Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 23

Người dân nông thôn mê tín, hôm này toàn gia lên đường để tạ ơn, vừa ra đến trước cửa, Đường lão lại phân phó nhi tử thả một chuỗi pháo trúc.

Người trong thôn thấy bọn họ thanh thế náo nhiệt, hỏi thăm có chuyện gì tốt. Đường Lý thị cười híp mắt kể lại chân tướng, tất cả mọi người nói Đường Tiểu Sơn sau đại nạn tất có phúc, cám ơn ân nhân cứu mạng là chuyện phải làm, vây quanh nói mấy câu, không muốn làm trễ nải bọn họ, ai nấy tản ra.

Người một nhà ra khỏi thôn, qua cầu trên sông, đi đường tới Chu gia thôn, dọc theo đường đi phần lớn là ruộng ngũ cốc, chợt có mấy vườn rau, hoa cải dầu nở ra vàng tươi, bông lúa đón gió phấp phới. Người một nhà cười cười nói nói, gần nửa canh giờ qua rất nhanh.

Đường Đại Sơn kéo xe đẩy tay, trên xe trừ bỏ các lễ vật, còn có Đường Chu thị và Đường Đào Đào ngồi trên đó, sau Đường Lý thị đi đường thỉnh thoảng lấy tay đỡ eo, Đường Đại Sơn vội vàng dừng bước, khuyên mẹ hắn lên xe ngồi.

“Không có chuyện gì, ta vẫn đi được, “Đường Lý thị từ chối, “Con kéo một xe đồ, nặng lắm rồi.”

“Sao có thể chứ, con khí lực lớn lắm,” Đường Đại Sơn nói, nhìn thê tử mình và muội muội đi đã lâu, trên giày thêu dính đầy bụi đất, muốn bọn họ ngồi lên xe, “Nữ nhân và tiểu oa toàn bộ ngồi lên xe, con kéo được.”

Đường Hà cười, nhỏ giọng trêu ghẹo bên cạnh Đường Tống thị, “Ca ta đau lòng Đại tẩu đây mà.”

Đường Tống thị làm bộ giận trách nguýt nàng một cái, vội vàng khuyên Đường Lý thị, “Mẹ, đường còn dài, người đi nhiều đau thắt lưng, Đại Sơn có khí lực, để chàng kéo không có chuyện gì.” Lại từ trong tay áo lấy khăn ra, lau một chút mồ hôi trên trán nam nhân nhà mình, ôn nhu nói: “Ta không cần ngồi xe, ta đi theo cạnh chàng là được.”

Ôi, thật là mất mặt, Đường Lý thị bĩu môi. Đường Hà nín cười, Đường Chu thị trên xe cười híp mắt, hai người không nói chuyện.

“Mẹ hài tử, hài tử để bà ngồi bà cứ ngồi đi.” Đường lão nói. Ông có thói quen làm việc nặng, đi lại nhiều, giờ đến giọt mồ hôi cũng không có.

Đường Tiểu Sơn còn trẻ hoạt bát, một đường mừng rỡ chạy, một chút cũng không thấy mệt mỏi, hái hoa dại ven đường, chạy tới tặng cho Đường Hà, “Tỷ, hoa đẹp không? Có muốn đệ làm cho tỷ một cái vòng hoa không?”

Đường Hà còn chưa kịp nói, Đường Lý thị đã mắng tiểu nhi tử, “Cái đồ bướng bỉnh này, không yên tĩnh được chút sao! Đây là muốn đi nhà biểu cữu, tỷ tỷ con trên đầu mang cỏ dại còn giống cái dạng gì?”

“Là vòng hoa, khi nào thì thành cỏ dại rồi?” Đường Tiểu Sơn lẩm bẩm, rốt cuộc không dám chạy loạn nữa, an phận bước đi.

Đường Hà bật cười, nhận lấy bó hoa trong tay đệ đệ, sờ sờ đầu hắn an ủi.

Mọi người đi gần nửa canh giờ nữa, ruộng nước ít dần, ruộng cạn nhiều hơn. Trong ruộng có nhiều loại đậu phộng, khoai lang, có cả mía, người nông dân đang bề bộn tách vỏ mía.

“Nếu nhà mình có mía, không phải ngày nào cũng có thể ăn?” Đường Tiểu Sơn trông vậy mà thèm, “Chúng ta nếu cũng có thì tốt rồi.”

“Tiểu tử ngốc, ruộng nước so với ruộng cạn tốt hơn nhiều.” Đường lão nói, “Mía này một năm thu hoạch một lần. Nhà ta ruộng nước một năm thu hai mùa lúa nước. Rảnh rỗi còn có thể trồng thêm rau dưa và trái cây, chủng loại nhiều. Trong ruộng nhà ta nhiều dưa ngọt, cà chua, con ăn còn ít sao?”

“Nhưng chúng ta không thể trồng đậu phộng, đậu phộng lột vỏ ra xào,” Đường Tiểu Sơn nói vang dội, nuốt nước miếng, “Lạc Băng Hương!”

“Cái đồ bướng bỉnh này đúng là đói con mắt, chỉ nhìn thấy ăn,” Đường Lý thị giễu cợt nhi tử, “Thật cho con làm ruộng cạn, dưới mặt trời tách vỏ mía, da bị vỏ mía cào xước, mồ hôi chảy xuống vết thương, vừa ngứa lại vừa đau, con kêu không khổ nữa không!”

“Hài tử còn nhỏ, bất kể thế nào,” Đường Chu thị lên tiếng bênh vực, “Ban đầu ta từ Chu gia thôn tới lão Đường gia, ôi cảm thấy ruộng nước thật là tốt, đất phì nhiêu, thu hoạch nhiều, trừ thời gian thu hoạch cố định, còn trồng thêm được đậu tương, cùng thời điểm đó, ruộng cạn sẽ không có việc.” Lại không nhịn được xúc đông với tiểu bối, “Tiểu Sơn sau này chăm chỉ làm việc, cuộc sống còn nhiều náo nhiệt, con và ca con gặp dịp, cha mẹ con cho các con kiếm thêm ruộng nước!”

Lúc nói chuyện đã trông thấy Chu gia thôn. Đường Chu thị ngồi trên xe có chút kích động, nhiều lần giật ống tay áo lau khóe mắt, nói lẩm bẩm đâu đâu, theo sát mọi người kể năm đó như thế nào… như thế nào…

Vào thôn, Đường Đại Sơn vì đã đưa Chu Nam Sinh về một lần, đã biết đường, không cần Đường Chu thị chỉ điểm, ngược lại lão nhân, Đông ngó ngó, Tây nhìn nhìn, trong miệng nói “Thay đổi, thay đổi, nhận không ra rồi.”

Trên đường gặp được người, nhiều người không biết, tò mò nhìn cả nhà bọn họ, suy đoán là thân thích nhà ai. Chợt có một hai người lên tuổi lão đầu, đánh giá Đường Chu thị thật lâu, mới bừng tỉnh nói: “Đây không phải là Chu gia Thất nữu sao?” Lại ha hả cười nói, “Thất nữu lần này già rồi.”

Đường Chu thị ở trên xe kéo chào hỏi lão đầu, nghe vậy gật đầu thừa nhận, “Ngươi Mông đại đầu già rồi, ngươi xem ta còn mấy sợi tóc đen, đầu kia của ngươi, không phải giống tơ tằm sao?”

Không đề cập tới chuyện Đường Chu thị trên đường đi gặp cố nhân thổn thức, đoàn người đi không đến một lúc, chạm mặt với Chu Nam Sinh tới trước đón người.

So với hôm trước cứu người, quần áo bẩn thỉu, chật vật thật bất đồng, hắn hôm nay nhìn cao to sạch sẽ, chỉ là một thanh niên nông thôn, nhưng Đường Hà nhìn hắn mơ hồ có hai phần phong lưu thi vị.

“Bà cô.” Chu Nam Sinh cười nghênh đón bọn họ, hắn đi trước dẫn đường cho bọn họ, mọi người chào hỏi, nói vài lời khách sáo. “Cha mẹ đang ở trong nhà chờ, nhìn canh giờ không còn sớm, con đi ra ngoài nhìn, đụng phải mọi người vào thôn.”

Chu gia thôn dựa lưng vào núi Ngưu Đầu, thôn trang dọc theo chân núi, địa thế chậm rãi lên cao, đường ở thôn chính là một đường dài trên sườn núi. Đường Lý thị sợ nhi tử cực khổ, ngay từ lúc vào thôn đã xuống xe, xa xa trông thấy Chu Nam Sinh nghênh đón, bà giúp Đường Hà cài lại trâm bạc, chính đốn quần áo. Đường Hà chỉ chú ý khi nàng đến thăm người thân, một chút cũng không nghĩ nhiều.

“Đến rồi!” Chu Nam Sinh lên tiếng nhắc nhở. Phía trước không xa là một nhà đứng trước cổng viện, trung niên hán tử chính là cậu Chu, đứng bên cạnh ông là gia quyến, một thanh niên lớn hơn Chu Nam Sinh một chút được phân phó, đốt cháy sợi dây, bỗng nhiên tiếng pháo trúc bùm bùm vang lên.

Bên cạnh cậu Chu là một phụ nhân trung niên mặt tròn, mọi người nghĩ đây chính là mẹ Chu Nam Sinh – Chu Từ thị, bà cười dài nói, “Sáng sớm hôm nay ta đã nghe Hỉ Thước kêu, chắc chắn gặp chuyện vui, liền trông mong mọi người đến.” Lại tiến lên hai bước đỡ Đường Chu thị xuống xe, “Bà cô, người cẩn thận.” Vừa cười chào hỏi mọi người Đường gia, “Cha ta biết mọi người tới, lập tức vui mừng, cười đến không khép miệng lại được, mới vừa nãy ông đứng ngoài cửa cùng nhau chờ mọi người, ta sợ trời nắng ông mệt, khuyên can mãi, mới khuyên được ông trở về trong phòng.” Bà phân phó một phụ nhân trẻ tuổi ôm nam đồng hai ba tuổi, “Con dâu, Khoai Tây oa đưa ta ôm, con đi thu xếp xem trà nóng, trái cây còn thiếu thứ gì không.”

(Khoai Tây vốn tên hán việt là Thổ Đậu nhưng mà trẻ con nên mình gọi là khoai tây cho dễ thương J)

“Vâng.” Đại tẩu Chu Nam Sinh Chu Dương thị âm thanh giòn tan đáp ứng, cười cười với bọn họ, xoay người chuẩn bị đi.

“Đứa bé này khỏe mạnh kháu khỉnh, lớn lên xinh xắn, thực sảng khoái.” Đường Lý thị khen tiểu nam oa, dạy bảo Đào Đào trong ngực, “Đào Đào, chào bà ngoại đi, đây là tiểu biểu ca của con, có muốn chơi đùa cùng biểu ca không?”

Đào Đào nãi thanh nãi khí đáp ứng, ánh mắt sáng trong đối diện với ánh mắt cũng sáng trong của tiểu nam oa, hai tiểu oa tò mò nhìn lẫn nhau.

“Đào Đào thật là một đứa bé xinh đẹp, giống hệt ngọc nữ ngồi cạnh Quan Âm Bồ Tát.” Chu Từ thị khen ngợi Đào Đào không ngừng. Dùng hài tử làm đề tài vốn rất dễ dàng kéo gần khoảng cách, nhất thời không khí thật hòa hợp.

Các nam nhân hàn huyên với nhau. Cậu Chu dẫn nhi tử giúp tháo đồ trên xe kéo xuống, thấy heo con, không đồng ý nhìn về Đường lão, “Chỉ đến nhà người thân tán gẫu, huynh còn mang theo lễ quý trọng như vậy, lão Chu gia ta không thể thu, nhà huynh lúc về nên mang về đi.”

“Hôm nay tới cửa có hai ý tứ, một là bái phỏng Chu gia, hai là tới để tạ ơn Nam Sinh có đại ân cứu mạng lão Đường gia.” Đường lão chỉ về Chu Nam Sinh cười nói, “Không bởi vì ân nhân là cháu ngoại trai mà ta bỏ qua lễ nghi.”

Hai người lại một phen từ chối, cậu Chu cuối cùng gật đầu nhận lấy, gọi nhi tử mang một đống đồ đi sắp xếp tốt. Chu Nam Sinh và Đại ca hắn Chu Đông Sinh đi, chỉ còn lại tiểu nhi tử Chu Bắc Sinh mỉm cười theo cạnh cha mẹ.

“Đây chính là Bắc Sinh sao? Quả nhiên là người đọc sách, nhìn chính là tốt hơn.” Đường lão hâm mộ nói, “Biểu ca thật có phúc khí, ba nhi tử đều xuất sắc.”

Cha Nam Sinh được khen rất hưởng thụ, cười ha ha, “Đâu có đâu có, Đại nhi, tiểu nhi nhà biểu đệ cũng thật là tốt.”

“Đừng đứng nói chuyện nữa, mọi người sáng sớm lên đường mệt mỏi rồi? Mau vào đại sảnh nghỉ ngơi đi.” Chu Từ thị cười nói, phân phó tiểu nhi tử, “Bắc Sinh, đỡ bà cô.”

Dứt lời thấy một cô nương tuổi còn trẻ thành thạo đỡ lấy lão nhân, không khỏi hai mắt tinh tế đánh giá, “Đây là Nhị cô nương sao?” Người nói đúng là Đường Lý thị, “Lớn lên thật thanh tú.”

“Cái này, nha đầu nhà nông dân, giống cây trong ruộng, tự lớn lên, tốt xấu đều do ông trời ban cho. Mợ chớ khen con bé, cô nương gia lại nở mặt.”

Chu Từ thị rõ ràng đã mừng đến miệng cười không khép lại được, hết lần này tới lần khác còn giả vờ khiêm nhường.

“Ta thật thực tâm nói, không có khen bậy.”

Chu Từ thị lại đánh giá Đường Hà mấy lần, cười nói: “Cũng không phải rất thanh tú sao? Thật là ta càng nhìn càng thích.”

Đường Lý thị mừng rỡ trong lòng, khen Chu gia con trai thật là nhân phẩm tốt. Nhất thời hai người khiêm tốn, ngươi tới ta đi.

Đường Hà là tiểu bối, trong lòng muốn ói, nhưng không dám chen vào lúc trưởng bối nói chuyện, một bên đỡ lão nhân giúp Chu Bắc Sinh, ý bảo nàng đỡ là được rồi. Chu Bắc Sinh khẽ sửng sốt, Đường Chu thị nhìn hắn, cười híp mắt nói, “Hài tử ngoan, ai đỡ cũng được.” Cho nên hắn mỉm cười lánh một bước.

Chu gia có một sân rộng, hai bên xây phòng ốc song song, tới gần viện môn, ở giữa phòng ốc bên này là một gian đường sảnh, hai bên là hai gian nhà lớn. Cha mẹ Nam sinh đưa khách nhân vào trong phòng ốc. Trong miệng giới thiệu: “Bên trong phòng ốc rộng rãi hơn, có sân vườn ngăn cách ngoài sảnh và trong sảnh, hai bên trái phải có cửa riêng, thông ra hai gian phòng.”

Nhị ca Chu Thúc Trân của Đường Chu thị sống ở đây. Mọi người trước sau vào cửa, lão nhân gia ngồi trong đại sảnh kích động, chống thủ trượng đứng lên: “Thất nữu sao? Thất nữu đến đây sao?”

“Vâng, Nhị ca,” Đường Chu thị cũng kích động, cước bộ tăng nhanh, Đường Hà vội vàng đỡ bà, lão huynh muội hai người gặp nhau, Đường Chu thị không nhịn được khóe mắt hồng lên, “Muội đã trở về, Thất nữu đã về đến nhà rồi!”