Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 56

Vào biệt thự, Trương

Thiến đã nhìn thấy đôi nam nữ trung niên đứng trước cửa, thấy họ đến lập tức bước nhanh lên đón, nam nghiêm mặt, một bộ dáng ngay thẳng nghiêm

túc, nữ lại cười híp mắt, mềm mại đoan trang hấp dẫn tầm mắt chú ý, chắc hẳn đây chính là ba mẹ Tôn Đông Mặc.

Bọn họ thoạt nhìn rất trẻ, tuyệt không giống người có đứa con lớn như Tôn Đông Mặc.

Trương Thiến nghĩ vậy, lại không biết ba mẹ Tôn đang cảm thán ông bà thông gia thật trẻ. Mấy năm nay mẹ Trương dùng nước thanh lọc trong không gian,

da dẻ hồng hào, thân thể kiện khang, cộng thêm trong lòng không lo nghĩ

chuyện gì, tinh thần sức khỏe đều tốt. Thời gian dài khiến bọn họ không

thấy có gì khác thường, nhưng trong mắt người khác, ai cũng thấy một nhà này bảo dưỡng thật tốt.

Lúc Tôn Đông Mặc thấy ba mẹ hắn, lập tức cùng Trương Thiến và ba mẹ Trương giới thiệu nhau, lúc này, Trương

Thiến chỉ thấy ba mẹ mình đã tiến lên, người hai nhà hàn huyên, dáng vẻ

hài hòa, nói chuyện không lâu, mọi người rất nhanh tiến vào biệt thự.

Thật ra khi vừa mới bắt đầu, sau khi ba mẹ Trương biết được thân thế địa vị

nhà Tôn gia, họ trầm mặc thật lâu, họ hiểu được thân phận của mình, họ

chỉ là người bình thường, tục ngữ nói “Tri túc thường nhạc” (*thỏa mãn

vui vẻ), không thể đòi hỏi quá cao, sớm muộn gì cũng ngã đau.

Đối với bọn họ mà nói cánh cửa Tôn gia quá cao, cao không với tới, nhưng

thái độ của hai đứa lại rất kiện định, ánh mắt rất sáng, họ không nhịn

được mà mềm lòng.

Làm cha mẹ, họ phải suy tính nhiều hơn bọn nhỏ. Đi gặp mặt thông gia, làm thế nào cũng không thể đi tay không, chuẩn bị lễ vật cũng cần phải thận trọng suy xét, tuy nhiên Tôn gia cái gì cũng

không thiếu, đây lại là tâm ý, đại bộ phận lễ vật ba mẹ Trương đều thay

Trương Thiến chuẩn bị tốt, còn ba mẹ chồng tương lai, cần Trương Thiến

phải tự mình cân nhắc rồi.

Trương Thiến cúi đầu xấu hổ, như cô

dâu nhỏ đứng cạnh Tôn Đông Mặc, theo chân hắn bước vào, châm ngôn im

lặng là càng, cô nói không nhiều lắm, chỉ khi nào bác trai, bác gái hỏi

mới nhỏ giọng trả lời, xem ra hết sức xấu hổ, tư thái một cô gái ngoan

ngoãn.

Thật ra Trương Thiến đang rối rắm một vấn đề, rốt cuộc cô

nên xưng hô với ba mẹ Tôn Đông Mặc thế nào? Bác trai bác gái? Quá xa

lạ, hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi. Ba, mẹ? Quá thân thiết, nếu người ta không chấp nhận cô, vậy phải làm thê nào bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định trước gọi là “bác trai, bác gái” thôi.

Cụ Tôn cũng ngồi dưới lầu, cười ha ha nói chuyện với bọn họ, dáng vẻ hết

sức hòa ái. Trước tiên Tôn Đông Mặc dẫn Trương Thiến tới trước cụ Tôn,

giới thiệu Trương Thiên với cụ.

Ở Tôn gia, quyền quyết định thuộc vể cụ Tôn, mặc dù biết ba mẹ không phản đối hôn sự này, nhưng Tôn Đông

Mặc vẫn cho rằng nếu lọt vào mắt của cụ Tôn, Trương Thiến mới có thể coi là được gia đình thừa nhận.

“Nội, đây là Trương Thiến, vợ con.” Tôn Đông Mặc thoải mái thản nhiên giới thiệu Trương Thiến cho Tôn ông cụ.

Trương Thiến bởi vì lời nói trực tiếp của Tôn Đông Mặc mà đỏ mặt, thấy cụ Tôn

không có biểu hiện ghét bỏ, mới cười ngượng ngùng gọi theo: “Ông nội,

chào nội, lần đầu tiên gặp mặt cũng không có lễ vật gì đặc biệt, đây là

một chút tâm ý của con, hy vọng ông sẽ thích.”

Trương Thiến nói

xong, lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo đưa cho cụ, bên trong là một cái bút

lông sói, quà tặng không có giá cả, cốt là ở tâm ý, Trương Thiến có đồ

tốt, tất cả đều ở trong không gian, cái bút lông này là một trong số đó.

Trước đã nói, trong không gian chỉ có ít đồ dùng, không có công năng gì quá

lớn, nhưng nếu vận dụng thỏa đáng cũng có thể trở thành món đồ rất tốt.

Cái bút lông này cũng giống vậy, là sản phẩm của một tu sĩ làm ra lúc

nhàm chán, dùng để ngưng thần tĩnh trí.

Công dụng là chiếc bút

lông này có thể khiến người sử dụng tập trung tinh thần, viết chữ vẽ

tranh làm chơi ăn thật. Hết sức thích hợp với người yêu thích thư pháp

như cụ Tôn.

Cụ Tôn nhận lấy bút lông nhìn một chút, sau đó cười

lớn liên tục nói “tốt”, Trương Thiến không biết ông cho rằng bút lông

tốt hay đang khen cô có lòng, nhưng Trương Thiến hiểu, cụ Tôn rất dễ ở

chung.

Quà cho ông nội đã đưa, kết tiếp chính là ba Tôn, mẹ Tôn. Đưa cho ba Tôn một cái chủy thủ, từ Tôn Đông Mặc, cô biết ba Tôn rất thích sưu tầm các loại dao, kiếm.

Trong không gian tạo hình dao rất là đặc biệt, ba Tôn hẳn sẽ thích .

Trương Thiến nguyên bản không có bao nhiêu tiền, cũng không thể để ba mẹ chi

tiền, vốn Tôn Đông Mặc muốn thay Trương Thiến chuẩn bị toàn bộ quà tặng, nhưng cuối cùng bị Trương Thiến cự tuyệt, chỉ để hắn làm tròn vai liên

lạc.

Đối với Trương Thiến mà nói, đại bộ phận sản phẩm trong

không gian không thể quang minh chính đại lấy ra, nhưng bọn chúng có thể thay thế .

Dựa theo bản vẽ trong không gian, tạp ra một con dao giống như đúc, tài liệu hoàn toàn ăn khớp, nhưng dao trong không gian

đều gắn trận pháp, là bại phẩm của các tu sĩ lúc làm thử, cho dù lại bại phẩm nhưng tính năng cũng rất mạnh.

Quà cho mẹ Tôn là một áo

khoác phong tình nước ngoài, mẹ Tôn tuyệt đối không già, có lẽ là do Tôn Đông Mặc có kể qua về đặc thù công việc của mẹ Tôn. Trương Thiến cảm

thấy trên người mẹ Tôn luôn có phong vị của một nữ cường nhân. Áo khoác

khéo léo che bớt sự sắc bén, thêm chút quyến rũ, khiến ba Tôn nhìn thấy

mà trong ánh mắt liên tục lóe lên ánh sáng khác thường.

Nhà Tôn

Đông Mặc nhân số thưa thớt, hắn là con một ba đời, gia tộc lớn như vậy,

mặc dù ít người, nhưng ít người cũng có chỗ tốt của ít người, không chỉ

tránh khỏi không ít chuyện hiểu lầm không đáng có, cũng bớt cho Trương

Thiến phải chọn quà phiền phức.

Trong lúc đó, hai người ba Trương và ba Tôn trò chuyện hết sức hăng say. Bọn họ đều là những người chồng

tốt, yêu vợ, thường được gọi là bị vợ quản nghiêm.

Mà mẹ Trương

và mẹ Tôn cũng rất có tiếng nói chung, họ trò chuyện bảo dưỡng da, quần

áo vật dụng, còn có ưu khuyết con cái mình, rất nhanh đã quen thuộc.

Tôn Đông Mặc và Trương Thiến chủ yếu trò chuyện với cụ Tôn. Trò chuyện một

lát, nói đến đề tài các món cờ, sau đó Trương Thiến nhắc đến cờ tướng,

là ba Trương dạy, nhưng tài nghệ thật bình thường. Cô và em trai Thần Vũ cùng nhau học, nhưng tài nghệ bây giờ, ngay cả mình em trai cũng đánh

không lại, nhắm mắt đánh một ván với cụ, cụ vẫn cười híp mắt, hết sức

hòa ái.

Buổi tối, hai nhà hài hòa tốt đẹp dùng cơm xong. Người

nhà Tôn Đông Mặc Thiến cũng chuyển thành xưng hô thân mật với Trương

Thiến, gọi con, cháu, xưng ba, mẹ, ông nội.

Điều này đại biểu bọn họ đã tiếp nhận Trương Thiến rồi, thật ra người Tôn gia vẫn rất hiếu kì với cô dâu nhỏ này, trong tài liệu điều tra được, cô gái này không có

suy nghĩ xấu, đối với Đông Mặc nhà mình cũng rất tốt. Nhưng dù nói thế

nào, vẫn chưa từng gặp mặt.

Hôm nay vừa thấy, ai ôi, con gái nhà

ai, quả thực không tệ… Bộ dáng trắng trẻo xinh xắn, cử chỉ lễ độ, biết

cư xử đúng mực, mặc dù còn ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không phải là

không phóng khoáng.

Quà tặng cũng rất được, có tâm ý, từ cách

đánh cờ tiết lộ con người, lập bẫy cũng chi là mấy dạng cơ bản, là một

cô bé đơn huần không có tâm cơ. Lúc đối mặt với trưởng bối mặc dù còn tỏ vẻ thận trọng căng thẳng, nhưung cũng có thể lý giải. Tóm lại, đứa nhỏ

này không tệ.

Ba mẹ Trương thấy con gái ở chung hòa hợp, vô cùng

vui mừng. Ba mẹ Tôn đều là người dễ sống chung, gả vào nhà như thế, mặc

dù gặp ít khó khăn, nhưng trong gia đình như vậy, con gái mình sẽ không

chịu thua thiệt.

Lần này tới thành phố B, mục đích chủ yếu đã đạt được, không lưu lại Tôn gia thêm vài ngày, ba mẹ Trương đã cáo từ rời

đi, cần chơi cũng đã chơi, cần ngắm cũng đã ngắm, hiện tại cũng phải về, thư giãn vài ngày đã đủ rồi, trong nhà còn có chuyện buôn bán cần phải

lo.

Hôn sự hai người cũng đều thương lượng xong, bởi vì Tôn Đông

mặc muốn nhanh chóng cử hành, mà Trương Thiến, hiện tại vẫn chưa hết

bàng hoàng, hy vọng kết hôn trễ hơn một chút. Hai người ý kiến bất đồng, cuối cùng hai nhà quyết định sau khi Trương Thiến tốt nghiệp, cũng

chính là tháng sáu sang năm mới cử hành hôn lễ.

Bây giờ đã là

tháng Mười rồi, còn phải đợi hơn tám tháng, ánh mắt Tôn Đông Mặc nhìn về phía Trương Thiến rất uất ức, Trương Thiến núp ở sau lưng ba Trương rất muốn giả bộ không nhìn thấy, nhưng tầm mắt Tôn Đông Mặc thật sự quá

buồn bã, Trương Thiến chỉ có thể quay đầu mỉm cười trấn an hắn.

Trưởng bối hai nhà nhìn thấy hành động mờ ám ấy, cũng chỉ ngầm hiểu nhìn nhau cười một tiếng.

Thật ra trong tám tháng này cần chuẩn bị rất nhiều thứ, thời gian vừa đủ. Mọi người rất hài lòng với quyết định này.

Đưa ba mẹ Trương trở lại Thành phố D, ánh mắt đỏ hồng, thành phố D và thành phố B cách nhau khá xa, con gái đã gả ra ngoài, đến lúc đó chưa chắc đã có thời gian về thăm nhà.

Tiễn ba mẹ Trương về nhà, Tôn Đông Mặc lái xe mang Trương Thiến đi hóng gió, đều nói con gái làm bằng nước,

con gái lấy chồng lại càng nhiều, nước mắt nói đến là đến, không hề báo

trước.

“Đừng khóc, em ở đây lo lắng cái gì.” Tôn Đông Mặc gấp gấp nóng nảy, Trương Thiến không nói tiếng nào đã khóc, khiến lòng hắn cũng nhói theo.

Đứt quãng nói ra nỗi băn khoăn của cô cho Tôn Đông

Mặc nghe, Tôn Đông Mặc cười một tiếng, dừng xe ở bờ biển, hắn rướn người lên, véo véo khuôn mặt Trương Thiến, cảm thấy xúc cảm không tệ lại xoa

xoa mặt cô.

“Em lo lắng cái này?”

Nhìn Trương Thiến bởi vì vừa mới khóc mà cặp mắt long lanh trong suốt, khiến ánh mắt Tôn Đông Mặc tràn đầy ý cười.

“Em ngồi yên, anh dẫn em đi một chỗ.”