Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 25

“Gian phòng ở nhà lớn nguyên là khuê phòng của Nhị biểu tỷ, cách vách nhà lớn là phòng của Đại biểu ca, mới vừa rồi chúng ta ra tới phòng ốc có bốn gian phòng, dượng và lão gia tử mỗi người một gian, Tứ biểu đệ chiếm một gian, một gian khác cô cho đệ ấy làm thư phòng.” Châu Nương có mấy phần dáng vẻ chủ nhân, chỉ điểm cho Đường Hà mấy điểm nghi hoặc.

“Về phần Tam biểu ca, huynh ấy ở trong nhà cũ.” Nàng dừng một chút, trên mặt ngượng ngùng, “Cô nói Tam biểu ca từ nhỏ cùng ông cố (cụ) ở nhà cũ, lão nhân gia quá cố nói quen ở nhà cũ, không muốn chuyển đi, tỷ nói xem ở nhà cũ sao có thể sạch sẽ, thoải mái đây?”

Cũng không cần Đường Hà trả lời, mình lại lẩm bẩm nói: “Cô nói, nhất định khuyên huynh ấy về nhà ở, nếu ở phòng cũ làm sao đón dâu, thành gia. Phòng Nhị biểu tỷ sau này sẽ sữa chữa cho huynh ấy làm tân phòng.”

Đường Hà nhìn nàng bộ dáng thẹn thùng, liên tưởng cổ đại ‘biểu ca’, ‘biểu muội’ cho tới bây giờ chính là thanh mai trúc mã, mẹ Nam Sinh đưa cháu gái về nhà ở, cùng nàng nói đâu đâu những chuyện của nhi tử, cuộc sống hàng ngày an bài thế nào, không phải là chứa gấp đôi tâm tư thì là cái gì?

Đường Hà hồi tưởng lại mấy lần gặp mặt Chu Nam Sinh, ấn tượng sâu nhất là dẫn hắn đi trên đường thôn, trời xanh, bóng trúc lơ lửng trên mặt nước, mặt trời chiếu vào lá sen hoa sen trong hồ, ánh lên ánh bạc, thanh niên vốn là yên lặng đi tới, đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng, thanh niên rõ ràng áo còn dính nước bùn ươn ướt, nhưng không chút nào chật vật lúng túng, hắn quay đầu cười nói với nàng, “Thật là phong cảnh tốt,” ánh mắt của hắn an tĩnh sâu thẳm, nụ cười này, giống như hoa sen bị gió thổi qua, nhẹ nhàng rung động.

Như vậy một người thanh niên, nếu so với thanh niên trong thôn, trên người nhiều hơn một chút gì.

Châu Nương ở một bên nói liên miên, cằn nhằn không ngừng. Chu gia gia cảnh giàu có. Chu Nam Sinh chịu trách nhiệm cửa hàng trong nhà, công việc mua bán, sau này hắn một phòng bạc, khẳng định tiện tay, bản thân Chu Nam Sinh lớn lên đoan chính. Trong tưởng tượng Châu Nương, Chu gia Chu Nam Sinh đúng là mãn ý. Trước khi nàng đến, mẹ nàng đã nói với nàng, mặc dù Chu lão gia tử và dượng chân chính là người quyết định, chưa có nói lời chắc chắn, làm người ta có chút thấp thỏm, nhưng cô cho nàng tới ở, bọn họ đã ngầm đồng ý, nàng có cô làm chủ, hướng tới hôn sự với Tam biểu ca, có thể thành chuyện tốt.

Đường Hà nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, không khỏi bật cười. Những thứ này có liên quan gì tới mình? Tiểu cô nương kiên quyết kể hết ra, chả lẽ coi nàng là đối thủ sao?

Vì không hài lòng, Đường Hà chỉ theo Châu Nương vào phòng rửa mặt qua loa, xong xuôi nàng quay lại sân.

(Cô ở đây là Chu Từ thị, dượng là chồng cô, hình như người ta cùng không phân biệt rõ con của cô thì phải gọi là anh chị, mà cứ so tuổi ra, ai hơn thì làm anh làm chị, ai kém thì làm em).

Trong viện, đám người huynh đệ Đông Sinh đang thương lượng mang theo khách nhân lên núi. Đường Tiểu Sơn đã sớm thấy cạnh phòng Chu gia chính là một đường thông lên núi. Hắn ở Đường Gia thôn khi nào thì nhìn thấy hứng thú loại này? Trong lòng hắn thân cận với Chu Nam Sinh, tiến tới cạnh hắn, một nửa dây dưa, một nửa cầu khẩn nói: “Biểu ca, lần trước huynh nói ở trên núi làm bẫy rập, vây khốn gà rừng, thỏ rừng không chạy được. Huynh dẫn ta đi xem một chút được không?”

Chu gia huynh đệ cười. Đường Hà trêu ghẹo đệ đệ, “Trên núi không chỉ có gà rừng, thỏ rừng, còn có lợn rừng hoang, răng nanh có thể xuyên thủng đệ.”

Chu Đông Sinh cười nói, “Biểu muội nói đúng, trên núi lợi hại nhất là Sơn Đại Hổ, miệng to như chậu máu, một miếng có thể nuốt cả người vào bụng, tiểu biểu đệ có sợ không?”

Thiếu niên choai choai, nghé con mới đẻ không sợ cọp, nghe vậy trong lòng càng hướng về, thích thú lớn tiếng đáp: “Không sợ!”

Đường Đại Sơn nóng lòng muốn thử, “Kính xin huynh đệ dẫn chúng ta đi xem một chút.”

Chu Nam Sinh cười nói, “Trên núi chính là một chút săn bắn thú vị, không thể nói có gì rất giỏi. Thủ đoạn của ta bình thường, Đại ca của ta mới lợi hại, một cây trường mâu phi ra ngoài, mười lần thì chín lần trúng con mồi.”

Chu Bắc Sinh gật đầu tán thành, “Khi còn bé, ca ca ta thường đưa ta đi đánh gà núi, rất thú vị. Rất nhiều năm nay bọn họ khinh thường ta, hiện tại nhờ phúc biểu đệ, ta nhân cơ hội này được đi cùng.”

Chu Dương thị ôm nhi tử một đường đi tới, trêu ghẹo hắn, “Tiểu thúc nhanh nhanh đi học đi, bản thân đã lâu không đi săn, hôm nay hăng hái nổi lên, còn muốn chơi xấu tiểu biểu đệ.” Lại hỏi nhi tử, “Tiểu thúc xấu hổ hay không xấu hổ nha?”

Khoai Tây oa là một tiểu oa nho nhỏ trong núi, thường ngày nhìn thấy phụ thân và thúc thúc đánh con mồi trở về, nghe thảo luận một hồi lâu muốn lên núi, ở trong ngực mẹ ưỡn thẳng người, “Con muốn lên núi đánh thỏ!”

Chu Dương thị phải nấu cơm, không cách nào đưa hài tử cùng nhau lên núi, nàng dụ dỗ nhi tử: “Khoai Tây ngoan, con xem muội muội không ồn ào chút nào.” Lại chỉ cho bé Đường Đào Đào trong ngực Đường Tống thị, đang yên lặng nghe người lớn nói chuyện, “Trên núi có yêu quái ăn thịt người, đặc biệt thích tiểu oa nhi, bắt đi ăn hết!”

Bé bị mẹ hù sợ, nước mắt ngân ngấn, muốn rơi không được. Đường Hà trong nháy mắt bị đánh trúng nhược điểm, giang hai tay với bé, “Cho dì ôm chút được không?”

Đường Hà luôn có duyên với hài tử, tiểu oa nhi mở to mắt nhìn nàng, thấy nàng cười bộ dáng thân thiện, quả nhiên đưa tay muốn ôm nàng, “Đứa nhỏ này không sợ người lạ,” nàng cười nói với Chu Dương thị, “Muội có thể hôn bé một chút không?”

“Nghe lời này thật khách khí,” Chu Dương thị bật cười, “Ta Khoai Tây oa thích muội, thằng bé chắc nịch, muội muốn hôn bao nhiêu cũng được, tùy tiện xoa bóp, nó không khóc là được.”

Đường Hà thương lượng cùng tiểu nam oa, “Dì hôn nhẹ bảo bối, có được không?”

“Dạ!” Tiểu nam oa hào phóng đáp ứng, trước tiên ‘chụt’ vang dội trên mặt nàng một tiếng.

Đào Đào thấy cô mình bị đứa trẻ khác đoạt lực chú ý, vội vàng tới kéo quần áo nàng, “Cô, ôm con ôm con!”

“Được… Ôm cả Đào Đào.” Đường Hà không có cách nào, đành phải mỗi tay ôm một đứa, hai tiểu oa nhi ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, không chịu yếu thế chui trong ngực nàng.

Mọi người ở một bên mỉm cười nhìn Đường Hà bị tiểu oa nhi hành hạ, hơn nữa mẹ hai tiểu oa nhi đều có chút hả hê, “Tiểu oa nhi sức lực lớn hành hạ, thường huyên náo ta đến đau đầu.”

“Còn không phải sao,” Đường Tống thị tán thành lời nói của Chu Dương thị, “Đào Đào mặc dù là nữ oa, nhưng bướng lắm. Lúc này để tùy cô chơi với con bé, ta cũng nhẹ nhàng, vừa lúc theo chân huynh đệ lên núi nhìn mới mẻ.”

Châu Nương nhìn Đường Hà và mọi người Chu gia cười nói vui vẻ, đến cả Khoai Tây oa thường ngày không thích thân cận người lạ cũng làm nũng với nàng, rõ ràng Đường Gia và Chu gia quan hệ một biểu ba nghìn dặm, mình mới là bà con đứng đắn của Chu gia, trong lòng nhất thời ghen tỵ không vui. Có lòng muốn xen vào nói mấy câu, muốn cùng lên núi, nhưng lại lo lắng Đường Hà không đi, chỉ mình một nữ tử chưa gả đi theo, sợ bị Chu gia huynh đệ cự tuyệt. Nhịn xuống được không vui, khuyên nhủ: “Tiểu Hà không muốn xem con mồi bị sập bẫy thế nào sao? Khó tới được một lần, cùng đi xem cho phải.”

Hai tiểu oa nhi đang được nàng ôm, vốn đưa bọn chúng lên núi không tốt, Đường Hà cười cười, “Ta chơi đùa với hai tiểu oa, sẽ không đi.”

Châu Nương nóng nảy, “Tiểu oa nhi lúc nào thân cận cũng được, lên núi đánh thỏ chỉ có một lần.”

Cô nương này sao không có mắt nhìn vậy. Đường Tống thị trong lòng không vui, nàng vừa nói Đường Hà quản Đào Đào, mình mới có thể theo lên núi, hiện tại nàng ta lại khuyên nhủ, không phải là ám hiệu mình bất kể khuê nữ, chỉ nghĩ tới chơi sao? Đường Tống thị biết Đường Hà thích nhất tiểu hài tử, chỉ sợ so với lên núi, càng muốn ở lại trêu chọc hai tiểu oa nhi. Châu Nương một cô nương chưa xuất giá, bất cần bản thân đi theo gia môn lên núi đùa bỡn, thật là không thích hợp, còn muốn kéo người bên cạnh xuống nước. Đường Tống thị không phải nhân vật tâm tư thâm trầm, trong lòng không vui, thể hiện luôn trên mặt.

Đường Đại Sơn để Đường Tống thị ở lại, “Nàng một nữ nhân đã lập gia đình, cùng gia môn đi xem náo nhiệt làm gì, nàng ở nhà trông nữ nhi. Hắn luôn luôn hào phóng quen, không nghĩ Châu Nương cho là hắn có hàm ý khác, “Đại Sơn biểu ca, nữ nhân có chồng thì thế nào, nữ nhân có chồng leo núi cũng rất lợi hại nha!”

Chu Dương thị thấy Chu gia huynh đệ không lên tiếng, hiểu bọn họ trong lòng không vui khi Châu Nương đi cùng, cười khuyên nàng: “Muội nghe bọn họ nói chơi thật vui, thật ra thì săn thú rất khổ, đường núi khúc khuỷu không nói, bụi gai nhiều, mà gà núi thỏ hoang tỉnh ngủ, nghe được một chút tiếng bước chân sẽ nhanh như chớp chạy trốn mất dạng, bọn họ đi một chuyến, chưa chắc đã bắt được. Muội một nữ tử mềm mại, việc gì phải đi phơi nắng chịu khổ.”

“Chuyện này có là gì, muội ngày thường cũng là phơi nắng làm việc trong ruộng.” Châu Nương nói, quay đầu nhìn về phía Chu Nam Sinh, “Tam biểu ca, huynh bắt sống cho muội một con thỏ đi?”

“…” Chu Nam Sinh không lên tiếng.

Quá lúng túng, Đường Hà nghĩ thầm.

Chu Dương thị nguyên muốn giải vây, nhưng nghĩ đến mẹ chồng cố ý để Châu Nương làm thê tử Tam nhi, Châu Nương không hiểu, nàng không cần ra mặt làm căng quan hệ. Mấy ngày nay nàng lặng lẽ nhìn, trừ mẹ chồng cố ý, bản thân Châu Nương nóng lòng. Ông nội và cha chồng một chút ý tứ cũng không nói, chính là bản thân Chu Nam Sinh, chỉ nhàn nhàn, toàn bộ không giống có tình ý.

Châu Nương không phải người thông minh, mượn hôm nay nói, nếu nàng ta muốn gả vào nhà này, không nói đến việc giúp đỡ phòng bếp nấu nướng đãi khách, ít nhất phải trông nom hài tử cho mình rảnh tay làm việc chứ, kết quả thất bại, sống chết muốn theo lên núi, không bằng Đường gia cô nương biết lễ hiểu chuyện.

Đường Lý thị nếu biết ý nghĩ Chu Dương thị, nếu là trước kia, bà không biết cao hứng bao nhiêu rồi, vừa bắt đầu đã khiến cho chị em dâu nghĩ tốt. Chẳng qua hiện tại, trong lòng bà đắng giống như ăn hoàng liên, trong đầu chỉ nghĩ con rể tốt đã bay đi giống vịt trời rồi, mấy câu nói không ăn khớp, gấp đến độ Đường lão liều mạng nháy mặt.

Đường Chu thị sống cả đời người, Đường Lý thị có thể nhìn hiểu chuyện tình, dĩ nhiên bà cũng có thể hiểu rõ ràng, mắt thấy Đường Lý thị thất vọng, trên mặt giấu không được, trong lòng thở dài một hơi, vỗ vỗ tay Đường Lý thị, ý bảo còn có mình đây.

Đến thời điểm sắp cáo từ, Đường Chu thị và Chu lão gia tử có cơ hội ở chung một chỗ, bà hỏi ca ca: “Nhà huynh định thê tử cho Tiểu Tam là cháu gái thê tử Tiểu Cẩu tử?”

“Thê tử Tiểu Cẩu tử có ý này, ta xem Châu Nương kia bình thường, không xứng với Nam Sinh.” Chu lão gia tử thản nhiên nói, “Làm sao? Muội chọn được ai phải không?”

Đường Chu thị trực tiếp hỏi lại: “Huynh xem cháu gái Tiểu Hà của ta thế nào?”

“Hôm nay nhìn, nói chuyện làm việc không có sai lầm, “Chu lão gia tử trầm ngâm, “Chẳng qua là thời điểm gặp quá ngắn, nhất thời nhìn không ra, muội nhìn con bé lớn lên, con bé có tốt không?”

“Cái kia khẳng định, tướng mạo không nói, nhân phẩm không tồi.” Đường Chu thị đáp, “Cha con bé không phải muốn theo muội trở lại cải mộ cho cha sao? Đến lúc đó muội để cho Tiểu Hà tới đây, huynh lại quan sát một chút?”

“Không cần, đã định con bé.” Chu lão gia tử giải quyết dứt khoát, “Muội còn dựa vào Đường Nhị Đản ngày sau chăm sóc muội trước lúc lâm chung, chỉ nhìn vào việc thường ngày muội được đối đãi chưa đủ, để khuê nữ Nhị Đản làm thê tử cháu ngoại trai, tình cảm càng sâu đậm, nó đối với muội mới có thể chân thành hơn.”