Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 14: Bánh ngọt (*) du ký

(*) Bánh gato

Hà Hoa bảo Vương Chưởng Quỹ ngồi xuống, uống trà, dùng điểm tâm. Vương Chưởng Quỹ híp mắt cười cười, nghỉ ngơi thuận khí xong, lúc này mới nói đến từng việc.

Thì ra là, ngày hôm qua lúc hắn xách bánh ngọt đi về, ở trên đường gặp được một người quản sự ở tửu lâu Phúc Toàn trong huyện, hai người liền hẹn cùng nhau uống mấy chung. Quản sự kia rất hiếu kỳ nhìn hộp đựng bánh ngọt trong tay Vương Chưởng Quỹ, cho là đồ nhắm gì đó. Không ngờ nhìn thấy một vật thật mới mẻ, mùi thơm bay ra xông vào mũi, hình tròn tinh xảo. Liền hỏi Vương Chưởng Quỹ là vật gì.

Vương Chưởng Quỹ uống mấy ly rượu, có chút lâng lâng, nhưng còn chưa đến mức say, liền lừa gạt hắn nói là mua đưa đến chúc thọ thân thích nhà mình, tốn ước chừng hai mươi lượng bạc.

Quản sự kia còn gọi thêm nhiều cái món ăn, liên tục rót rượu, tiếp tục hỏi tới mua ở chỗ nào. Lại không biết hiện tại bánh ngọt này căn bản không có chỗ nào bán. Vương Chưởng Quỹ ăn uống của hắn hơi nhiều, nói không ra nguyên cớ, cũng hiểu được mình có chút quá phận rồi, về sau liền xuôi theo ý tứ của người nọ, ỡm ờ bán bánh ngọt này ấn theo “Giá gốc” hai mươi lượng bạc cho hắn.

“Tiểu Đông gia, đây là bạc, ta không dám nuốt riêng bèn mang đến cho ngài.” Vương Chưởng Quỹ lấy ra hai thỏi bạc lớn.

Hà Hoa thấy khóe mắt của hắn lưu luyến không rời, liền giả bộ nghiêm túc nói: “Vương Chưởng Quỹ, ngày hôm qua bánh ngọt đã đưa cho ông rồi. Ông lấy nó ăn hoặc là bán, đều không liên quan đến ta. Bạc này cũng là ông dựa vào bản lãnh của mình kiếm được, ông hãy cất đi. Nói tiếp chuyện sau đó đi.”

Vương Chưởng Quỹ liên tục từ chối, Hà Hoa biết có chuyện kỳ hoặc, liền để cho Tiểu Xảo thu vào trước xong, nghe Vương Chưởng Quỹ nói tiếp.

Quản sự kia bỏ ra số tiền lớn mua bánh ngọt, đương nhiên không phải là dùng để ăn, xách trở về liền giao cho chưởng quỹ nhà mình. Chưởng quỹ kia họ Trần, nghe được hắn không hỏi ra được nguồn gốc, mắng hắn một trận, lập tức liền phái người đi tìm. Tìm khắp các cửa hàng điểm tâm lớn nhỏ, tiệm tạp hóa và trà lâu, tửu lâu trong huyện Định Giang, cũng không nghe nói nhà ai có, còn gọi tất cả trù sư trù nương tửu lâu đến xem, bọn họ cũng không có ai biết làm.

Trần chưởng quỹ không còn cách nào, đành phải bảo quản sự kia tiếp tục lui tới hỏi thăm Vương Chưởng Quỹ, sau đó lại nghĩ đến sinh thần của thiếu gia Lý viên ngoại Đông gia của mình sắp đến, khó được từ Kinh Sư tới Định Giang một chuyến, nơi đây của mình cũng không có đồ gì tốt để chiêu đãi. Nhìn ba chữ Phúc Lộc Thọ trên bánh ngọt, cảm thấy rất thích hợp rất hiếm lạ, liền quyết định dâng bánh ngọt lên rồi.

Lý thiếu gia và Lý viên ngoại ăn bánh ngọt, rất là thích, còn nói với Trần chưởng quỹ rằng muốn dẫn theo trù sư về Kinh Sư làm bánh ngọt cho lão thái thái cùng các quan viên, các quan phu nhân nơi đó dùng thử.

Trần chưởng quỹ nhắm mắt nói cái này không phải điểm tâm sư phụ trong tửu lâu làm mà là mua. Hắn đang định mua phương pháp nhà người ta vào tay, tốt nhất là thu mua luôn trù sư đến nhà mình. Lý viên ngoại vung tay lên, thưởng bạc, bảo Trần chưởng quỹ khẩn trương làm xong chuyện này.

Trải qua khó khăn trùng điệp, sáng sớm hôm nay Trần chưởng quỹ đã đến nhà Vương Chưởng Quỹ, không cứng không mềm nói vài câu.


Vương Chưởng Quỹ biết mình ngày hôm qua say rượu có thể làm sai chuyện, chỉ đành phải lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Trần chưởng quỹ trước, sau đó lập tức đến nơi này của Hà Hoa báo tin.

“Hắn ra hai trăm lượng bạc mua cách thức làm bánh ngọt.” Vương Chưởng Quỹ nói.

Tiểu Xảo đứng bên cạnh kinh hô một tiếng, Hà Hoa cũng nhăn mày lại.

Tửu lâu Phúc Toàn mở ra ở huyện Định Giang không tới ba năm, mọi người biết bọn họ là người thương bang Kinh Sư, bối cảnh rất lớn, thu xếp ở địa phương cũng rất tốt, một tên vô lại phá hoại cũng không dám tùy tiện đến cửa gây chuyện. Trái lại Trần chưởng quỹ này dùng giá cao đào trù sư nhà người khác, nghe nói còn mua mấy cái có thể nói là phương pháp nấu ăn “Tổ truyền bí phương”, để sắp tới xây dựng tửu lâu thành tửu lâu lớn nhất trong huyện Định Giang.

Trong nhà có hai tiệm gà quay, thời điểm buôn bán tốt nhất, một tháng cũng không kiếm được một trăm lượng.

Chỉ một phương thức, bọn họ có thể xuất ra đến hai trăm lượng, quả thực là giá cao.

Nhưng mà, nếu Vương Chưởng Quỹ nói bánh ngọt mua hai lượng bạc, hắn ra hai trăm lượng mua cách thức làm, vẫn còn nghe được. Nhưng người ta nói là hai mươi lượng bạc mua được một cái bánh ngọt, hắn ra giá gấp mười lần liền muốn cách thức làm, giá tiền này, cũng không đủ rồi.

Huống chi, cách làm này, hắn chẳng những muốn lấy đi nịnh nọt Đông gia của mình, lại còn tạo ra việc buôn bán bánh ngọt ở Định Giang cho chính mình.

“Vương Chưởng Quỹ, chưỡng quỹ của tửu lâu Phúc Toàn này bây giờ đang ở đâu?”

“Bây giờ còn đang ở nhà ta. Tiểu Đông gia, bọn họ, hẳn không có ác ý, chỉ là. . . . . .” Vương Chưởng Quỹ chùi chùi mồ hôi đổ trên trán, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hà Hoa.

“A!” Tiểu Xảo không biết nghĩ đến cái gì, cả kinh làm rớt ly trà xuống đất nát bấy.

“Tốt lắm, bể vỡ bể vỡ bình an. Tiểu Xảo, ngươi thu dọn một chút.” Hà Hoa thở dài, nha đầu này, chỉ có vậy mà cả kinh sợ hãi.

Vương Chưởng Quỹ lần này làm ra vẻ ta đây, chỉ sợ những người đó không chỉ đang ở nhà hắn, mà còn có người đã đi theo đến đây rồi. Cũng may Trần chưởng quỹ kia nghe nói bình thường mặc dù khôn khéo, nhưng không phải là ác bá, tán tận lương tâm, sẽ không chặt đứt đường sống của người khác. Nếu bọn họ có dấu hiệu lừa gạt, Vương Chưởng Quỹ cũng sẽ không thay bọn họ nói tốt, cũng sẽ không chỉ tới tìm Hà Hoa nói chuyện này, mà sẽ đợi đến khi Quý Đồng từ Điền Trang trở lại hẳng nói.

Chẳng qua bây giờ, đối với cách thức làm bánh ngọt, bọn họ hẳn là lâm vào tình thế bắt buộc, hơn nữa, lấy tài lực của bọn họ, sẽ không nhỏ nhen hợp tác với Hà Hoa.

Vương Chưởng Quỹ nhất định là nghĩ đến mình làm hư chuyện của Hà Hoa, lại không dám đắc tội Trần chưởng quỹ, lúc này mới thành thành thật thật giao nộp bạc bán bánh ngọt ra.

Hà Hoa quăng cho Vương Chưởng Quỹ một cái liếc mắt, nói: “Ông nói cho hắn biết, bánh ngọt này, bản thân ta vẫn còn đang thử nghiệm, không dám tùy tiện cầm cách thức ra ngoài lừa gạt người. Hơn nữa, bánh ngọt này chế tác cực kỳ phức tạp, phải dùng đến rất nhiều dụng cụ mới mẻ, coi như hắn cầm cách thức làm cũng không nhất định có thể làm được. Nếu hắn có lòng, thì cho trù nương, mấy ngày nữa đến nhà ta học. Lúc trù nương tới, dĩ nhiên là cầm theo bạc. Lời này, ông biết nói thế nào chứ?”

“Biết, biết. Nhưng Tiểu Đông gia, Trần chưởng quỹ học cách thức. . . . . . Vậy sau này, chúng ta làm sao còn làm bánh ngọt được?”


“Nhưng chúng ta không đắc tội Lý gia nổi.”

Hà Hoa xoắn góc áo, hai trăm lượng cũng là rót vào đống tiền lớn, nhưng lại chỉ có một lần. Mình bán bánh ngọt, cũng là buôn bán ổn định lâu dài. Nếu lòng dạ Trần chưởng quỹ có một chút đen tối, đến lúc đó nói bánh ngọt là phương pháp tổ truyền của Lý gia, những người khác biết làm là trộm phương pháp của bọn họ, vậy thì không nói được. Dù sao đây không phải là gà quay, đầu bếp có tay nghề tốt xem mấy lần là có thể biết cách làm.

Chẳng lẽ, nàng thiên tân vạn khổ thử nghiệm làm ra bánh ngọt cũng chỉ có thể kiếm được có hai trăm lượng?

Vậy chẳng phải là thật tiếc sao!

Nhưng mà, bánh ngọt cũng chỉ làm được có một dạng như nhau. Cho dù Vương Chưởng Quỹ nói mấy chữ “Phúc Lộc Thọ” có sáng kiến, hiện giờ cũng có một vài điểm tâm tinh xảo, ở trên mặt khuôn có thể khắc thêm vài chữ, cũng có thể làm được. Chẳng qua dùng bơ viết chữ dễ làm hơn là làm khuôn mẫu. Bí mật này, có che giấu cũng che giấu không được bao lâu. . . . . .

Hà Hoa suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ ra được một chủ ý, “Vương Chưởng Quỹ, Trần chưởng quỹ kia nói với ông, học cách làm là muốn đi hiếu kính lão thái thái Đông gia hắn phải không?”

“Hắn tự nhiên nói như thế, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cửa buôn bán này.”

Hà Hoa cười lạnh một tiếng: “Nếu không thể buôn bán độc quyền, vậy thì mọi người cùng nhau làm thôi. Vương Chưởng Quỹ, ông cứ ấn theo lời lúc trước của ta trở về nói với bọn họ. Sau đó, khẩn trương khai trương một cửa hàng của chúng ta trước.”

Nói ra suy nghĩ của mình, lại cùng Vương Chưởng Quỹ thương lượng tỉ mỉ một chút. Hà Hoa sai Tiểu Xảo lấy hai mươi lượng bạc ra: “Vương Chưởng Quỹ, bạc này ông vẫn là tự mình xử lý đi.”

Vương Chưởng Quỹ biết Hà Hoa đã nhìn thấu, ngượng ngùng thu hồi bạc. Đến nhà, chọn lời nói dễ nghe, truyền đạt hết ý tứ của Hà Hoa, lại âm thầm trả lại bạc cho quản sự kia, cười làm lành nói: “Ngày hôm qua uống rượu, nói ra lời hồ đồ. Bánh ngọt này, thật ra là Đông gia ta thưởng cho ta đấy. Mặc dù tốn hao cũng không ít, nhưng không đáng hai mươi lượng bạc . . . . . .”

Mặc dù quản sự kia bị mắng, nhưng lúc này rốt cuộc cũng tìm được nơi làm ra bánh ngọt, hơn nữa rất nhanh sẽ có thể lấy được cách làm, thấy Vương Chưởng Quỹ bồi tội, thật cũng không tức giận hắn nữa, liền cười nói: “Đây là một phần tâm ý của Đông gia nhà ông, là ta không biết tốt xấu kiên trì mua, sao có thể thu bạc về được?”

Hai người từ chối một hồi, cuối cùng tửu lâu Phúc Toàn tài vật lớn mạnh, không quan tâm lợi ích cực nhỏ này, hai mươi lượng bạc kia liền vững vàng chui vào túi Vương Chưởng Quỹ.

Tiễn bọn họ về xong, Vương Chưởng Quỹ liền dựa theo ý lúc trước đã cùng Hà Hoa thương lượng, vội vàng sai người sửa chữa tiệm gà quay một phen, suốt đêm mua từ trong cửa tiệm khác một vài loại bánh như: bánh Trạng Nguyên, mật cao Bách Quả, bánh xoắn Tứ Hỉ, bánh đậu phộng Như Ý, Phù Dung cao, đào tô, bánh Long Phượng và mười loại bánh khác. Kết hợp với mấy loại bánh ngọt Hà Hoa làm ra, đổi cửa hàng gà quay Qúy gia ban đầu thành cửa hàng điểm tâm Như Ý, ngày hôm sau khai trương lần nữa.

Gấp rút khai trương, buôn bán cũng không thể tốt được, nhất là mười mấy dạng điểm tâm kia, căn bản đều là giá chào bán ban đầu để bán ra, không có lợi nhuận nhiều. Chỉ là Vương Chưởng Quỹ đặt bánh ngọt ở nơi dễ thấy, mình cắt một miếng, thấy có người tới liền cắn một cái, ăn với vẻ mặt say mê. Người khác hỏi tới, hắn chỉ nói cái này là đầu bếp thử làm, hiện tại không bán, người nào có hứng thú, liền cắt một miếng nhỏ cho hắn nếm thử.

Thường xuyên qua lại, cũng có rất nhiều người lưu tâm tới “Bánh ngọt”, nhất là mấy nhóc nhỏ, ăn một miếng liền muốn ăn miếng thứ hai, ăn hai miếng lại nghĩ tới miếng thứ ba, cái bánh Vương Chưởng Quỹ lấy ra ăn thử căn bản cũng không đủ bọn nó nhét kẽ răng. Đứa nhỏ tham ăn, người lớn không tiện chiếm tiện nghi như thế, vì vậy những người kéo mấy đứa nhỏ đi không được, đành phải móc mấy đồng bạc vụn ra muốn mua.

Vương Chưởng Quỹ nghe theo phân phó của Hà Hoa, một cái cũng không bán, chỉ phân ra từng miếng nhỏ, thuận tiện mời những người ăn qua cho ý kiến. Thấy đứa nhỏ trông mong nhìn hắn chằm chằm, những người lớn ở một bên muốn sinh ra tức giận, cũng chỉ cười cười cho bọn họ nhiều hơn hai miếng. Ngày hôm sau ngậm đầu ngón tay trở lại, vẫn như cũ cắt cho mỗi người một chút.

Không tới mấy ngày, cửa hàng điểm tâm Như Ý liền chật ních những hài tử tới ăn bánh ngọt miễn phí. Nhưng số lượng bánh ngọt làm ra có hạn, nhân số càng nhiều, liền không đủ phân, có đứa nhỏ không ăn được nước mắt rưng rưng ngồi ở ngưỡng cửa không chịu đi, còn có hai đứa đánh nhau. Những người lớn lại không thể không mua những điểm tâm khác ở trong cửa hàng dụ dỗ bọn nó, sau đó lại oán trách Vương Chưởng Quỹ không phúc hậu.


Vương Chưởng Quỹ chỉ đành phải tố khổ cùng bọn họ, nói bánh ngọt này là đầu bếp trong lúc vô tình làm được, không ngờ lọt vào mắt một quý nhân, bảo là muốn hai trăm lượng bạc đến mua cách làm, Đông gia bọn họ không dám thất lễ, liền bảo đầu bếp làm thêm không biết bao nhiêu lần, cần phải làm được tốt nhất mới dám lấy ra phương thức, mấy ngày nữa nhất định sẽ làm được tốt hơn, trong cửa hàng của bọn họ cũng sẽ bán, sẽ không để cho mấy đứa bé tranh đoạt nhau nữa. . . . . .

Quay đầu Vương Chưởng Quỹ chạy đi cho báo tin tốt cho Hà Hoa, nói là bánh ngọt có thể mở rộng buôn bán, hơn nữa, người của cửa hàng bên cạnh cũng bắt đầu quanh co lòng vòng tới thăm dò tin tức.

Mấy ngày nay Hà Hoa cũng loay hoay chân không chạm đất. Đầu tiên là mướn hai trù nương, tính cả trù nương trong nhà làm việc chung với nhau, hướng dẫn những bước làm bánh ngọt tách ra dạy cho bọn họ, vừa vội làm gấp mấy bộ khuôn đúc, thật vất vả các thành viên “Dây chuyền sản xuất bánh ngọt” của nàng mới tập hợp đủ, có thể làm được mấy cái có hoa văn đơn giản rồi. Nhưng nàng vẫn không thể rãnh rỗi, lại sai người tặng hai cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo đến nhà Đại Hải thẩm, nói là có biện pháp xử lý trứng gà nhà nàng, chỉ hy vọng khi bọn họ đi hội quán tơ lụa, mang một chút bánh ngọt đưa cho những thương hộ bọn họ quen biết.

“Trong nhà Hách đại gia cũng không thiếu tiền, tại sao còn nghĩ đến việc nuôi gà nha?” Lúc này, người sai đi nhà Đại Hải thẩm trở lại truyền lời, Tiểu Xảo không hiểu hỏi.

“Buôn bán tơ sống cùng chạy thuyền, Đại Hải thẩm cũng không nhúng tay vào được. Chỉ có nuôi gà, là Đại Hải thẩm có thể một mình nắm trong tay. Đại Hải thẩm là bậc anh hào không thua đấng mày râu đấy.”

Hà Hoa cười cười, thế gian này, có mấy người chê tiền nhiều? Tính cách Đại Hải thẩm, có mấy phần khí thế tài giỏi hơn Đại Hải thúc, cũng có mấy phần tính khí nữ nhân, chính là không nỡ tiêu tiền. Lúc ban đầu không chịu mua nha hoàn, mướn đứa ở, chuyện gì cũng có người trong nhà xử lý. Sau đó gia nghiệp càng ngày càng lớn, thật sự chống đỡ không nổi nữa, mới mua mấy người, nàng không chịu ngồi yên bèn nuôi gà cứ thế năm sau lại mở rộng hơn năm trước. Chỉ là lúc Đại Hải thúc bị kiện cáo, nàng cũng. . . . . . Ai!

“Ngược lại em có nghe nói, Hách đại gia ở trong huyện mua một cái viện đấy.” Tiểu Xảo nhăn nhăn nhó nhó nói một câu.

Bọn họ có tiền, mua cái viện cũng không có gì, nhưng mà, Hà Hoa nhìn Tiểu Xảo mặt đều đỏ lên rồi, đột nhiên nghĩ tới ý tứ khi mua cái viện kia, kinh hãi, “Ngươi nghe ai nói?”

“Người làm trong nhà nói, nói trước kia có nhìn thấy Hách đại gia ra vào một cái viện. Ngày thường cửa lớn viện đó cũng đóng chặc, chỉ có một bà tử mỗi ngày ra ngoài mua thức ăn gì đó, thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy tiếng con nít khóc. . . . . .”

Ồ!

Đại Hải thúc lại có thể Kim Ốc Tàng Kiều, còn có con riêng!

Tại sao ở Quý gia thôn không nghe được một chút phong thanh nào hết vậy?

Chuyện này mà để cho Đại Hải thẩm biết được, vậy còn không lật trời?

Hà Hoa nghiêm mặt, dạy dỗ: “Loại chuyện như vậy, mặc kệ có căn cứ hay không về sau cũng không nên nói lung tung! Ngươi đi nói cho người làm kia, cũng bảo hắn không nên ra ngoài nói huyên thuyên, nếu không, ta cho nàng mười mấy hèo đuổi đi!”

Tiểu Xảo le lưỡi tỏ ý đã biết, thu ly đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa Hà Hoa gọi nàng đứng lại, ấp a ấp úng hỏi: “Các ngươi nói cái viện kia, ở nơi nào?”

Tiểu Xảo cười hì hì một tiếng, đỡ khung cửa cười đến đứng thẳng lên không được, Hà Hoa lập tức nghiêm mặt lại. Nàng mới cười hì hì nói: “Tiểu thư, nghe nói ở phố tây, cách nơi này của chúng ta rất xa. Bây giờ em liền ngậm chặt miệng, cũng sẽ nói cho người làm kia, không cho hắn nói lung tung.”


Lúc này Hà Hoa mới gật đầu, một tiết mục ngắn một người vụng trộm đến phố tây mua một cái viện nghĩ ra vô số chuyện để lấy vợ bé thật cẩu huyết.

Ngày hôm sau, Đại Hải thúc và Tiểu Bảo liền tới cửa.

Trước đó Quý Đồng đã biết, nên cũng không đi Điền Trang, tán gẫu cùng phụ tử bọn họ khoảng chừng uống cạn chung trà, Hà Hoa liền vội đưa mười cái bánh ngọt làm ra cho người bưng lên đằng trước.

Tiểu Xảo ra ngoài một vòng trở về, giơ lên cái hộp cho Hà Hoa xem, mím môi cười nói: “Tiểu Bảo ca khen tiểu thư thật nhiều lần nha. Đây là Hách đại nãi nãi đưa cho tiểu thư, nói là bảo bối có được lúc Tiểu Bảo ca chạy thuyền ở Tây Dương.”

Hà Hoa trợn mắt nhìn Tiểu Xảo một cái, đều là bà mối Mã làm mai cho Tiểu Bảo gây ra, hiện giờ mình đều phải trốn tránh rất nhiều người rồi !

Buồn bực thì buồn bực, nhưng lúc này có thể nhìn thấy đồ vật của Tây Dương, nàng cũng rất hiếu kỳ. Nàng lờ mờ nhớ được lúc này mua bán hải ngoại nổi danh nhất là đồng hồ Tây Dương, trong lịch sử hình như có một người truyền giáo gọi là Ricci, chỉ là không nhớ rõ niên đại thôi.

Mở ra nhìn vào, là một bức bức tranh. Hà Hoa không thích những thứ này, thầm nghĩ còn không bằng tranh trong nước. Tiện tay liền kêu Tiểu Xảo thu lại.

Tiểu Xảo thấy nàng không thích, không nói gì liền lui ra, đi đường vòng đến phía trước, len lén khoát khoát tay với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không khỏi thất vọng.

Hắn biết Hà Hoa biết chữ, còn tưởng rằng nàng sẽ thích các loại tranh chữ, nhà mới bên này treo bức họa cũng cực kỳ thích hợp, không ngờ không lấy lòng được, cõi lòng đầy tâm sự theo cha đi hội quán.

Hà Hoa làm bánh ngọt lại lấy được lòng rất nhiều người, Hách Đại Hải cũng chỉ nghe theo lời của thê tử và nhi tử mình, nói với người được cho bánh ngọt là có một cửa hàng điểm tâm tên là Như Ý, để cho đầu bếp làm thử loại bánh mới rồi viết vào bốn chữ may mắn mà thôi.

Sau đó liền có người nói cửa hàng bánh ngọt kia bởi vì có quý nhân muốn mua cách thức làm để hiếu kính phụ mẫu mình, mấy ngày nay đều thử làm nhiều lần, còn có đứa bé bởi vì ăn không được mà ở cửa hàng không chịu đi thậm chí tranh giành với nhau, trong hội quán đều có người ở trời nam đất bắc, hơn nữa đều có kiến thức rộng rãi, gia tài bạc vạn, mọi người cười ầm lên một hồi cũng liền thôi.

Trong lòng nổi lên toan tính, tự nhiên phái người đi cửa hàng điểm tâm tra xét. Lúc này Hà Hoa đã có thể làm ra tới mười mấy loại rồi. Dĩ nhiên, chỉ có một ít chẳng qua là dùng bơ viết chữ, các kiểu trái cây trang trí đa dạng không giống nhau mà thôi. Mười mấy loại bánh ngọt đậy trong khăn lụa trong suốt, đặt một dãy ở nơi dễ thấy trong cửa hàng, làm cho người ta nhìn liền không thể rời mắt, chân cũng không bước đi được.

Vương Chưởng Quỹ đã khơi dậy ánh mắt và khẩu vị của mọi người đủ rồi, liền chắp tay nói với mọi người bánh ngọt đã thử nghiệm xong rồi, cửa hàng điểm tâm Như Ý ngày mai chính thức mở bán. Loại rẻ nhất năm văn tiền là có thể mua được một cái, đắt tiền nhất là hai mươi lượng bạc một cái, có thể làm theo yêu cầu của khách nhân đặt trước.

Cách một ngày cửa hàng mở cửa, Vương Chưởng Quỹ treo hai con vẹt ở tại cửa ra vào, gặp người đã nói chúc mừng phát tài, hân hoan vô cùng. Có khách mua điểm tâm trong cửa hàng nhất là bánh ngọt, Vương Chưởng Quỹ cũng đều bảo hắn lấy chút điểm tâm ở dưới cái khay đút cho con vẹt.

Liên tiếp mấy ngày bánh ngọt cũng được bán hết, trù nương làm chung mệt đến mức eo mỏi lưng đau nhưng vẫn cười nói muốn nhiều làm thêm một chút. Hà Hoa lại nói với bọn họ không cần làm nhiều, mỗi ngày làm theo số lượng quy định là được rồi. Dù sao nơi này không có tủ lạnh, bánh ngọt không thể giữ quá lâu, hơn nữa, hộp đựng bánh ngọt cũng làm không kịp.

Trần chưởng quỹ kia biết Hà Hoa bán bánh ngọt mà mình dự định bán, trong lòng rất là tức giận, nhưng nghĩ tới lúc trước mình quả thật chỉ nói là muốn hiếu kính Đông gia, chưa nói muốn mua đứt cách thức làm ăn, cũng không tiện phát tác. Được Hà Hoa đưa cho cách làm, cũng không đưa tiền, sai phòng bếp nhà mình thử làm trước, vài ngày đều không làm ra được bánh ngọt vừa mềm vừa thơm lại đẹp mắt, sai người âm thầm đi tìm trù nương làm chung của cửa hàng điểm tâm, bọn họ đều chỉ biết một bước trong đó, nếu đào toàn bộ mọi người đi, cũng là mất nhiều hơn được. Lại có người ra chủ ý cùi bắp cho hắn, nói là tìm người đi gây chuyện. Trần chưởng quỹ một cước đá tới, mắng: “Cửa hàng người ta ở trước cửa đặt hai con vẹt, mỗi ngày ăn bao nhiêu bánh ngọt đều không có việc gì, tới lượt ngươi ăn bánh ngọt thì bị bệnh, nên trách ai hả? Nhà hắn, đã sớm đề phòng một chiêu này rồi!”

Ngẫm lại hai trăm lượng bạc, đối với tửu lâu Phúc Toàn, đối với Lý gia mà nói, cũng không coi là gì. Liền tìm hai trù nương, gói một chút quà tặng cùng hai trăm lượng bạc, đưa đến nhà Hà Hoa.


Lúc này sớm đã có vài nhà trong vùng và vùng khác thông qua Vương Chưởng Quỹ cùng Đại Hải thúc đã tìm tới cửa.

Hai trăm lượng bạc, đối với một vài đại hộ nhất là Thương Hộ mà nói, xác thực không tính là cái gì. Bọn họ cũng biết, bánh ngọt không thể giữ lâu, không thể trữ hàng, cái này có nghĩa là không có một nhà nào có thể độc quyền, nhà ai làm cũng được, người nào có thể làm nhiều thì kiếm được nhiều. Về phần phí bái sư, mười cái bánh ngọt loại đắt tiền làm ra là bù được rồi, không mắc, không mắc chút nào. Không cần dùng thủ đoạn tầm thường kia. Huống chi, còn có một quý nhân thần bí ở sau lưng làm chỗ dựa cho nhà bọn họ đấy.

Trần chưởng quỹ sau khi nghe nói lại, hối hận một trận, hắn tới cùng không phải là tiểu nhân gian ác, cảm thán một câu trái lương tâm tiền không tốt nên cho qua thôi.

Hà Hoa thu gần hai ngàn lượng “Học phí”, quyết định ở huyện Đinh Giang mở thêm hai cửa hàng bán bánh gato, Vương Chưởng Quỹ cũng thu không ít tiền trà nước, mặc dù cửa hàng điểm tâm Như Ý buôn bán không có thịnh vượng như mới bắt đầu, nhưng so với tiệm gà quay trước kia, chỉ có tốt không bị phá hư, tất cả mọi người đều vui vẻ.