Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 7

Đường Hà không biết chuyện lần này cha mẹ nói với nhau. Phụ tử Chu gia trước khi đi đến Đường gia một lần, tổng cộng Đường Hà gặp Chu Nam Sinh ba lần nhưng nàng thật tình không đánh giá hắn. Đó cũng không phải vì kiếp trước tuổi nàng lớn hơn Chu Nam Sinh, không thể nào cùng hắn sinh ra quan hệ tình yêu, tình yêu và số tuổi có quan hệ gì đâu? Nếu như một nữ nhân hiểu được yêu, gặp được một người đàn ông đáng yêu mê người, như vậy bất luận là tám tuổi hay tám mươi tuổi, nàng tự nhiên muốn yêu hắn.

Chỉ là Đường Hà không đặt hôn nhân trong lòng. Quả thật, ở cổ đại nữ tử phải gả sớm, nhưng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi mới xuất giá không phải không có, nếu như chuyện này không thể né tránh, vậy nàng hi vọng chậm một chút nữa.

Dĩ nhiên Đường Lý thị không nghĩ như vậy, bà nói dông dài với con dâu mình: “Nữ tử chung quy phải sớm xuất giá mới đúng. Hoa nở được mấy năm, chẳng lẽ đợi đến lúc hoa tàn sao? Phải biết rằng nam tử đều thích nhan sắc, chính là gia đình ta là nông dân, lão Đại tìm đc người cũng là khó khăn.”

Đường Tống thị cũng có chút rầu rĩ, “Con đã hỏi gần hỏi xa mấy lần rồi, nhưng tiểu cô nói muội ấy không vội.”

“Buồn chết người!” Nào có nữ tử nhà ai không muốn gả đây? Hết lần này tới lần khác khuê nữ nhà mình cứng đầu vậy đó. Đường Lý thị lo lắng hỏi: “Con nói xem, có phải nàng còn muốn vị kia nhà Trương gia?”

“Không giống.” Đường Tống thị lắc đầu, “Mấy ngày nay ở trong thôn có gặp Thanh Trúc vài lần, con nhìn thấy tiểu cô không giấu giếm chút nào, mẹ xem mỗi ngày muội ấy cứ theo lẽ thường làm việc, nên cười thì cười, nên ngủ thì ngủ, nào có chút bộ dáng tâm sự của cô nương?”

Đường Lý thị buồn muốn chết. “Nữ tử nào đến tuổi này cũng sinh ra bộ dáng ôm ấp tình cảm, làm sao chuyện này chúng ta không tìm ra mấu chốt đây?” Trong lòng bà nảy sinh quyết tâm, nói: “Từ xưa đến nay cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ta và cha con bé tìm xong, nó không muốn cũng phải gả đi.” Lại dặn dò Đường Tống thị, “Con là trưởng tẩu, chuyện cả cuộc đời của tiểu cô, con nên lưu ý.”

Đường Tống thị cười, “Mẹ yên tâm, con sẽ căng lớn mắt, nhất định tìm được cô gia tốt cho tiểu cô.”

Lời nói khẩn cấp, cuộc sống vẫn trôi qua theo lẽ thường.

Đường Hà và Đại tẩu nàng đến vườn rau cắt cây khoai, đầy một gánh, tới dòng suối nhỏ trước thôn rửa sạch bùn, lại rửa lại một lần nữa bằng nước giếng, sau tước sạch vỏ, hong khô. Thời điểm trời nhá nhem tối, người một nhà phơi cây khoai đầy một sân, cứ để vậy, hong gió hai ngày, cây héo đi, sau buộc thật chặt, đựng vào trong vạc lớn, phía trên chèn lên ba bốn viên gạch đã rửa sạch, sau đó gác trên bếp lò, đổ nước vào bên trong, lại thả đủ lượng muối ăn. Sau lại đổ nước muối ra, đun sôi, nước sôi lại đổ vào trong vạc, tiếp tục để cây khoai ở trong vạc muối ba đến năm ngày, coi như là làm thành món cây khoai muối chua giòn rồi.

Đường Hà thích ăn chua. Khi cây khoai muối đã được nàng vội vàng xào cho co lại, chua dịu ngon miệng, so với thường ngày, cháo sẽ ăn nhiều hơn hai chén. Đường Lý thị thương yêu, cưng chiều nữ nhi, vì nàng thích, bà còn mua thêm một miếng thịt khô cho vào xào cùng cây khoai muối, Đường Hà mê đến nỗi hận không thể nuốt đầu lưỡi vào.

“Trước kia không thấy con thích những món muối này nha.” Đường Lý thị kỳ quái nói. Đồ này thu hoạch nhiều, không quý giá, khuê nữ thích ăn cứ ăn, nhưng Đường Hà ăn quá nhiều, bà sợ nàng lại bị lạnh bụng.

“Tiểu cô trước kia là không cam lòng.” Đường Tống thị nhất thời nhanh miệng nói tiếp, “Bị thương một lần, đã sửa lại ý nghĩ, gì cũng có thể thoải mái ăn.”

Đường Lý thị nghe vậy gợi lại chuyện thương tâm, “Ôi, cũng do cha mẹ không có bản lãnh…”

“Cha mẹ đều rất tốt,” Đường Hà nhẹ lời khuyên bà, “Vì con biết con biến thành dạng gì cha mẹ vẫn thương con, con mới yên tâm lớn mật làm đồ ăn.” Bất quá vẫn còn có chút ngượng ngùng, nàng và nguyên chủ khác nhau lớn nhất, đại khái chính là chấp niệm đối với đồ ăn.

“Được,” Đường Lý thị cười, “Khuê nữ muốn ăn bao nhiêu đều được.”

Đường Tống thị cũng cười, “Dưới hiên còn một vạc lớn đấy, tiểu cô có ăn thoải mái cũng không hết.”

“Sao có thể ngày ngày ăn.” Đường Hà bật cười, “Không phải nhà Lưu phú hộ trấn trên đặt chúng ta một vại cây khoai muối sao? Muội ăn nữa thì lấy gì giao cho người ta.”

Không chỉ cây khoai muối, cộng thêm những thứ rau xanh, dưa và trái cây mới mẻ khác, còn có gà vịt, tất cả đồ đều đã chuẩn bị đầy đủ, Đường Đại Sơn đi mượn xe đẩy tay để vận chuyển.

“Trước đi nhà Lưu phú hộ, bàn giao đồ ăn, rau xanh rõ ràng,” Đường Lý thị dặn dò phu thê Đường Đại Sơn, “Đừng nhắc đến tiền, theo như quy củ cũ, ba tháng mới tính một lần, Lưu gia tài sản lớn, không thể thiếu tiền vài món đồ ăn, nếu như còn dư, các con mau mang lên chợ bán. Đúng rồi, san ra cho Thường thím một con gà, nói với bà ấy, chờ cá trong nhà nuôi mập rồi, sẽ biếu nhà bà ăn thử.” Trong thôn, có rất nhiều người thấy mà thèm việc nhà bọn họ có thể cung cấp cho nhà Lưu phú hộ, thật ra trừ việc có gia tình với Thường thím, quan trọng hơn là phải cho đầy đủ lợi ích.

“Hôm nay mùng sáu tháng sáu, trấn trên người ăn theo mùa, các con mau đi đi, rau xanh và gà vịt cố gắng bán hết. Mở hàng thuận lợi, mở hàng thuận lợi nha!” Đường Lý thị nói thầm xong, quay đầu lại nhìn thấy Đường Hà ở bên, không có bộ dáng chuẩn bị, lập tức nóng nảy, “Ôi, khuê nữ ơi, con mau đi thay quần áo đi, huynh tẩu còn vội đi mở hàng đây.”

Có quan hệ gì với nàng đây? Đường Hà không giải thích được, đi theo nhắc lại: “Đại ca Đại tẩu, mở hàng may mắn, mở hàng may mắn nha.”

Đường Lý thị mặc dù gấp gáp, vẫn bị nàng chọc cười, “Con đi theo huynh tẩu con đi. Hôm kia không phải ta đã nói rồi sao, cho con lên trấn trên chọn chút phấn bột nước, may hai bộ quần áo.”

“Mẹ, người xem xe này không ngồi được, để lần tới con sẽ đi.” Kiếp trước, đồ trang điểm cao cấp dạng gì chả dùng qua, nhãn hiệu quần áo gì chả mặc qua? Đối với phụ nữ tại nơi công sở, đó là trang bị cần thiết, dù sao mọi người luôn là trước kính thu nhập, sau kính người. Kiếp này thì không cần thiết, nàng dựa vào sức lao động của chính mình để ăn cơm, nàng không cần phải trang bị đến tận răng, không trang điểm rất tự tại, quần áo vải bông rất thích.

“Mẹ, con muốn đi!” Đường Tiểu Sơn hăng hái bừng bừng, “Trấn trên náo nhiệt, con muốn đi theo nhìn một cái.”

Đào Đào được Đường Hà ôm vào trong ngực, cũng học theo: “Nhìn một cái, con muốn nhìn một cái.”

“Hai hài tử xui xẻo, thật là phiền!” Đường Lý thị gấp đến cực kỳ, vừa định càm ràm, lại bị Đường Hà ôn hòa ngăn cản một hồi, mắt thấy làm ăn không thể chậm trễ, đành để phu thê Đường Đại Sơn kéo xe chạy tới trấn trên.

Đưa mắt nhìn Đại nhi và con dâu đi xa, Đường Lý thị quay đầu lại thấy tiểu nhi ở một bên ủy khuất, đang chu miệng lên, nhất thời cười cười, “Huynh con lên trấn trên bán rau, không rảnh rỗi trông nom con, lần tới gọi cha con dẫn đi, nha?”

“Con đã là người lớn, nào có thất lạc được.” Đường Tiểu Sơn thất vọng quá rồi, lẩm bẩm thêm mấy câu.

Âm thanh quá nhỏ, Đường Lý thị không nghe rõ, hỏi hắn: “Con vừa nói gì?”

“Con… Con muốn lên trấn trên ăn bánh muối.” Hắn có chút khẩn trương, kéo kéo góc áo của mình, lại ngẩng đầu quan sát mẹ mình có tức giận hay không, một đồng tiền có thể mua hai cái bánh muối, ca ca bán đồ ăn được tiền, có thể sẽ mua cho hắn, trước kia, hắn được ăn hai lần, trong lòng vẫn nghĩ đến, không dám đòi mẹ. Mấy ngày nay bị Đường Hà lôi kéo, trở nên khát khao với đồ ăn, lúc này mới có cơ hội nghĩ tới, muốn ăn một lần nữa.

Đường Lý thị than thở, sờ sờ đầu tiểu nhi tử, “Tiểu Sơn ăn chuối tây không? Nhà ta có ba buồng chuối tây mới hái cạnh ao cá, ta không để huynh con cầm toàn bộ đi bán, cố ý để lại cho con một nải.”

Khát vọng trong mắt Đường Tiểu Sơn dần dần tản đi, hắn cúi đầu, rầu rĩ nói: “Không ăn đâu!”

Đường Lý thị than thở, muốn nói lại thôi.

Đường Hà nhìn thấy, trêu chọc Đường Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, chúng ta lên núi Thái Sơn đi, lúc này sơn trà đã chín, chắc ngọt lắm.” Đường Tiểu Sơn rốt cuộc còn nhỏ, nghĩ đến có thể đi khắp nơi trên núi, rất nhanh lại cao hứng, “Được!”

Đường Lý thị có chút do dự, bóng ma Đường Hà rớt xuống khe núi còn ở đây.

Đường Hà khuyên bà: “Mẹ yên tâm, lần trước là không cẩn thận, lần này con nhất định cẩn thận, Tiểu Sơn cũng vậy, con sẽ quản không để đệ ấy chạy linh tinh.”

——–

Từ thôn đi ra ngoài, qua cầu, xuyên qua ruộng hoang, ước chừng nửa canh giờ đi đường mới đến dưới chân núi, lại leo một hồi lâu, cuối cùng hai nguời chọn một chỗ địa thế bằng phẳng ở sườn núi. Đường Tiểu Sơn tâm tính thiếu niên, nhìn thành thục quả dại, khẩn cấp hái nhồi vào miệng.

Đường Hà trịnh trọng dặn dò hắn: “Lấy nhiều hay ít không quan trọng, đệ phải để ý dưới chân biết không? Không thể té ngã, không thể chạy loạn.”

Đường Tiểu Sơn đáp ứng, lấy túi ra, chui vào trong bụi cây, tự đi hái không ngừng.

Núi xanh chập trùng chập trùng, hoa dại nở ra, một núi lại một núi. Gió núi trước mặt thổi qua, bên tai lá cây xào xạc thanh âm.

Còn sống thật tốt! Đường Hà nhắm mắt nghĩ, mỗi ngày trước khi đi ngủ, ta vừa trải qua một ngày. Mỗi ngày mở mắt ra, trong lòng đều cảm kích, ta lại thêm một ngày sinh mạng.

Nàng kìm lòng không đậu, mở rộng hai cánh tay, gió núi thổi vào quần áo nàng, bay phấp phới. Trước mắt núi xanh trải dài, tầng tầng lớp lớp, an tĩnh mà dịu dàng.

Nàng nhớ tới lúc đi học được học một câu thơ:

Tại sao trong mắt ta thường rưng rưng lệ

Bởi vì ta yêu mảnh đất này, yêu sâu lắng!