Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 31

Vừa trải qua một đêm chiến đấu dài đằng đẵng, sáng hôm sau, lưng Hạ An An đau đến mức tưởng như không còn là của mình. Có điều, người khiến cô lâm vào cảm giác này lại hoàn toàn thoải mái, sắc mặt hồng hào đến lạ kì.

Từ khi thức dậy, Hạ An An lúc nào cũng trưng vẻ nghiến răng nghiến lợi với người đàn ông nào đó. Người nào đó chẳng những không thèm để ý đến ánh mắt của cô, còn vô cùng sảng khoái lái xe chở hai mẹ con, người đi học, người đi làm.

Vì tối hôm qua bị Hoắc Minh Hiên dày vò khốn khổ nên bài vũ đạo hôm nay khiến cô phải mất không ít công sức mới hoàn thành nổi. Hoắc Minh San thấy vậy thì lắc đầu, bĩu môi nói: "Cậu với anh tớ làm gì mà cứ như người chết đói tám năm chưa được ăn cơm vậy hả? Kìm chế chút không được sao? Nhìn cậu thiệt tội nghiệp mà."

Hạ An An hung tợn liếc mắt: "Cậu không nói thì chết sao hả? "

Hoắc Minh San nhún vai, nói tiếp: "Dạo này cậu gầy đi nhiều, cậu cũng không phải không biết."

"..." Được rồi, cô nhịn.

"Nhìn cậu tội nghiệp quá, thôi mai nghỉ một ngày đi. Tớ gọi Tiểu Thi tới, chúng ta đi dạo phố."

Ánh mắt Hạ An An lập tức long lanh như vì sao,không tiếc tặng cô bạn nụ hôn gió:"Quả nhiên là chỉ có em dâu yêu chị nhất."

Hoắc Minh San bị hôn gió thì rùng mình đến nổi da gà.

Hạ An An luyện tập một hồi, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa mà thay quần áo về phòng nghỉ ngơi. Không nghĩ rằng, cô vừa ngồi xuống không lâu thì ngoài cửa xuất hiện một bóng đen lao vào. Khi cô còn chưa kịp nhìn rõ bề ngoài của người này thì bóng đen đã chạy đến cạnh cô, hai chân quỳ xuống còn hai tay thì ôm chặt eo cô cầu xin: " Chị dâu, cứu em với!"

Hạ An An tập trung nhìn một chút mới nhận ra người vừa đến chính là chú trẻ của Thiên Dục, Hoắc Minh Húc.

Hạ An An còn chưa kịp trả lời, Hoắc Minh San đã đi tới đá cậu ta một cái: "Làm gì vậy nhóc? Bộ quỷ đuổi tới hả?"

Hoắc Minh Húc trưng vẻ mặt đưa đám nói:"Còn đáng sợ hơn quỷ nữa á."

Hoắc Minh San cắn một miếng táo:"Ai?"

"Anh hai."

Hoắc Minh San đồng ý gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình lên tiếng: "Em làm gì mà chọc tới anh hai vậy hả?"

Ánh mắt khẽ động, Hoắc Minh Húc không dám trả lời. Hoắc Minh San thấy vậy thì nhíu mày thắc mắc, nhìn sang Hạ An An. Hạ An An sau vài lần dùng sức vẫn không thể gỡ nổi tay Hoắc Minh Húc đành bất đắc dĩ nói: "Thiện Dục nhỏ như thế mà cậu cũng dám nói những lời đó, bị anh hai giáo huấn là đáng đời lắm."

Hoắc Minh San vừa nghe xong, lập tức ngừng ăn táo, bước tới gõ gõ vào đầu Hoắc Minh Húc vài cái: "Ta nói, Hoắc Minh Húc, không lẽ trong đầu em chứa toàn phế liệu hả? Ngay cả Thiên Dục cũng dám đầu độc?"

Hoắc Minh Húc xụ mặt không đáp, trong lúc vô tình phát hiện một bóng người đằng đằng sát khí xuất hiện ngoài cửa thì lập tức gào thét khóc lóc: "Chị dâu, xin chị cứu em, nếu không anh em nhất định sẽ chém chết em mất! Anh hai, anh hai đừng lại đây. Em biết em sai rồi, anh tha cho em lần này đi?"

Hoắc Minh Hiên từ cửa bước vào, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua người cậu ta rồi hờ hững bỏ lại một câu: " Theo anh ra đây!"

Dù vậy, khí thế khắp người anh vẫn đủ để khiến Hoắc Minh Húc hoảng sợ mà van cầu nhìn Hạ An An: "Chị dâu, cứu em!"

Hạ An An ngoảnh đầu đi, nhóc con Hoắc Minh Húc này đáng bị ăn đòn.

Hoắc Minh Hiên thấy cậu ta vẫn ôm chặt Hạ An An không buông, sắc mặt càng thêm u ám, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: "Lại đây!"

Hoắc Minh Húc hết cách, đành ngoan ngoãn đứng dậy, tuyệt vọng đi theo anh trai ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hạ An An có chút lo lắng: "Bọn họ... sẽ không có việc gì chứ?"

Hoắc Minh San ra vẻ không sao cả phất tay: "Không chết được đâu."

"..."

Hoắc Minh Hiên mang Hoắc Minh Húc đến một phòng tập luyện của vũ đoàn rồi vừa xắn tay áo vừa nói: "Luật cũ."

Hoắc Minh Húc nghe xong lập túc bủn rủn, trái tim nhỏ bé bắt đầu nức nở.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh Hiên sửa sang quần áo lại, nhìn người mặt mũi bầm dập đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đã nhận được bài học chưa?"

Hoắc Minh Húc trưng gương mặt đã sưng bầm gật gật đầu.

"Vậy nói anh nghe từ nay về sau không được làm gì?"

"Dạ không được nói bậy với trẻ nhỏ nữa." Lời nói của cậu ta có chút mơ hồ, xem ra đã bị ăn đòn không ít.

Hoắc Minh Hiên vừa sửa tay áo vừa nói: "Còn gì nữa?"

"Còn..." Hoắc Minh Húc nhát gan nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh, dè dặt hỏi: "Còn gì nữa anh?"

"Còn dám dùng cặp móng chó kia ôm chị dâu lần nữa, anh sẽ tháo luôn cánh tay mày xuống biết chưa?"

Hoắc Minh Húc sợ tới run rẩy cả người. Nhìn bóng lưng thản nhiên của anh trai, cậu tức giận nói:

"Thì ra hôm nay anh đánh em là vì em ôm chị dâu á?"

Hoắc Minh Hiên đang định mở cửa, chợt quay đầu trừng mắt một cái. Hoắc Minh Húc lập tức cắm đầu xuống đất, xoa xoa bụi dính trên quần áo.

Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Húc một trước một sau về phòng làm việc. Hạ An An và Hoắc Minh San nhìn thấy mặt mũi bầm dập không còn ra hình thù của Hoắc Minh Húc thì vừa buồn cười vừa tội nghiệp.

Hoắc Minh Hiên vì đuổi theo Hoắc Minh Húc mới đến đây, nên sau khi dạy dỗ xong thì liền rời khỏi. Hoắc Minh Húc bị đuổi theo từ trường tới vũ đoàn nên sau khi anh trai đi thì cũng trở về.

Có điều, trước lúc Hoắc Minh Húc đi, Hạ An An đưa chút tiền cho cậu kêu đến bênh viện kiểm tra. Hoắc Minh Húc nhận được tiền, cảm kích muốn rơi nước mắt: "Chị dâu, chị thật tốt." Dứt lời, cậu bước lên định ôm chị dâu một cái thì đột nhiên nghĩ đến câu giáo huấn ban nãy liền dừng động tác, cảm ơn một tiếng liền rời đi khỏi.

Trước khi về trường, Hoắc Minh Húc tranh thủ đến nhà trẻ một chuyến.

Khi Hoắc Thiên Dục nhìn thấy chú trẻ ở lan can nhà trẻ thì liền ngẩn ngơ cả người: "Chú trẻ, sao chú lại thành ra thế này?"

Hoắc Minh Húc trừng mắt nhìn cậu nhóc có đôi mày y đúc cha cậu, lạnh lùng nói: " Cháu còn dám nói? Không phải chú đã dặn đó là bí mật giữa chúng ta sao? Ai cho cháu nói ra? Thằng nhóc phản bội, sau này chú không chơi với cháu nữa, đừng hòng chơi ké ro-bot của chú nữa nhé."

Hoắc Thiên Dục nhíu mày, méo mặt lên tiếng: "Sau chú lại làm vậy? Cháu là con nít, chú không nên nói vậy mới phải." Chẳng thế còn hại cháu bị papi la, mém chút còn bị đánh nữa, hừ!

Hoắc Minh Húc nghẹn một cái, tiếp tục nói: "Tóm lại, chú sẽ không chơi với cháu nữa, tiểu phản đồ!" Bỏ lại những lời này, cậu đứng lên định rời đi nhưng chưa bước được mấy bước thì bỗng nghe thấy tiếng Thiên Dục từ đằng sau: "Nếu chú không chơi với cháu nữa cháu sẽ méc ông là chú có bạn gái."

Hoắc Minh Húc lo lắng quay đầu lại, khiêu khích nói:" Cháu thích thì cứ việc, dù sao chú cũng không có bạn gái." Đang định ra vẻ thản nhiên lạnh lùng bước đi, Hoắc Minh Húc lại lần nữa nghe thấy Thiên Dục hét lớn: "Bạn gái chú trong tủ quần áo, có thể bơm hơi được."

Hoắc Minh Húc nghe xong liền tái mặt, cứng đờ xoay người, hít sâu vài hơi rồi mới đến ngồi cạnh Thiên Dục, cố gắng nở một nụ cười khổ: "Robot Transformer màu vàng được không?"

Hoắc Thiên Dục vươn tay nắm lấy ngón tay đang giơ ra của Hoắc Minh Húc: "Quyết định vậy đi."

Hoắc Minh Húc cắn răng cắn lợi, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tươi cười kia, thầm rủa trong bụng. Quả nhiên, cha nào con nấy, đều dã man như nhau!

Sau khi rời khỏi Phi Thiên, Hoắc Minh Hiên không về thẳng công ti mà đến tiệm trang sức. Không lâu trước đây, anh đã đặt một cái dây chuyền, dự định ngày kỉ niệm kết hôn sẽ tặng cho Hạ An An.

Tự biết bản thân tối qua không kìm chế được mà khiến vợ mệt, nên hôm nay anh đã đặt bàn ăn ở nhà hàng, chờ sau khi tan làm sẽ đưa cô và Thiên Dục đi ăn, nhân tiện tặng quà cho cô.

Khi Hoắc Minh Hiên cầm dây chuyền về công ti cũng đã không còn sớm, chỉ một lúc sau đã đến giờ tan ca. Từ phòng họp bước ra, Hoắc Minh Hiên phát hiện vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ An An.

Anh liền vội vàng gọi lại.

"Minh Hiền, này..."

Nghe thấy đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng, anh nhíu mày, hỏi: "Em đang ở đâu?"

"À,...Em gọi báo cho anh, hôm nay em không về nhà. Bây giờ em đang cùng Hoắc Minh San đi dạo phố, mai em được nghỉ một ngày."


Như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, một hồi sau Hoắc Minh Hiên vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Minh Hiên? Minh Hiên?"

Phải mất vài tiếng gọi của Hạ An An, Hoắc Minh Hiên mới lấy lại tinh thần. Hít sâu một hơi, anh không mặn không nhạt trả lời: "Ừ. Anh biết rồi."

"Như vậy nha, giờ em đi thử quần áo, gặp anh sau."

Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Trở lại phòng làm việc, Hoắc Minh Hiên đầy tâm trạng ngồi xuống ghế.

Cô nàng này, về nhà chưa bao lâu đã chạy ra ngoài chơi! Không biết bản thân đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại cứ ở ngoài thế chứ?

Chưa kể, vì để tặng cho cô một bất ngờ, anh đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, rốt cuộc đều như bỏ sông bỏ biển.

Hoắc Minh Hiên thực sự muốn tức chết.

Sau khi đi đón Thiên Dục, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng đáng sợ.

Cậu nhóc nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của cha, bĩu môi nói: "Sắc mặt của papi xấu như vậy là do bị mami bỏ rơi chứ gì?"

Ánh mắt người cha đáng sợ càng sâu thêm vài phần:" Chỉ mình cha bị bỏ rơi thôi sao?"

Cậu nhóc kiêu ngạo vuốt cằm: "Con không bị mami bỏ rơi mà, lúc nãy mami vừa đến nhà trẻ tìm con, mua đồ ăn ngon cho con. Mami nói tối nay mami không về nhà, sau khi hôn  con xong mami mới đi."

Khóe mắt giật giật, hai tay của người cha mặt lạnh dồn sức mạnh đến mức muốn bóp nát vô-lăng.

Đối với con trai, cô chu đáo là thế. Nhưng đối với anh, cô lại chỉ gọi một cuộc gọi qua loa thì xong việc?

Sắc mặt của Hoắc Minh Hiên vỗn đã đen nay lại càng đen thêm.

Tối hôm đó, Hạ An An và Bạch Tiểu Thi đều ngủ lại nhà Minh San. Từ khi dạo phố đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Hoắc Minh Xán không ngừng oanh tạc điện thoại đến khi Bạch Tiểu Thi không chịu được mà tắt máy mới thôi.

"Hai chị không biết chứ, tối qua thiếu chút nữa em bị Hoắc Minh Xán giết trên giường luôn rồi.Bây giờ em thấy anh ta chẳng khác gì thấy cọp. Mà cái con người này, anh ta không nhịn được quá ba bữa, nhịn vài hôm là có khi đổ bệnh nữa í." Tắt máy xong, Tiểu Thi liền không ngừng nói.

Hoắc Minh San cười gian nhìn Hạ An An: "Hai người đúng là đồng bệnh tương lân. Xem ra, nhiệm vụ giải phóng giành lại tự do của hai cô, sau này đều vào tay tôi rồi."

Hạ An An ra vẻ xem thường, Bạch Tiểu Thi thì kích động tiến lên, nói: "Chị dâu, hôm qua anh cũng..."

Hạ An An còn chưa kịp trả lời, Hoắc Minh San đã nhanh hơn một bước: "Hôm nay cậu ấy đứng còn không nổi nữa là."

Bạch Tiểu Thi che miệng cười: "Anh hai cũng... cũng quá mãnh liệt rồi."

Hạ An An trừng mắt nhìn hai người họ, không muốn nói đến chuyện này nữa.

Liếc về phía chiếc điện thoại vẫn im lìm, trong lòng cô bỗng cảm thấy mất mát. Hoắc Minh Xán nhà người ta thì oanh tạc điện thoại di động của vợ như vậy, còn chồng cô thì...

Từ khi cô gọi điện báo cho anh xong thì anh không hề gọi lại, anh thật sự khồng hề bận tâm chút nào sao?

Vốn hôm nay cô định ở lại chỗ Minh San để nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ lại chẳng thoải mái chút nào.

Có điều, cô không hề biết rằng, thật ra tối nay, người nào đó lại một đêm thức trắng...

Ngày hôm sau ba người ăn sáng, đi vào spa trước sau đó một đường xuất phát trung tâm thương mại.

Trong trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ đã là giữa trưa, ba người cũng đi dạo lâu rồi đã sớm đói bụng, vừa lúc trong này có một quán mì hương vị không tồi, ba người liền chuẩn bị đi bổ sung năng lượng.

Hoắc Minh San phụ trách mua đồ ăn, mà Hạ An An cùng Bạch Tiểu Thi thì phụ trách chiếm chỗ.

Bởi vì này quán này có vẻ nổi tiếng, cho nên người đến đây ăn mì khá đông, lúc Hoắc Minh San đi phía trước đã xếp thành hàng rất dài rồi, cô đã chịu đựng đến cùng, lúc phía trước cũng chỉ còn lại một người cũng một bà mập không biết từ đâu đến chen ngang trước mặt cô.

Hoắc Minh San nhất thời nổi giận, nhưng dù vậy, cô vẫn lễ phép nhắc nhở bà mập trước mặt,"Ai, cô gì ơi, mời cô xếp hàng được chứ?"

"Xếp hàng? Xếp xếp cái gì? Tôi sắp chết đói rồi có được không?" Bà mập cáu gắt nói lại, không chút khách khí.

Ban đầu Hoắc Minh San đã đè cơn tức xuống, nghe cô ta nói như vậy, cơn tức liền dềnh dàng xông lên đầu,"Tôi nói này cô có hiểu phép tắc hay không vậy? Cô không nhìn rất nhiều người đều đang xếp hàng sao? Cô cảm thấy đói? Những người khác đều không cảm thấy đói sao?!"

Bà mập nghe cô nói như vậy liền không vui, cô ta vươn cánh tay gấu đầy đặn của cô ta đẩy Hoắc Minh San thật mạnh, hếch cằm quát lên:"Tôi đang xếp hàng, cô bị làm sao vậy?"

Hoắc Minh San bị cô ta đẩy lui về phía sau vài bước, nhịn xuống xúc động muốn dùng giày cao gót đập thủng vài lỗ trên đầu cô ta, tốt xấu gì vẫn bình tâm tĩnh khí nói chuyện với cô ta:"Tôi nghĩ cô nên biết chút lý lẽ được chứ?"

"Nói đạo lý? Nói đạo lý cái gì? Lão nương đói bụng chính là đạo lý, cô để tôi mua trước trước cô sẽ chết sao, lắm điều cái gì chứ, nghĩ mình gầy là giỏi lắm sao?!"

Hạ An An và Bạch Tiểu Thi trong lúc vô ý nhìn thấy động tĩnh bên này, vội vàng đi tới, Hạ An An vừa vỗ vai Hoắc Minh San ổn định lại cảm xúc của cô ấy, vừa nói chuyện với bà mập trước mặt:"Mọi người đều là người văn minh, đừng kích động như vậy."

Cũng không nghĩ rằng bà mập ấu thế nhưng lại không nói một chút lý lẽ nào, cười lạnh một tiếng:"Ai ôi, còn tìm người giúp đỡ nữa à, cô cho là lão nương không có ai giúp đỡ sao?!" Lập tức phất phất tay với người cách đó không xa, Hạ An An liền nhìn theo bên đó đi tới mấy người đàn ông trọng tải đều tương đối lớn.

Mấy người này trên cánh tay đều có hình xăm, trên cổ cũng đeo dây chuyền vàng to, vừa thấy liền biết là loại nhà giàu mới nổi. Mấy người đó mang theo một trận gió mạnh mẽ đi đến trước mặt, trong đó một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen gào lên:"Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?!"

Hạ An An còn chưa kịp nói chuyện, bà mập đã đi trước một bước:"Mấy ** tìm cảm giác tồn tại đó mà! Dám không cho em mua đồ ăn!"

Hắn ta vừa nghe thấy, tới gần Hoắc Minh San từng bước, chỉ vào mũi cô vênh váo tự đắc nói:"Xin lỗi đi! Lập tức xin lỗi vợ tao ngay!"

Hôm nay cơn tức của Hoắc Minh San đã tích lũy đến mức nhất định, đối mặt với người đàn ông trọng lượng gấp ba lần cô, cô chẳng mảy may sợ hãi, dùng giọng cao hơn hắn ta gào lên:"Tôi thật sự thấy quỷ rồi, mấy người nghĩ mấy người là ai? Ông trời sao? Tự mình làm sai còn không nhận sai cũng coi như thôi đi, còn bắt người khác xin lỗi! Tôi tình nguyện hôn heo cũng không xin lỗi mấy người."

Mấy tay nhà giàu mới nổi giờ phút này là lúc trong thâm tâm bành trướng nhất, không nghe được người khác công kích bọn họ, cho nên Hoắc Minh San nói như vậy không thể nghi ngờ là đã kích thích đến lòng tự trọng ảo tưởng của bọn họ, tên béo lúc này liền bùng nổ.

Vẻ mặt hắn dữ tợn trừng mắt nhìn Hoắc Minh San, giận dữ hét lên:"Mày nói thêm câu nữa! Con mẹ nó dám nói thêm câu nữa!"

Hạ An An thấy tình thế không thích hợp lắm, vội vàng ngăn lại sự tấn công của tên béo, không nghĩ tới cô còn chưa tới gần tên béo thì mụ béo lại đột nhiên ra tay đẩy cô thật mạnh, thân thể của Hạ An An so với dáng người mập mạp của mụ ta quả thực là nhìn không thấy, lúc này bị mụ ta đẩy mà ngã xuống đất.

Hạ An An vừa ngã, dáng người mảnh mai của Bạch Tiểu Thi lại càng không ngăn được tên béo, tên béo vừa mắng chửi vừa vươn tay ra, mắt thấy bàn tay kia sẽ rơi trên mặt Hoắc Minh San, lại không biết từ đâu đột nhiên một bóng người chạy tới xô phải tên béo.

Hình dáng ấy so với tên béo kia nhất định có chênh lệch, vẫn khiến tên béo lui về phía sau vài bước, đợi đến khi tên béo đứng vững, khuôn mặt to béo khó coi như muốn ăn thịt người.

"Thằng nhóc con từ đâu tới!"

Người tới tóc ngắn gọn gàng chỉnh tề, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen in chữ cái, một cái quần bò màu xanh đậm, cả người hắn tản ra một cỗ tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, nhìn qua là biết hắn là sinh viên.

Nếu xem nhẹ những dấu vết bị đánh đến xanh tím trên mặt cậu ta, nhìn qua vẫn là sinh viên tương đối đẹp trai.

Mấy người Hạ An An nhìn thấy người tới nhất thời đều lắp bắp kinh hãi, Hoắc Minh San lại nhịn không được kinh ngạc hỏi:"Minh Húc, sao em lại ở đây?"

Hoắc Minh Húc vốn là cùng mấy bạn học đi ra mua đồ ắn, trong lúc vô ý nhìn thấy rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, ôm nguyên tắc xem náo nhiệt không ngại to chuyện, Hoắc Minh Húc và mấy người bạn cũng lại đây xem náo nhiệt, nhưng mà khi cậu thấy rõ ràng những người bị vây ở giữa, nhất thời liền ngây dại, thấy người nhà họ Hoắc bị bắt nạt, cậu sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Hoắc Minh Húc cũng không trả lời Hoắc Minh San, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn tên béo kia lạnh lùng nói:"Mấy tên đàn ông bắt nạt mấy người phụ nữ, còn gọi là đàn ông sao?!"

Tên béo cũng không để ý tới cậu ta: "Thằng nhóc kia!? Chỗ này không phải chuyện của mày, cút sang một bên!" Hắn ta đẩy cậu ra, vươn tay chộp tới Hoắc Minh San, Hoắc Minh Húc thấy thế, cũng bất chấp tất cả, vội vàng bay lên đạp một cước lên bụng hắn ta.

Trọng tải hắn lớn như vậy nhưng cũng bị Hoắc Minh Húc đạp cho lui về sau vài bước, đợi đến khi hắn đứng vững thì trợn tròn mắt, dám đạp hắn?!!

Mà mấy tên đàn ông bên cạnh hắn khoanh tay nãy giờ, giờ phút này cũng không thể ngồi yên, thấy đại ca mình bị đánh, không chút nghĩ ngợi liền đánh lại Hoắc Minh Húc.


Vài tên béo cùng nhau lao về phía Hoắc Minh Húc quả thực giống như là một trận lốc xoáy, Hoắc Minh Húc một người căn bản không chống lại được, cho nên chỉ phản kháng được vài cái liền bị vài tên béo hợp lực ấn ngã xuống đất.

Hạ An An thấy thế cũng nóng nảy, lập tức lấy túi xách đập vào đầu những người này, mụ béo thấy thế, cũng gia nhập vào, lúc này đánh nhau với Hạ An An và Hoắc Minh San.

Bạch Tiểu Thi đã thừa dịp hỗn loạn đi đến một chỗ yên lặng, lấy di động gọi cho Hoắc Minh Xán, nói chuyện điện thoại xong cô cũng tức giận không nhẹ, tuy rằng vóc dáng thấp bé vẫn còn khiêu khích quát lên:"Mấy người nghĩ nhà mấy người mới có đàn ông sao?! Nhà chúng tôi cũng có đàn ông! Đàn ông nhà chúng tôi rất lợi hại, để xem các người còn dám bắt nạt chúng tôi không!"

Không ai trả lời cô, mọi người đều đang tích cực chiến đấu hăng hái, Bạch Tiểu Thi dùng ngôn từ không động được đến bọn họ, lúc này cũng nhảy qua giúp đỡ Hoắc Minh San và Hạ An An trừng trị mụ béo kia.

Về sau hiện trường quả thực hỗn loạn không thể giải quyết, cho đến khi cảnh sát đến mới làm mọi người ngưng chiến, sau đó Hạ An An là người liên can bị đưa tới cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát một lúc sau Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Xán đã tới.

Hoắc Minh Húc là người bị thương nặng nhất, vì bảo vệ mấy người phụ nữ trong nhà, quả thực cậu đã bị một đám béo biến thành bao cát, vết thương bị anh hai đánh ngày hôm qua còn chưa khỏi, hôm nay lại thêm vết thương mới, mặt cậu nhìn qua khỏi phải nói có bao nhiêu thê thảm không nỡ nhìn.

Vừa nhìn thấy anh hai mà hắn vẫn luôn kính ngưỡng nhất tiến vào, Hoắc Minh Húc giống như là đột nhiên nhìn thấy mặt trời, nhất thời đôi mắt đỏ lên, vội chạy tới trước mặt Hoắc Minh Hiên ôm đùi anh hai khóc lóc:"Anh hai, anh phải giải quyết giúp em!"

Hoắc Minh Hiên liếc cậu ta một cái, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu ta là lúc anh nhướng mày lên, tuy rằng bình thường lúc anh giáo huấn cậu ta xuống tay cũng rất độc ác, nhưng mà cũng không phải là anh có thể trơ mắt nhìn anh em chịu đánh, tự mình đánh em mình đó là dạy nó làm người, nhưng mà nếu là người khác giáo huấn anh em nhà mình anh cũng không cho phép, người nhà họ Hoắc tuyệt không chấp nhận bị người bên ngoài giáo huấn.

"Đứng lên đi, anh sẽ thay chú giải quyết." Hoắc Minh Húc nhận được lời hứa hẹn của anh hai mới từ dưới đất đứng lên, lúc đi đến bên cạnh người xuống còn không quên cho đám béo kiêu ngạo kia một biểu tình "Các ngươi chết chắc rồi", nhưng mà đáp lại cậu ta cũng là cái hừ lạnh khinh thường của đám béo.

Hoắc Minh Hiên đã chuẩn bị qua ở trên đường, mà cục trưởng cục cảnh sát tất nhiên cũng từ trong miệng thượng cấp biết được thân phận của người này, cho nên không lâu sau khi Hoắc Minh Hiên tiến vào cục trưởng cảnh sát liền đi ra nịnh hót nói:"Hoắc tổng đến rồi sao? Mời vào bên trong."

"Không cần, người nhà tôi đều thẩm vấn xong rồi sao?"

Trưởng cục cảnh sát vội vàng gật đầu,"Đều xong rồi."

"Nếu xong rồi, tôi sẽ dẫn họ về."

Trưởng cục cảnh sát cũng tươi cười nói:"Hoắc tổng xin cứ tự nhiên!"

Cho đến khi tiễn người nhà họ Hoắc đi cục trưởng cục cảnh sát mới lau mồ hôi trán, phải biết rằng, nhà họ Hoắc ở Lô thị là một địa đầu xà, huống chi hai cậu của Hoắc Minh Hiên giữ chức vị quan trọng ở Lô thị, người họ Hoắc lại bao che khuyết điểm nhất, nếu ai đắc tội Hoắc gia, toàn bộ Hoắc gia sẽ không tha cho hắn. Xoay người đi vào, ông ta liền trừng mắt nhìn mấy tên côn đồ to béo một cái, lạnh lùng nói:"Các ngươi lần này thảm rồi!"

Mấy tên đó ngươi nhin ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều mang theo chút lo lắng, mấy người này cũng không ngốc, người có thể để cục trưởng cảnh sát phải nịnh hót, đó là ai chứ?

Vừa rồi kiêu ngạo lúc này đã có chút sợ hãi.

"Minh Xán, điều tra xem bọn họ là, quê quán ở đâu, còn lại để anh xử lý."

Hoắc Minh Xán biết ý tứ của anh hai là gì, những người này dám khi dễ trên đầu Hoắc gia, nên cho chút giáo huấn, lúc này mới đáp:"Dạ, em sẽ làm ngay."

Dặn dò xong Hoắc Minh Hiên và Hạ An An liền lên xe, mà Bạch Tiểu Thi tất nhiên là về nhà với Hoắc Minh Xán, trọng trách đưa Hoắc Minh Húc về trường học liền giao cho Hoắc Minh San.

"Đau không?" Hoắc Minh Hiên vừa lái xe vừa hỏi cô.

Khóe miệng Hạ An An bị trầy da một chút, nghe vậy lắc đầu,"Em xin lỗi, còn phiền anh chạy tới một chuyến."

Hai tròng mắt Hoắc Minh Hiên đột nhiên trầm xuống,"Xem ra, em thật sự khách khí với anh."

Hạ An An khó hiểu.

"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"

Hạ An An chỉ nghĩ anh nói chuyện vừa mới xảy ra cô chưa gọi điện thoại cho anh, vội vàng giải thích:"Em biết Minh San đã gọi cho anh rồi, cho nên......"

Ngay cả ý của anh cũng hiểu sai, xem ra cô không hề bận tâm tới anh chút nào, mệt cho anh đêm qua còn vì cô mà mất ngủ.

"Hạ An An." Anh đột nhiên gọi tên cô có phần nghiêm túc.

Hạ An An theo bản năng liền căng thẳng, chỉ nghe anh nói:"Em chưa thật sự coi anh là chồng em sao."

Nghe anh nói như vậy Hạ An An nhất thời kinh ngạc, mặc dù cô không tự mình gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng không nên tức giận như thế chứ!

"Minh Hiên, không phải em không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng Minh San nói cũng như em nói mà, em chỉ là không muốn làm điều thừa mà thôi."

Sắc mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, cho nên cô còn không biết vì sao mà anh tức giận?

Hoắc Minh Hiên không nói nữa, mà Hạ An An nhìn anh như vậy cũng sợ không dám mở miệng nữa.

Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, Hoắc Minh Hiên anh ấy tức giận như vậy để làm gì?

Hai người cứ trầm mặc như vậy trở lại biệt thự trên đường Kim Sơn, dừng xe bên ngoài biệt thự sắc mặt Hoắc Minh Hiên vẫn khó coi như cũ giống như muốn ăn thịt người.

Lát nữa Hoắc Minh Hiên còn phải về công ty, đợi Hạ An An lấy đồ cô mua từ cốp sau xuống, còn chưa kịp nói tạm biệt, anh đã lái xe nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Hạ An An có chút mất mát, cô vào trong nhà, quăng người thật mạnh lên ghế sa lon, cô không rõ, mình làm như vậy thật sự sai rồi sao? Minh San gọi điện cho anh và cô tự mình gọi điện choa anh có khác nhau sao? Vì sao anh lại tức giận như vậy?

Hạ An An cảm thấy có chút ủy khuất, trong lúc vô ý nghe thấy có người đẩy cửa vào, cô tưởng là dì giúp việc, quay đầu nhìn thì là Hoắc Minh Hiên.

Cô có chút không thể tin nhìn anh, anh một câu cũng không nói, đi thẳng đến phòng chứa đồ, lúc trở ra trong tay bê hòm thuốc.

Anh bê hòm thuốc đi đến trước gót chân cô ngồi xuống, vẫn không nói một câu với cô, mở hòm thuốc ra, lấy lọ khử trùng dùng tăm bông chấm một chút, vươn tay quay mặt cô lại cẩn thận bôi thuốc khử trùng lên khóe miệng thâm tím của cô.

Hạ An An nhất thời nghiêm mặt lại. Không biết vì sao, dưới sự đụng chạm ôn nhu của hắn, cảm giác ủy khuất nhất thời liền bị phóng đại lên vô số lần.

Cô hung hăng trừng mắt người đàn ông trước mặt, vừa rồi còn hung dữ với cô như vậy, hiện tại ôn nhu vì cô bôi thuốc như vậy để làm gì?

"Vì sao lại tức giận như vậy?! Đều là nói cùng một chuyện, Minh San gọi điện cho anh và em gọi điện anh đều như vậy!"

Bôi xong thuốc khử trừng lại bôi thuốc tiêu viêm, từ đầu tới cuối cũng không để ý tới cô, giống như là không nghe thấy cô nói chuyện.

Hạ An An thấy thế lại càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cô nức nở nói:"Được rồi, về sau cho dù xảy ra chuyện gì em đều gọi điện cho anh trước còn không được sao? Mặc kệ là Minh San đã gọi cho anh hay là Minh Xán đã gọi rồi em đều tự mình gọi cho anh còn...... Á......"

Còn chưa nói xong, người nào đó vẫn hết sức chuyên chú bôi thuốc tiêu viêm cho cô lại đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, Hạ An An bị anh kéo vào trong ngực, còn chưa phục hồi tinh thần, lại thấy anh cúi đầu xuống, nụ hôn mang theo hơi thở nồng đậm của anh bao bọc lấy cô.

Bởi vì cô đang nói chuyện, anh dễ dàng tấn công luồn vào, triền miên ma sát, mang theo sự trừng phạt lại mang theo sự thương tiếc, ngậm lưỡi cô mút – hút khẽ cắn, nháy mắt đã phá hủy lý trí của cô không còn một mảnh.

Thân thể Hạ An An từ từ xụi lơ ở trong ngực anh, người đàn ông này thật sự đáng ghét, rõ ràng vừa rồi còn lạnh nhạt với cô, đột nhiên lại đối với cô như vậy, nhưng cô lại không có cách nào, anh vừa chạm vào cô, cô cũng không thể kiên cường nổi.

Hai người hôn nhau cho tới khi hô hấp không thuận Hoắc Minh Hiên mới buông cô ra.

Ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô, dưới sự phụ trợ của khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt anh như vậy giống như có lực nam châm, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn cô.

"Hạ An An, bây giờ em đã là người kết hôn rồi, về sau không thể chơi ở bên ngoài biết không?"

Hạ An An chỉ nghĩ ý tứ của anh là bảo cô không được gây rắc rối cho anh giống như hôm nay nữa, lúc này liền gật đầu, ngoan ngoãn vùi thân thể vào trong ngực anh.

Thân thể nhỏ xinh mềm mại vùi trong ngực anh, mùi hương trên người cô xông vào chóp mũi anh, giống như có một đôi tay nhỏ làm loạn bé cướp lấy trái tim anh vậy, có khoảnh khắc, đột nhiên anh không muốn buông cô ra, nghĩ như vậy liền ôm cô.

Quả nhiên, trong sách nói rất đúng, từ xưa hồng nhan họa thủy.

Người phụ nữ này thật đúng là họa thủy!

Có điều tự chủ chống đỡ rất lớn, anh chậm rãi đẩy cô từ trong lòng ra, lấy thuốc tiêu viêm bôi lại cho cô,"Vừa rồi chà hết rồi, bôi thêm một chút."

Hạ An An trừng mắt nhìn hắn một cái,"Ai bảo anh vừa rồi chà hết?"

"Em nói cái gì, anh lại chà hết bây giờ."

Không nghĩ rằng Hạ An An thật sự sáp mặt lại gần,"Lại đi."

Khuôn mặt trắng nõn nhẵn mịn đột nhiên kề sát vào, non mềm như thậ trứng luộc phảng phất tản ra mùi hương câu dẫn anh ăn cơm.

Hoắc Minh Hiên hít sâu một hơi khống chế xúc động của mình, đặt thuốc tiêu viêm vào hộp thuốc,"Thật sự không biết e lệ." Nói xong liền đứng dậy cất hộp thuốc, lúc quay lại còn nói với cô:"Anh tới công ty, em ở nhà một mình cẩn thận nhé."

Mắt thấy anh muốn đi ra khỏi phòng, Hạ An An lập tức chạy chậm tới gần anh:"Minh Hiên."

Người đàn ông dừng lại quay đầu nhìn cô, nhìn thấy cô đột nhiên nhăn nhó, ánh mắt cũng không ở trên người hắn,"Ôm em một cái."

"Ừ?"

Cô cắn cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân,"Ôm em một cái rồi hãy đi."

Ngữ khí vừa mềm vừa ngọt, dính dính ngọt ngọt, giống như một viên bánh trôi nóng bỏng lăn trên trái tim anh.

Hoắc Minh Hiên có chút bất đắc dĩ, tại sao lại giống con muốn ôm một cái vậy? Hơn nữa vừa rồi không phải đã ôm rồi sao? Có điều cô dính anh như vậy thật ra anh cũng rất hưởng thụ.

Cho nên, Boss Hoắc vẫn luôn nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ thật sự ngoan ngoãn ôm cô vào trong lòng, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái:"Như vậy được rồi chứ?"

Cô ở trong ngực anh gật đầu thật mạnh,"Em sẽ làm cơm chờ anh và con về."

Nhưng là thân thể mềm mại của cô cọ cọ trên người anh, dục hỏa vừa rồi không dễ gì mới áp chế được lại tăng lên.

Lúc này Hoắc Minh Hiên lại luyến tiếc buông tay.

Cho nên anh mới nói, không có việc gì đừng quyến rũ anh!

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lông mày nhăn lại, hình như còn tự lầu bầu,"Còn bốn mươi phút nữa, vậy đủ rồi!"

"Ừ?" Cô gái nhỏ vùi trong ngực anh chớp mắt nghi hoặc nhìn anh,"Cái gì cơ?"

Hoắc Minh Hiên không trả lời, đột nhiên ngồi xuống ôm ngang cô lên gào thét chạy lên tầng.