Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 6

Trong đầu Trương Thiến đang tưởng tượng ra ba là cao thủ võ thuật, với vô số phiên bản.

Phiên bản lãng mạn: Cha là đệ tử tục gia thiếu lâm tự, sau lại thiên tân vạn khổ (*trăm nghìn cay đắng) yêu mẹ, vì vậy về nhà sống một cuộc sống gia đình an nhàn.

Phiên bản bình thường: Ba Trương là họ hàng xa, chi thứ của đệ tử thế gia nào đó trong võ lâm, may mắn lấy được Võ Công Bí Tịch, không tranh đấu với đời, quyết định ẩn cư.

Phiên bản bi thương: Tổ tiên bị giết hại, lưu lại một người ôm thù hận, lặng lẽ cố gắng gia tăng năng lực để sau này báo thù.

Trương Thiến yên lặng suy đoán, cuối cùng không thể khống chế sự tò mò, vì vậy mới lén nhìn sắc mặt ba, nhỏ giọng hỏi: “Ba, mấy chiêu thức này là người học ở đâu vậy?”

Ba Trương trầm lặng thở dài, lại hít một hơi thuốc lá, thở ra khói trắng, ánh mắt lẳng lặng ngắm nhìn nơi xa, không nhanh không chậm mở miệng: “Năm đó…”

Trương Thiến che ngực, phòng ngừa nó vì sắp sửa nghe được bí mật động trời mà kích động đập nhanh.

“Năm đó, cha con khi đó còn là thủy thủ ngoài khơi xa, nhàm chán học người ta.”

“Loảng xoảng” Sóng biển thực tế hung hãn vỗ Trương Thiến vào bờ cát.

Nhất định là cách hỏi không đúng.

“Chiêu thức thật đơn giản nhưng rất thực dụng. Năm đó ba học rất nhiều, em trai con không học, sau này ba dạy con, chú tâm học cho tốt đó.” Ba Trương cười vui vẻ, lại hút một hơi thuốc.

Hu~ Cảm giác thật hụt hẫng. Liệu có thể nói không cần ư.

Quả nhiên, trên đời này không có kỳ tích, Trương Thiến quyết định thu hồi ảo tưởng không thực tế kia. Bàn tay vàng của cô đã rất nhiều rồi. Cao thủ võ lâm gì đó quả nhiên không tồn tại. Thế giới này sẽ không huyễn hoặc như thế.

Sau này vẫn nên thành thật sống đơn giản qua ngày thôi.

Ôm trái tim đã vỡ tan, Trương Thiến vẫn chăm chỉ học mấy chiêu thức kia, ba Trương vui vẻ dạy cô, cứ thế từng chút một, cô dần dần tiến bộ lên.

Thêm chút thuật phòng thân, biết ít võ, đối với con gái mà nói không phải là chuyện gì không tốt, tương lai lập gia đình, nếu có tranh cãi hay đánh nhau với chồng cũng không bị thiệt thòi. Ha ha.

Sau khi thư báo trúng tuyển Đại học được chuyển đến, mọi người trong chung cư dần dần dời đề tài, chuyện Trương Thiến đánh nhau đã không còn nhiều người bàn tới, bây giờ tiêu điểm là tiền đồ của con cái nhà ai, tốt nghiệp Đại học rồi, về sau có thể tìm được công việc ra sao, tiền lương thế nào.

Mấy ngày nay Trương Thiến cũng “trạch” ở nhà học tập chiêu thức, việc chạy bộ được chuyển thành buổi sáng, với chuyện mình đã từng là tiêu điểm bàn tán của cả chung cư cũng không mấy để ý.

Giấy báo trúng tuyển của Trương Thiến đã được gửi đến, vẫn là trường Y thành phố J giống trước đây, ba mẹ Trương có hơi thất vọng, không phải những trường đại học nổi danh như đã mong đợi, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì con gái nhà mình đã đậu đại học rồi, học ngành gây mê cũng không tồi, làm một bác sĩ gây mê cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Bác sĩ, âu cũng là nghề nghiệp đáng tôn kính.

Vì vậy ba mẹ Trương lại vui vẻ thương lượng, bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho con gái lên Đại học.

Bây giờ đã là tháng tám rồi, chỉ còn hơn nửa tháng nữa, Trương Thiến sẽ lên đại học. Thật ra bây giờ chuẩn bị có hơi sớm, nhưng Trương Thiến không thể, cũng không muốn phụ lòng nhiệt tình của ba mẹ.

Lên đại học thì nhất định phải sắm một cái điện thoại di động để liên lạc, di động mẹ Trương đã mua, vẫn là loại CH trong nước, mặc dù chức năng không nhiều, nhưng như vậy đã là không tệ rồi.

Mấy năm đại học, điện thoại di động liên tục đổi mới, nhưng cái di động này Trương Thiến vẫn dùng 4 năm, chưa có hư, cho đến khi đi thực tập mới đổi thành một chiếc điện thoại thông minh.

Hiện tại thứ Trương Thiến muốn nhất không phải điện thoại di động, mà là Laptop.

Việc cần làm hiện giờ của cô là khuyến khích cha mẹ mua cho cô một cái Laptop, cô có thể tiếp tục đánh máy khi ở trường.

Vì thế, Trương Thiến cố ý để mẹ Trương nhìn thấy bản hợp đồng mà biên tập trang web kia gửi tới, Trương Thiến đã điền xong nội dung hợp đồng, hiện tại chỉ cần gửi hợp đồng qua bưu điện nữa mà thôi. Về sau có thể kiếm tiền.

Trương Thiến thành tâm bày tỏ tâm nguyện tự mình muốn được kiếm tiền, vẻ mặt mong đợi, cuối cùng ba Trương cũng không kiên trì nữa, “Con muốn mua thì nói mẹ con đi.”

Trương Thiến ngã xuống đất, chính là vì cô biết mẹ sẽ không đồng ý nên mới nói cho ba trước, để ông thủ thỉ mấy lời bên gối mà.

Ba Trương không giúp được, vì thế cô cố ý hối lộ tiểu đồng chí Trương Thần Vũ: dùng chiêu làm nũng, nhất định phải khiến mẹ mua máy vi tính.

Trương Thiến liệt kê từng điểm ưu việt khi mua Laptop mà tiểu đồng chí Trương Thần Vũ nhận được: mua Laptop, sẽ không có người giành máy tính với em ở nhà nữa. Em thích chơi cái gì thì chơi. Còn có thể gọi Tiểu Tửu đến nhà chơi game.

Còn ký thêm mấy hiệp ước bất bình đẳng: Lúc Laptop ở nhà, ưu tiên cho tiểu đồng chí Trương Thần Vũ sử dụng; tiểu đồng chí Trương Thần Vũ có thể thoải mái tải trò chơi về; khi đến kì nghỉ, lúc về phải mua quà tặng và đồ ăn cho tiểu đồng chí Trương Thần Vũ. Còn rất nhiều rất nhiều nữa.

Bất quá, vì Laptop Trương Thiến, nhẫn!!!

Cuối cùng mẹ Trương hào phóng mua một cái laptop.

Mẹ Trương đồng ý mua Laptop với điều kiện không làm trễ nãi việc học tập ở trường, phải giành được học bổng, nếu không sẽ tịch thu laptop.

Trương Thiến ôm Laptop cười tươi như hoa. Cho dù mẹ Trương nói gì cũng đồng ý.

Chuyện cười, cô có cái máy gian lận trùng sinh ở đây, cuối kỳ điểm không cao cũng khó!!!

Mấy ngày sau khi nhận được thư thông báo, Trương Thiến nhận được một cuộc điện thoại.

Là bạn học cao trung gọi đến, nói là bạn bè tốt nghiệp cấp 3 muốn tụ hội một bữa. Sau này lên đại học ai đi đường nấy rồi, không thể quên bạn học cũ được, về sau phải giữ liên lạc với nhau.

Nói thật, thời cao trung, bộ dáng Trương Thiến không được coi là xinh đẹp, dáng người hơi béo, lại đeo kính, cũng chưa từng dính dáng đến chuyện yêu đương, tính tình trầm lặng cộng thêm thói quen đọc tiểu thuyết mọi lúc mọi nơi, kết quả đến khi tốt nghiệp, ngoài bạn học cùng phòng ngủ và bạn học ngồi cùng bàn ra, số lần nói chuyện với bạn học trong ban chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Kiếp trước cũng có một đồng học gọi điện thoại cho Trương Thiến thông báo tham gia họp lớp, khi đó Trương Thiến lấy cớ có chuyện không muốn đi. Đồng học lại gọi điện thoại khuyên mấy lần. Nhưng cuối cùng, Trương Thiến vẫn không đi.

Sau đó còn nghe nói, lúc ấy rất nhiều người tới, trùng hợp là Ban 7 cũng họp lớp, cùng một ngày, cùng một địa điểm, vì vậy hai ban bèn phối hợp lại tổ chức! Buổi họp lớp rất náo nhiệt.

Lần này, Trương Thiến quyết định đi một chuyến, tham gia lần này đều là những bạn học 5 năm trung học. Cũng nên gặp mặt một lần.

Nhắc tới họp lớp, Trương Thiến gọi điện thoại cho Hứa Hoan.

Từ nhỏ đến lớn Trương Thiến có hai người bạn thân, một là Hứa Hoan, hai là Lý Đan Đan.

Hứa Hoan, Lý Đan Đan và Trương Thiến, ba người học chung lớp từ tiểu học đến sơ trung, lên cao trung mới tách ra.

Sở thích của Lý Đan Đan và Trương Thiến giống nhau, đều thích đọc tiểu thuyết, nhà cô ấy mở tiệm bánh ngọt, tương đối khá giả. Khi học sơ trung, phần lớn tiểu thuyết Trương Thiến đọc đều từ tay Lý Đan Đan. Lên cao trung Lý Đan Đan không học cùng trường với Trương Thiến, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc.

Hứa Hoan và Trương Thiến tuy học cùng trường nhưng lại khác lớp. Trương Thiến ở Ban 3, Hứa Hoan ở Ban 7, đều là ban khoa học tự nhiên. Kiếp trước Trương Thiến không đi họp lớp, Hứa Hoan cũng không đi.

Thật ra hai người đã bàn bạc với nhau cùng điền một nguyện vọng, cùng học một trường Đại học, nhưng lại có chút nhầm lẫn, nguyện vọng một và nguyện vọng hai tráo đổi với nhau. Vậy nên hai người lại thi vào hai trường Đại học khác nhau.

Trương Thiến muốn hỏi Hứa Hoan thời gian Ban 7 họp lớp, có lẽ lần này hai lớp sẽ cùng nhau cử hành .

Sau khi lấy được thông tin chính xác, bèn hẹn với Hứa Hoan đến hôm đó cùng nhau đi.

Nhưng trước khi họp lớp, cô muốn hẹn Hứa Hoan và Lý Đan Đan cùng nhau đi dạo phố.

Kiếp trước sau khi lên đại học, Trương Thiến càng ngày càng trạch, cũng càng ngày càng ít liên lạc với bạn bè trước kia. Bây giờ trùng sinh đã gần một tháng, thật lâu rồi chưa gặp mặt bạn tốt.

Cô nhớ họ.

“Hoan Hoan, ngày mai cậu có rảnh không.”

“À? Mình còn phải làm thêm, bất quá có hai ngày nghỉ, ngày kia đi. Có việc gì à?” Giọng điệu Hứa Hoan có vẻ lười biếng, tựa như tính cách của cô ấy vậy, nhưng một khi đã định ra mục tiêu hay giới hạn gì, nhất định tinh thần sẽ trở nên phấn chấn, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nó.

“Dù sao không lâu nữa là vào đại học, vậy thì dùng hết mấy ngày nghỉ này đi, ngày mai mình với Đan Đan đã hẹn nhau tụ họp một bữa, chúng mình muốn đi dạo phố. Nhân tiện sắm sửa đồ dùng lên Đại học luôn.”

“Vậy mai cũng được, dù sao mình cũng không cần mua gì, cậu gọi cho Đan Đan đi, mình báo với mẹ một tiếng.”

Cứ sắp xếp như vậy.

Trương Thiến lại gọi điện thoại cho Đan Đan. Nghỉ hè, Lý Đan Đan chủ yếu làm việc trong tiệm bánh giúp mẹ, muốn xin nghỉ cũng chỉ cần nói một tiếng.

Quả nhiên, sau khi nhận điện thoại, Đan Đan lập tức đồng ý.

“Được, đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau dạo phố, ngày mai đi một chuyến, thuận tiện mua mấy bộ quần áo.” Giọng nói Lý Đan Đan vừa trong trẻo lại vừa ngọt ngào, âm điệu nhỏ, nhưng rất rõ, khiến người ta sinh ra cảm giác nếu nói chuyện lớn tiếng sẽ hù dọa đến cô ấy.

“Ừ, thích đến đâu thì đến đó, đến lúc đó lại nói sau. Bảy rưỡi sáng mai hẹn nhau ở bến xe buýt.”

“Ok, cứ như vậy đi, Thiến Thiến thân ái, mình cúp điện thoại trước đây, hôn tạm biệt cái nào.”

“Tránh sang một bên đi, sáng mai chớ dậy trễ.”

“Ha ha, biết rồi, chả vui tính gì cả, bái bai.”

“Bái bai.” Trương Thiến cúp điện thoại, trong ba người Đan Đan thích chưng diện nhất, hi vọng sáng mai cô ấy không trang điểm quá lâu làm trễ nãi thời gian.

Suy nghĩ một chút, Trương Thiến dọn sạch phòng, sau đó chạy đi báo với mẹ Trương một tiếng.

May mà mấy ngày hôm trước kiếm được ít tiền bán nước, nếu không lại phải mở miệng đòi tiền mẹ. Lớn như vậy mà còn mở miệng đòi tiền ba mẹ, Trương Thiến rất ngượng.

Quyết định sau khi lên đại học, phải nhanh chóng kiếm tiền. Dù sao, Trương Thiến vừa mới tốt nghiệp Đại học không lâu, kiến thức còn chưa quên hết. Nhìn lại mấy lần sẽ quen thôi.