Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 58

Đối với Tam tẩu mình, Chu Bắc Sinh không để mắt đến. Chu Nam Sinh và thê tử tình cảm tốt, toàn gia đều thấy, rốt cuộc là người một nhà, thái độ mọi người vui mừng chiếm đa số, chính là mẹ bọn họ, Từ thị, thỉnh thoảng trong lòng sẽ khó chịu, nhưng thỉnh thoảng buồn cười cũng trêu ghẹo bọn họ mấy câu.

Chỉ có Chu Bắc Sinh, hoàn khán thụ khán, không nhìn ra Đường Hà tốt, không hiểu nổi Tam ca nhà mình rốt cuộc mê muội vì cái gì.

Chu Bắc Sinh là con út trong nhà, thuở nhỏ được cha mẹ thương yêu cưng chiều, lại là trung tâm trong đám đồng môn, ngôn ngữ khó tránh khỏi hai phần càn rỡ, nhưng hắn luôn kính trọng trưởng bối, hữu ái huynh trưởng, cho nên người thiếu niên kiêu ngạo này, cũng không làm cho người ta chán ghét.

Đối với năm đó, Chu Nam Sinh nhường lại cơ hội đi học cho hắn, hắn vẫn canh cánh trong lòng, hắn vẫn muốn để cho Tam ca đi học. Trong lòng hắn, hắn cảm thấy, đây không phải là chuyện xa xôi, chỉ cần đến cao trung, đến phiên hắn cung cấp, nuôi dưỡng huynh trưởng đi học.

“Tam ca, đệ nhất định sẽ làm được.” Thiếu niên nhiều lần đảm bảo với Chu Nam Sinh. Bình thường, Chu Nam sinh nghe lời của hắn, luôn trầm mặc một hồi, để cho hắn không để tâm tới nữa. Gần đây, Chu Nam Sinh trực tiếp nói cho hắn biết, trí mình không đặt ở đấy, “Tâm nguyện hiện nay của ta là vì người nhà kiếm nhiều tiền.” Hắn cười cười sờ đầu tiểu đệ, giống như tiểu nam đồng nhiều năm trước, mới cao đến hông hắn, “Con đường này Bắc Sinh đi một mình đi.”

Chu Bắc Sinh thấy huynh trưởng trịnh trọng, trong lòng sinh ra bi phẫn, “Vì Tam tẩu sao?”

Chu Nam Sinh cười, gật đầu, “Ta cưới nàng, dĩ nhiên muốn suy nghĩ cho nàng.” Để nàng không lo áo cơm, nàng và hài tử bình an vui sướng, hắn nhận thức được trách nhiệm và mục tiêu của mình.

Chu Bắc Sinh không hiểu, “Tẩu ấy có cái gì tốt? Nếu như huynh học đến cao trung, có thể chọn một khuê nữ thiên kim…”

“Bắc Sinh, không cho phép nói như vậy,” Chu Nam Sinh lắc đầu với tiểu đệ, “Đệ không hiểu, không phải đến hôm thành thân, nhấc lên khăn voan ta mới ý thức được mình cưới người nào, trước khi chúng ta thành thân, ta đã hiểu rõ nàng, ta hoàn toàn hiểu, người mình muốn làm bạn cả đời chính là nàng.”

Thiếu niên không hiểu nổi loại tình cảm này, hắn chỉ cố chấp, không muốn huynh trưởng trải qua cuộc sống như thế, “Khi huynh ba tuổi, lão thái gia đã cho huynh học vỡ lòng, nếu năm đó huynh tiếp tục đi học…”

Chu Nam Sinh lắc đầu cắt đứt hắn, “Bắc Sinh, không có nếu như.” Vỗ vỗ vai tiểu đệ, “Khoa cử nào có dễ dàng như vậy, Tam ca cảm thấy mình không làm được, nên buông tha, đệ cũng không phải ôm trách nhiệm lên người mình, không liên quan gì đến đệ. Đệ cam tâm tình nguyện đi học, có thiên phú, ta làm ca ca, dĩ nhiên sẽ dốc lòng.”

Cho dù Chu Nam Sinh giải thích mọi cách, Chu Bắc Sinh vẫn để tâm. Ca Ca có ý nguyện to lớn, thành hôn tình nguyện làm thôn phu bình thường, không phải lỗi của thê tử thì của ai?

Vì vậy, hắn gặp Đường Hà, sắc mặt rất khó coi.

Đường Hà dở khóc dở cười, dĩ nhiên nàng không so đo cùng hắn, một thiếu niên đang tuổi nổi loạn, có gì để nói với hắn đây?

Đôi khi nàng có thể bất động thanh sắc, trêu chọc hắn một chút, làm cho hắn giận đến giơ chân rồi, lại vui vẻ chạy về kể lại cho Chu Nam Sinh.

Chu Nam Sinh dở khóc dở cười, “Tiểu Hà, Bắc Sinh ngờ nghệch. Đệ ấy không chịu được nàng trêu chọc, nàng trêu chọc ta này.” Trước khi thành thân, không phải nàng trêu hắn nhiều lần sao?

Đường Hà nghe vậy bật cười, sờ sờ mặt hắn, “Sợ trêu trọc nhiều, chàng sẽ hỏng mất, ta phải giữ gìn, mới có thể trêu trọc cả đời.”

———-

Công việc Đường Hà làm ở Chu gia không ít, nhưng so với lúc ở Đường gia, nhàn hơn rất nhiểu. Khi làm xong việc, nàng sẽ đi phòng sách cũ ở nhà cũ Nam Sinh, lấy một quyển Sơn Thủy du ký đọc.

Chiều đầu đông, ánh mặt trời ấm áp, nàng mang một cái ghế cũ đến sân sau nhà, ăn mứt, chậm rãi lật sách xem.

Trong sân có vài gốc cây già, mấy luống rau dưa khô cằn, cả một bụi Ngu Mĩ Nhân.

“Một chút chữ cũng có thể khơi gợi tưởng tượng,” nàng nói với Chu Nam Sinh, “Thật ra Ngu Mĩ Nhân chỉ là loại hoa bình thường, nhưng tại tên nó, là nguyên nhân khiến cho ai cũng liên tưởng tới mỹ nhân thâm cung lả lướt.”

Chu Nam Sinh bật cười, “Nàng luôn quá nhiều ý nghĩ kỳ quái, nơi xa nhất nàng đi không phải trấn trên sao? Thế nào lại nhìn thấy thâm cung mĩ nhân?”

Kịch truyền hình cổ trang. Đường Hà cười híp mắt nghĩ tới.

Chu Nam Sinh thấy nàng thích hoa, lúc ở nhà nhàn hạ, hắn gọt cho nàng mấy đoạn trúc, hàng ngày thấy hoa nở rộ, sẽ đào về trồng trong ống trúc cho nàng. Vào mùa đông, ít hoa nở rộ, hắn nghe trấn trên có người làm vườn, liền hỏi người ta cây Thủy Tiên, chờ đợi cây đâm chồi, cầm về đưa cho nàng.

Dương thị đến phòng bọn họ tìm nàng nói chuyện, thấy từ thu đến đông, trên bàn hoa chưa bao giờ ngừng nở, hâm mộ nói, “Muội nói xem, là huynh đệ cùng mẹ, tại sao lại kém nhiều như vậy?” Nàng kinh ngạc hỏi Đường Hà, “Đại ca Nam Sinh, tới bây giờ cũng chưa tặng ta đồ chơi gì, cùng lắm, chàng ta chỉ nhớ cho Khoai Tây oa hai xâu đồ chơi làm bằng đường.”

Đường Hà cười, “Đại tẩu, đại ca tính tình thẳng thắng, nếu tẩu muốn, trực tiếp nói với huynh ấy. Hoa này muội thích, đặt ở trong nhà cho tươi sáng, muội không nói, Nam Sinh cũng không biết mà đưa.”

Dương thị lắc đầu, “Ta nói này, đại ca muội cũng muốn nói chuyện công việc. Coi như là nồi nào úp vung nấy, ta nói thật với muội, từ nhỏ, hoa dại ta nhìn không ít, đến bây giờ cũng không nhìn ra đẹp chỗ nào, nếu nói ta thích, không phải là hoa, mà là hoa đồng tiền.” Nói xong mình bật cười trước, “Ta và đại ca muội không so được, hai người biết chữ, suy nghĩ tinh tế, nhìn đóa hoa có thể vừa vui vừa buồn.”

Chính Từ thị về phòng mình, cũng nhịn không được đánh giá xung quanh, càng nhìn càng thấy phòng mình âm u, “Cha Nam Sinh, ông có cảm thấy thê tử Nam Sinh dọn dẹp cũng đặc biệt?”

“Như thế nào?”

“Đồ dùng trong nhà sắp xếp không nói, nhưng trong phòng bếp, con bé hái rau về, cũng sắp xếp rau trong giỏ cẩn thận, thật giống như đấy là một cái giỏ hoa…” Bà thấy bộ dáng Chu lão không hiểu ra sao, dừng lại không nói tiếp, “Thôi, ông lão nhân thô ráp, sao hiểu được những đồ tỉ mỉ này.”