Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 17: Chủ ý mới

Nếu không phải nhìn thấy Quý Đồng đêm đã khuya mà còn thay quần áo mới, cạo râu ria xồm xàm, thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, nếu không phải là nhớ tới mấy ngày nay Xưng Đà đi thôn trang kia có chút lo lắng mà nghĩ đến khoảng cách đằng sau mà loại trừ, nếu không phải nghe được tiếng nói của bà mối Mã, nàng vẫn cho là, cưới Phùng thị vào cửa ít nhất cũng cần phải một tháng, hai trăm lượng bạc kia cũng chỉ là chi ra đính hôn mà thôi!

Nhưng người đã khiêng tới, nàng cũng không thể chặn lại đuổi người đi ra ngoài, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ đưa người đến trong phòng Quý Đồng, sau đó trở lại phòng mình buồn bực.

Tiểu Xảo cũng nghe phong thanh, vội vàng đi qua bồi tội: “Tiểu thư, từ sau ngày hôm trước bà mối Lý tới, chúng ta chỉ nghe lão gia nói ông đã nhờ bà mối Mã làm mai. Sau đó lão gia liền sai người mua chút đồ mới vật dụng mới, có cho bà mối Mã hai trăm lượng bạc cùng một chút vải vóc đồ trang sức, cả nhà trên dưới cũng đều vội vàng quét dọn lau chùi chuẩn bị nghênh đón tân nãi nãi, nhưng. . . . . Nhưng không có nghe nói hôm nay sẽ. . . . . .”

Hà Hoa chán nản phất tay một cái, trong lòng cũng không thể nói rõ mùi vị gì.

Một mặt cảm thán lúc này địa vị của nữ tử thật thấp kém và cuộc sống thật gian khổ, một mặt cũng có chút may mắn, dù sao nếu Quý Đồng chính mình tục huyền, ông và Quý Quân sẽ bảo mình gọi Phùng thị là nương, còn phải dập đầu với nàng nói ra thêm một đống lễ tiết nữa. Về sau có đệ đệ muội muội, gia sản đích trưởng gì đó cũng đủ phiền. . . . . .

Nhưng Phùng thị kia không phải nói trước kia có người nguyện ý thu nàng làm thiếp nàng không chịu sao? Tại sao lần này liền chịu?

Hơn nữa, ban đầu Quý Đồng nói rõ là tục huyền mà, tại sao có người tình nguyện không làm chánh thất muốn làm tiểu thiếp chứ?

Chẳng lẽ nói, bọn họ chờ không kịp chuỗi thủ tục dài cưới hỏi đàng hoàng, muốn đưa người nhét vào trước rồi nói sau à? Có ý đồ về sau sinh đứa nhỏ rồi sẽ đòi phù chánh (thiếp lên làm vợ) á?

Còn nữa, nếu người nhà Phùng thị tham tiền, cũng có thể sớm “Bán” Phùng thị ra ngoài, mà không cần chờ tới bây giờ thèm muốn bạc nhà bọn họ chứ? Tuy hai trăm lượng rất nhiều, nhưng trong huyện Định Giang xuất ra được số tiền này để nạp tiểu thiếp , vẫn có khối người. . . . . .

Hơn nữa cha, rốt cuộc ôm tâm tình gì mà muốn thu Phùng thị?

Không có khả năng chỉ bởi vì nàng biểu hiện tâm tình nhớ nhung mẫu thân, nếu không, ông cũng không đến mức nhiều năm như vậy cũng không tìm một nữ nhân trở về làm việc nhà.

Nếu thật sự có ý với Phùng thị, tại sao ông nhẫn tâm để cho nàng làm thiếp?

Có lẽ, ông chỉ xem Phùng thị là thế thân cho người khác?


“Thôi được rồi! Tiểu Thanh Tiểu Đồng bên cạnh cha vừa mới đến mấy ngày còn chưa xử lý được công việc. . . . . . Chuyện của cha, chúng ta cũng không tiện dính vào.” Nghĩ đến nhức đầu cũng nghĩ không ra một chút đầu mối, dĩ nhiên, coi như nàng có thể tìm ra đầu mối, cũng không tiện ở trong ngày tốt của Quý Đồng nói cái gì, làm cái gì. Về phần sau này, vẫn hi vọng Quý Đồng và Phùng thị tình chàng ý thiếp, giúp đỡ lẫn nhau, một nhà đoàn kết bình an.

Hà Hoa mệt mỏi nằm phịch lên trên giường, mơ màng ngủ.

Sáng ngày thứ hai Tiểu Xảo lại tới thông báo sự thật lúc đó: “Tiểu thư, tiểu Thanh nói, tối hôm qua cỗ kiệu mới vào cửa, lão gia liền sai nàng hầu hạ di nãi nãi rửa mặt. Di nãi nãi ngủ rất sâu, trên người còn có mùi rượu thật nồng. Đến bây giờ, bên kia cũng không có động tĩnh gì hết.”

Lại say đến bất tỉnh nhân sự á?

Vậy động phòng hoa chúc thì sao?

Ai!

“Tốt lắm, những chuyện này về sau các ngươi ít nói huyên thuyên đi. Dù sao cha cũng. . . . . . Về sau quy củ một chút, kia chính là chủ tử của các ngươi!”

Bởi vì không phải chính thất, cũng không cần nàng và Quý Quân sáng sớm phải đi qua thỉnh an nàng. Lúc ăn điểm tâm cũng không thấy Phùng thị ra ngoài. Quý Đồng có chút ngượng ngùng nói thân thể nàng có chút không tốt, muốn cho Tiểu Xảo và một tức phụ khác đi chăm sóc nàng vài ngày.

Quý Quân không có ý kiến với chuyện này, đoán chừng hắn cũng ngũ vị tạp trần, không biết nên nói thế nào thôi.

Hà Hoa đắn đo đi qua nhìn Phùng thị một chuyến, nàng lại cái khóa cửa không thấy ai, Quý Đồng ở bên ngoài nửa ngày cổ họng cũng không thốt ra một câu.

Hà Hoa nghĩ thầm, đùa à, đây là phòng ngủ của cha nàng, Phùng thị đóng cửa, vậy cha nàng không phải đi ngủ ở phòng khách sao?

Bảo hạ nhân lui xuống, Hà Hoa chỉ cái thiết chùy (búa sắt) cho Quý Đồng, ý bảo ông phá cửa.

Quý Đồng không chịu, Hà Hoa thở dài: “Cha, chuyện này, bà mối Mã vốn là làm không thỏa đáng. Nếu nàng ở bên trong có suy nghĩ luẩn quẩn, tuyệt thực thắt cổ gì đó, vậy. . . . . .”

Lời còn chưa nói xong, Quý Đồng đã một búa đập bể cửa đi vào trong.

Phùng thị quả nhiên chỉ mặc quần áo lót ngồi ở trên giường khóc. Thấy bọn họ xông tới, cả kinh ngay cả khóc cũng dừng luôn.

“Cha, con trò chuyện với di nương, người đi mời bà mối Mã và người nhà di nương đến ngồi một chút.”

“Di nương, nơi này không có người ngoài, người sửa sang lại một chút, con đi múc nước cho người.”

Dường như nàng có mệnh khổ hay sao á?


Cha “Tân hôn” ngày đầu tiên, làm nữ nhi phải đến an ủi tân di nương?

Trước kia Phùng thị đã gặp qua nàng, biết nàng là thiên kim nhà này, làm sao dám để cho nàng đến hầu hạ, hoang mang rối loạn mặc quần áo vào, lau mặt, lại không biết nên nói cái gì.

Hà Hoa thu dọn ván cửa một chút, gọi Tiểu Xảo lấy chút điểm tâm nước trà đi vào, Phùng thị ăn một hai miếng, liền để xuống.

Loại tình huống này, bảo nàng nói như thế nào chứ?

“Di nương, về sau chúng ta chính là người một nhà, người thiếu cái gì cứ nói với nha hoàn, không nên khách khí.”

Hơn nữa này kìm nén bật thốt ra một câu, Phùng thị ngồi giống như tượng gỗ, Hà Hoa đều muốn phát điên lên rồi!

Lúc này nếu có Vượng Tài thẩm ở đây thì tốt rồi!

Đành phải nháy mắt ra hiệu với Tiểu Xảo, nhường cho nàng phát huy công lực miệng lưỡi của mình đi.

Cũng may không lâu sau, bà mối Mã cùng tẩu tử của Phùng thị tới.

Đầu tiên bà mối Mã hung hăng tát mình hai cái, một bộ hận không thể móc tim gan ra:“Khuê nữ, con không biết. Cánh cửa nhà cô gia gần như đều đã bị bà mối giẫm hư rồi. Ta đây không phải sợ con bỏ qua cửa nhân duyên tốt này mới sử dụng kế sách này sao? Hơn nữa, cô gia cũng là người trọng tình nghĩa, sáng sớm liền vội vàng sai người nâng kiệu rước chúng ta tới xem con. Cô gia thương con như vậy, con còn có cái gì không hài lòng? Nếu như con muốn danh phận, cũng sẽ lập tức đồng ý cho con phù chánh, có phải hay không cô gia?” Câu nói sau cùng, là nói với Quý Đồng.

Cũng không chờ Quý Đồng đáp lại, sắc mặt tẩu tử Phùng thị liền không tốt nói: “Tiểu cô, mấy năm nay vì ngươi, ca ca tẩu tử cùng cha nương ngươi chịu bao nhiêu uất ức? Ngươi chỉ lo cho bản thân mình muốn chết muốn sống, chẳng lẽ cũng không suy nghĩ một chút nào cho cha nương hả? Vi nương vì có thể tìm chỗ quy túc tốt cho ngươi, mấy năm nay cũng sầu bạc tóc, nữ nhi thân sinh như ngươi không đau lòng, ta đây làm tức phụ cũng nhìn không nổi nữa! Thật không dễ dàng tìm được chỗ tốt, cha nương thay ngươi làm chủ, chẳng lẽ ngươi còn muốn trách tội cha nương à. . . . . .”

Khuyên một hồi lâu, Phùng thị khóc một trận, cuối cùng cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện, thái độ cũng hơi thay đổi một chút.

Tẩu tử Phùng thị muốn đến chào hỏi Hà Hoa, Hà Hoa nghe xong Tiểu Xảo tiếp sóng tại hiện trường lại, cũng không muốn gặp nàng, liền chuẩn bị chút trái cây điểm tâm cùng một phong bạc, sai người nói thân thể nàng không thoải mái, mời đi trở về.

Về phần bà mối Mã, loại thời điểm này còn dám nói ra chuyện phù chánh, nàng thật sự cho rằng Quý gia không có nương tử quản gia mà có thể làm loạn sao? Hà Hoa qua loa đuổi đi, bảo giữ cửa phải chú ý, về sau nhìn thấy người này, không cần thưa lại trực tiếp đuổi bà ta đi là được.

Đến tối, Phùng thị liền đứng ở bên cạnh bàn cơm thêm cơm chia thức ăn cho bọn họ.

“Di nương, người cũng ngồi xuống ăn đi. Những chuyện này để cho nha hoàn làm là được rồi.”

“Thiếp thân thân phận hèn mọn, không dám cùng ca nhi, tiểu thư ngồi chung.” Phùng thị cúi đầu, đâu ra đấy trả lời.


Hà Hoa thấy nàng một bộ nhận mệnh, sắc mặt Quý Đồng cũng trầm xuống, đành phải mặc kệ bọn họ. Ngày hôm sau sai người đi đón Vượng Tài thẩm tới đây, muốn để cho các nàng tán gẫu với nhau. Mặc dù Vượng Tài thẩm kém hơn bà mối Mã chết cũng có thể nói thành sống, nhưng có thể bừa bãi nói chút chuyện phiếm, cho nàng giải buồn, thuận tiện truyền thụ một chút kiến thức cuộc sống thôn phụ cho nàng.

Sau khi Quý Đồng biết, có chút áy náy nói: “Hà Hoa, là cha lỗ mãng, suy nghĩ không chu đáo. . . . . .”

Hà Hoa cúi đầu cắt ngang lời ông: “Cha, bên cạnh người thiếu một người tri kỷ chiếu cố. Hiện giờ di nương đã vào cửa, con hy vọng hai người cầm sắt hòa minh, con và ca ca cũng an tâm. Nếu người suy nghĩ cho chúng con, vậy thì hãy để cho mình trôi qua khá hơn một chút, để cho chúng con ít lo lắng, mà không cần luôn thay con và ca ca suy tính.”

Quý Đồng nghe xong lộ vẻ xúc động, thở dài nói: “Hà Hoa đã trưởng thành! Con vất vả rồi. . . . . .”

Mặc dù không có mời thân hữu tới chung vui, nhưng người trong nhà vẫn biết nhiều thêm một di nãi nãi, ngay cả Tiết Tú Nương cũng biết chuyện này, quanh co lòng vòng hỏi có nên đi chào hỏi một tiếng hay không.

Hà Hoa thấy nàng, cũng chỉ nghĩ đến tiền tiêu hàng tháng trong nhà phân phát ra làm sao thôi.

Gía tiền công của Tiết Tú Nương một lượng hai nhiều hơn quản sự trong nhà, đã có người bày tỏ bất mãn. Chờ Phùng thị cùng Quý Đồng bên kia qua thời gian lằng nhằng, về sau mây tan trăng sáng, cũng phải phân nha hoàn tiền bạc cho nàng, còn chưa biết đưa bao nhiêu. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Quý Đồng, Phùng thị rất có thể được phù chánh, đến lúc đó thì nàng sẽ quản gia rồi. . . . . .

Suy nghĩ ngổn ngang vừa thông suốt, Tiết Tú Nương cũng đi gặp Phùng thị. Sau khi gặp xong sắc mặt cũng không tốt, có lẽ đã nhìn ra thân phận của Phùng thị, có chút lắp bắp nói với Hà Hoa: “Tiểu thư đã có di nương ở đây, chắc hẳn cũng không cần tiểu phụ nhân dạy quá lâu chứ?”

Thì ra là sợ mất chén cơm!

Hà Hoa cười nhạt: “Cha ta thú di nương, không phải thú tú nương cho ta. Di nương chăm sóc cha cũng rất cực khổ, làm sao dám làm phiền nàng tới dạy ta? Nữ công của ta vẫn phải dựa vào Tiết đại nương mới được.”

Tiết Tú Nương yên lòng, càng dạy càng dụng tâm hơn rồi.

Va va chạm chạm qua một khoảng thời gian, một ngày kia, rốt cuộc Phùng thị cùng Tiểu Xảo đến viện của Hà Hoa, đưa cho nàng hai cái khăn thêu cùng hai cái hà bao.

“Đây là trong ngày thường buồn chán làm ra, không biết tiểu thư có thích hay không?” Mặt của Phùng thị có chút ửng đỏ, nhỏ giọng nói.

Hà Hoa liền biết Quý Đồng rốt cuộc cũng thuần phục được Phùng thị, nghĩ đến nàng đã mở ra được khúc mắc, quyết định ở trong nhà này sống tốt qua ngày, cố ý tới bày tỏ. Vì vậy cười nhận đồ: “Châm tuyến của con mà so với di nương, đó chính là trên trời và dưới đất rồi. Thủ nghệ của di nương tốt như vậy, về sau cần phải dạy con nhiều hơn.”

“Tiểu thư không chê là tốt rồi.”

“Di nương, chúng ta từ nông thôn đến, không có nhiều quy củ như vậy. Người đã gả cho cha con, về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần câu nệ như vậy, di nương không chê cười chúng ta quê mùa là tốt rồi.”

“Sớm nên sang đây thăm tiểu thư . . . . . .”


“Di nương lời này cũng không đúng rồi. Mấy ngày nay thân thể người không khỏe, làm sao có thể suốt ngày đi khắp nơi đón gió? Cũng may bây giờ tinh thần di nương rất tốt, con cùng cha cũng an tâm. . . . . .”

Vẫn không học được bộ dạng quắc mắt trên cao nhìn xuống đối với tiểu thiếp của cha. Hơn nữa, chỉ cần Quý Đồng nguyện ý, Phùng thị này xem ra cũng là người dịu dàng, nàng chỉ mong sao bọn họ ân ân ái ái, cũng lười đi so đo nhiều.

Những ngày qua Phùng thị thấy Quý Đồng đối xử với nàng không lỗ mãng, mọi chuyện Hà Hoa và Quý Quân đều giữ thể diện cho nàng, cũng không sanh sự, tất cả nha hoàn sai vặt trong nhà cũng tôn trọng nàng, trong lòng cũng dần dần vui mừng, đối đãi với Quý Đồng cũng ngày càng dịu ngoan, hầu hạ Quý Đồng mặt mày hồng hào, dường như trẻ hơn vài tuổi.

Hà Hoa đã trải qua chuyện yêu đương, tất nhiên biết, trong lòng thích thì hận không thể nói cho toàn thế giới đều biết, nam nữ yêu nhau thần sắc tư thái không giống như thường ngày. Có lẽ Quý Đồng và Phùng thị chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng đây đều là mùa xuân thứ hai của bọn họ, hiện tại chính là thời điểm ngọt ngào mật ý, hiển nhiên tâm tình của bọn họ tốt, bản thân nàng cũng thư thái không ít, cố gắng không suy nghĩ đến hôn nhân thất bại của mình nữa.

Bởi vì có lòng tin nắm chắc việc học của mình nên Quý Quân thường xuyên đi trông nom Điền Trang và cửa hàng. Trôi qua hai tháng lúc cùng Hà Hoa báo cáo sổ sách, cười nói: “Tại sao muội lại giống như bán tiên vậy chứ?”

Hà Hoa xem sơ qua sổ sách, cửa hàng điểm tâm ba tháng chỉ bán được hai cái bánh ngọt đắt tiền nhất, bán chạy nhất là loại bánh ngọt nhỏ không bơ mấy đồng một phần, bánh ngọt nhỏ loại trung bình cũng bán được một ít.

“Lúc trước chúng ta cho ăn thử miễn phí, liền thu hút một số lượng lớn trẻ con, hiện tại bọn nó chính là khách hàng trung thành của chúng ta đấy. Vài đồng một phần, người lớn trong nhà cũng sẵn lòng chi ra được. Mà cái loại đắt tiền đó, mọi người ăn một miếng thì được, ai không có việc gì cả ngày vứt tiền ăn bánh ngọt chứ? Huống chi, trong huyện còn có hai cửa hàng chuyên kinh doanh bánh ngọt. Chúng ta thu học phí, còn có thể uống một chút canh thịt nên cười thầm một chút là được rồi. Nên chú trọng bán loại bánh ngọt nhỏ giá thấp này, ít lãi tiêu thụ mạnh lại không chọc người nhớ thương, mới có thể làm được lâu dài, ổn định vững chắc hơn.”

Quý Quân chắp tay: “Trước kia ca còn chưa tin, hiện tại hoàn toàn phục rồi! Chỉ có thể hận trù sư kia, cư nhiên. . . . . .”

“Cửa hàng bánh ngọt nhà người ta ra tiền công cao hơn chúng ta, hắn muốn đi cũng là bình thường. Nếu ca không phục, thì dứt khoát ra giá cao hơn mời một người trù sư của nhà bọn họ trở về đi?” Hà Hoa cười nói.

Quý Quân sững sốt, ngay sau đó cũng cười: “Ca bị chó cắn tại sao có thể cắn ngược lại chứ? Trước đây ở Quý gia thôn không hiểu rõ đạo lý này, hiện tại ngược lại nhìn không thấu rồi. Chẳng lẽ giống như Phương tú tài nói, đọc sách càng đọc càng cổ hủ?”

Hà Hoa để hà bao trong tay xuống: “Ca ca hiểu là tốt rồi. Trù sư kia tới nhà chúng ta không bao lâu, cũng không nhận được bao nhiêu ân huệ của chúng ta, về phần kỹ năng làm bánh ngọt, rất nhiều cũng là dựa vào hắn tự mình suy nghĩ ra được. Người như vậy, điếm nhỏ của chúng ta không giữ được, cửa hàng bánh ngọt kia cũng không nhất định có thể giữ được lâu. Ngược lại Phương tú tài kia là người hiểu biết, ca nên cùng hắn lui tới nhiều hơn.”

Tiểu Xảo đã từ bên cạnh Phùng di nương thành công ẩn lui, biết gần đây Hà Hoa trên căn bản không ra khỏi cửa, nghe được nàng khen ngợi Phương tú tài kia, ngạc nhiên nói: “Tú tài gì? Tiểu thư làm sao biết được?”

“Ta nghe Vương Chưởng Quỹ nói, sau khi Phương tú tài thi rớt khoa khảo, bởi vì không có tiền về quê, vẫn ở bên ngoài lưu lạc một hồi, dựa vào thay người vẽ tranh viết thư nhà mới kiếm được lộ phí. Sau khi trở về lại thấy đáy thùng gạo trong nhà thở dài, nói cái gì mà Đào Công không vì năm đấu gạo mà khom lưng, Phương mỗ lại chỉ biết một đồng tiền có thể làm đói chết hảo hán, đã có Ban Siêu xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, hôm nay Phương mỗ cũng vứt bỏ nho gia theo thương buôn. . . . . . Sau đó liền mở ra một cửa hàng bán văn chương thư họa, còn bị người ta nói là nho thương đấy.”

“Hắn như vậy cũng không phải không lấy ra được bạc, thật là, tóm lại có chút đáng tiếc.” Quý Quân lắc đầu, mơ hồ có chút tiếc nuối.

Tiểu Xảo nhếch miệng cười: “Chúng ta đã trải qua cuộc sống nghèo khổ, chỉ cần có thể ăn uống no đủ liền thỏa mãn, làm sao còn dám hy vọng xa vời làm quan lão gia? Phương tú tài này, thật là một người thú vị.”

Quả nhiên người với người quan niệm không giống nhau, Hà Hoa cũng không hy vọng xa vời mình nói mấy câu là có thể khuyên được Quý Quân để xuống thanh cao cùng mơ ước làm quan của người đọc sách, hiện giờ Quý Quân không hề một mực liều chết đọc sách, không bảo thủ nữa, nàng cũng cảm thấy không tệ. Nếu trở thành bộ dạng thanh niên đời sau, chỉ sợ Quý Đồng sẽ bị đả kích lớn, cho là nhi tử chạm trúng nghiệp chướng gì rồi. . . . . . Chỉ là

“Ca ca, ca mới vừa nói cái gì?”


“Không có gì, chỉ nói hôm nay đi đến nhà một người bằng hữu mới kết giao, nhà bọn họ cũng giống như chúng ta ở Quý gia thôn trước kia, đều là trồng dâu tằm bên cạnh ao cá. Chỉ là, ao cá kia, lớn hơn nhà chúng ta.” Quý Quân không hiểu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hà Hoa, chuyện này, không đáng để nàng kinh sợ thành như vậy chứ?

Hà Hoa nắm chặt khăn trong tay, trồng cây dâu bên cạnh ao cá, mặc dù không khác thường, nhưng nếu như làm ra quy mô lớn, chính là mô hình tang cơ ngư đường (trồng dâu nuôi cá) rồi! Ban đầu ở Quý gia thôn, bởi vì không có đất, tuổi của nàng cũng nhỏ, chỉ ở tại chỗ tùy tiện làm chơi thôi, không nghĩ tới bây giờ nơi này lại có thể có người làm được!

Nói như vậy, nàng cũng có thể bắt đầu làm hay không?

Ừhm, còn có thể gọi Phùng di nương cùng nhau làm, dù sao nàng cũng hiểu được những chuyện dệt vải kéo tơ này. Hơn nữa, so với mỗi tháng cho nàng hai lượng bạc, còn không bằng để cho nàng làm một chút kinh doanh, thuận tiện xem thử bản lĩnh của nàng.