh trai mà lao tâm khổ tứ, cô chỉ hy vọng hai người đó nhất định phải bạch đầu giai lão, nếu không thì thì hai người họ phải quỳ xuống mà xin lỗi lòng tốt của cô đi.

Ngồi trên xe, Hạ An An thở dài thườn thượt, cô còn muốn dựa vào cơ hội này giúp anh làm dịu đi quan hệ với ba, xem ra hai cha con này oán hận chất chứa rất sâu, muốn hoà giải đúng là không dễ dàng.

Hoắc Boss liếc mắt nhìn cô, thấy cô vân vê góc áo không yên, cả người đều bất an, anh cau mày, xem ra con thỏ nhà anh bị bố anh doạ sợ rồi, sợ vợ chịu ấm ức, anh kéo cô vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng lo nhé, chuyện của anh ông ấy không quyết định được đâu, ngày mai mình đi gặp bà nội, chỉ cần bà nội đồng ý, ông ấy sẽ không nói gì đâu.”

Bởi vì thái độ của ông, Hạ An An cảm thấy lo lắng không yên, “Bà nội… sẽ đồng ý chứ?”

Hoắc Boss nghiêm túc nói,“Sẽ.”

Hạ An An vẫn không thấy yên tâm hơn chút nào.

Ngày hôm sau, Hạ An An dậy rất đúng giờ, xuống lầu, Hoắc Minh Hiên đã chờ từ lâu.

Lấy thân phận là vợ của Hoắc Mịn Hiên đi gặp bà nội anh, quả thực cô còn căng thẳng hơn là đi gặp ba anh, Hoắc Minh Hiên từ nhỏ đến lớn gần như là được bà nội nuôi, cho nên địa vị của bà nội ở trong lòng Hoắc Minh Hiên vượt qua tất cả mọi người trong Hoắc gia.

Ai nói có lẽ anh sẽ không nghe, nhưng nếu là bà nội nói, anh vẫn sẽ nghe theo một phần.

Cho nên, nếu bà nội phản đối cô và Hoắc Minh Hiên kết hôn, Hoắc Minh Hiên nhất định sẽ rất khó xử.

Vì để lấy lòng bà nội, lúc Hạ An An rời khỏi thành Lô còn cố ý dặn Hoắc Minh Hiên chạy đến một ngôi miếu ở vùng ngoại thành cầu một chuỗi phật châu, bà nội tin Phật, chuỗi phật châu hẳn là có thể khiến bà vui.

Đi tới trước nhà cũ, Hạ An An căng thẳng không dám vào, Hoắc Minh Hiên trấn an cô,“Em đừng sợ, mọi việc đều có anh lo, từ trước đến nay bà nội vẫn luôn tôn trọng quyết định của anh, anh muốn cưới em, tất nhiên bà nội cũng sẽ chấp nhận em.”

Hoắc Minh Hiên là người có năng lực như vậy, anh nói gì cũng lộ ra sức mạnh khiến người ta tin phục, cho nên vừa nghe thế, Hạ An An gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Dọc đường đi cô đã nghĩ sẵn vô số lời sẽ nói, mặc kệ như thế nào, cô cũng phải nhu thuận một chút, hơn nữa có Hoắc Minh Hiên ở cạnh giúp đỡ, muốn làm bà nội vui cũng không khó. Nhưng lúc cô vào phòng, nhìn thấy người ngồi bên cạnh bà nội khóc sướt mướt, Hạ An An chỉ cảm thấy vô số lời thoại mình nghĩ ra trong nháy mắt nghẹn ở cuống họng.

Cảm giác như có thiên binh vạn mã ầm ầm trong đầu chắc hẳn là thế này?

Liên Cẩm! Tại sao cô có thể quên một nhân vật như vậy chứ!

Phải biết rằng, ở thế giới thật, Liên Cẩm là con dâu mà Hoắc gia ngầm chấp nhận!

Hạ An An nhìn Liên Cẩm khóc lóc thảm thương, giống như chịu ấm ức rất lớn, chắc chắc Liên Cẩm biết bọn họ đã kết hôn [cô không nghi ngờ gì cái mỏ nhọn của Hoắc Minh San sẽ đi cười trên nỗi đai khổ của Liên Cẩm đâu] hơn nữa, trước khi họ tới, Liên Cẩm chắc chắn đã tiên hạ thủ vi cường, nói không ít lời khó nghe về cô trước mặt bà nội.