Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 8

Docsach24.com

ạn đã thấy thành phố trở nên kỳ diệu đến độ nào sau trận mưa chưa? Những dòng nước chảy róc rách dọc theo các phố nếu ta đi chân không mà lội thì quả là thú vị vô cùng. Nước sẽ bắn lên tung toé. Những chiếc xe hơi chạy qua cũng làm cho nước xối lên ào ào thật vui mắt. Mặt trời chiều rọi xuống vũng nước làm cho những tia sáng hắt lên cao tựa hồ như đang nhảy múa khắp các phố phường. Đám trẻ con trai thường rủ nhau ra nghịch nước. Mưa đã tạnh! Mưa ơi!...

Bé Phất đã chạy ra chơi cùng với đám trẻ con trai đó. Bé cười. Bé lội bì bõm theo dòng nước để đuổi theo chiếc dép mới của bé đang trôi bập bềnh trông chẳng khác một con tàu tự tạo.

Những con tàu xinh xinh trôi trên khắp các phố. Đủ loại tàu thuyền bằng giấy, bằng gỗ, có cả buồm hoặc dây cốt vặn, thậm chí còn có cả những mảnh gỗ mỏng thô sơ được cắm cột buồm bé nhỏ mỏng manh. Hàng trăm tàu thuyền như vậy được các em bé thả đang bơi vào những chuyến đi xa.

- Tàu thủy ơi! Vượt sóng đi! - bọn con trai reo ầm lên.

Bỗng bé Phất cũng bật tiếng rít:

- Tàu thủy ơi!

Không rõ, ở nơi các bạn ra sao, chớ tại thành phố chúng tôi sau mỗi trận mưa bao giờ cũng có những con tàu như vậy bơi dọc theo các phố. Riêng hôm nay những chiếc tàu đó lại càng nhiều.

- Sao hôm nay nhiều tàu thế nhỉ? - những người đi đường nói chuyện với nhau.

- Chẳng lẽ các vị lại không biết sao? Ngày mai thành phố chúng ta sẽ có các cuộc thi tàu rất lớn!

- Làm ơn cho biết là sẽ thi ở chỗ nào?

- Tại hồ Thiên Nga, trong vườn bách thú! Con trai tôi là một nhà kỹ thuật trẻ tuổi. Cháu sẽ tham gia vào các cuộc thi này.

Những người đi đường vừa nhìn những tàu thủy đang trôi, vừa chuyện trò với nhau như vậy. Xe cộ đều phải nhường đường cho tàu thủy. Cảnh sát phải ra hiệu cho xe cộ dừng lại ở các ngã tư để nhường đường cho đám tàu thủy trôi băng băng.

Chú bé Phất rất vui. Chú ta nhảy: "Bi-bo, bì-bõm".

Vê-nhi-a chạy sát bên. Vê-nhi-a cũng cười. Nhưng Vê-nhi-a không làm chiếc tàu thủy riêng. Cậu ta chạy theo và lấy sỏi ném vào dép của bé Phất.

Vê-nhi-a ra lệnh:

- Hạm đội nổ súng! Bắn!

"Pang! Pang!" - Sỏi bay rào rào.

Và thế là có một "quả đạn" rơi trúng chiếc dép tàu chiến. Sóng trào vào tàu, chiếc tàu chìm  xuống đáy nước.

- Tõm! Tõm! - Vê-nhi-a kêu lên như cố tình chọc tức và chuyển qua bám sát một chiếc thuyền giấy của ai đó. Vừa lúc ấy, Bút Chì và Khéo Tay xuất hiện ở phố. Cả hai đều trông thấy bé Phất, liền vẫy tay gọi to và đuổi theo chú ta.

- Bé Phất ơi!

- Thằng bé tệ hại quá!

- Về nhà ngay lập tức!

Nhưng bé Phất không nghe lời.

- Tàu thủy ơi! Tàu thủy ơi! - chú bé cất cao lời hát vui nhộn của trẻ con.

- Em sẽ bị lạnh buốt chân! Đến bị ốm mất thôi!

Khéo Tay giậm giậm đôi chân bằng lò xo lên mặt hè phố và dọa.

Tất nhiên, Khéo Tay thừa sức đuổi kịp bé Phất, nhưng vì chú không dám lao vào dòng nước, cho nên không tóm được cậu ta đấy thôi!

- Anh bảo vậy mà em cũng không nghe lời hả?!

- Tàu thủy ơi! Tàu thuỷ ơi! - Bé Phất hát the thé lên.

- Kìa, dừng lại ngay, Phất! Đứng lại! Về nhà anh kể chuyện cổ tích cho nghe nhé? Nhưng lại đây đã! Ôi, anh biết một chuyện cổ tích thật hay!...Nghe này...."Ngày xưa...có một...chiếc...đầu máy..không biết nghe lời..." Đừng chạy vào vùng nước nữa Phất!

Nhưng ngoài những cái tàu thủy, bé Phất có để ý gì đâu.

- Ờ, anh sẽ còn làm cho em một chiếc tàu thủy đẹp vô cùng! Một chiếc tàu đẹp nhất! Y như tàu thật đấy!

Chú bé lập tức dừng ngay lại. Thế là Khéo Tay đang thở hổn hển vì vừa phải đuổi theo chú ta, vội túm ngay lấy áo chú.

- Tàu thủy! Em muốn có tàu thủy! - bé Phất kêu lên.

- Được, em sẽ có tàu thủy!....Chao ôi, mệt quá! Đi về nhà thôi! Trước hết em phải lau cho khô người, thay giày ấm, sau đó chúng mình sẽ làm tàu thủy. Này Bút Chì, cậu vẽ cho chúng tôi một đôi giày mới đi. Riêng đối với tôi, cậu hãy vẽ những dụng cụ cần thiết: hai mảnh gỗ thông và các loại ốc vít khác nhau. Không có cách nào khác. Chúng mình cần phải chế tạo một chiếc tàu thủy.

Cả ba đi về nhà, cởi quần áo của bé Phất ra, bằng chiếc khăn bông cũ do Bút Chì vẽ lau khô cho bé và đặt bé vào giường nằm.

Nhà họa sĩ thần kỳ lại lập tức bắt tay vào làm việc.

Giường nệm, chăn bông, ghế, bàn tròn, những chiếc bánh mì vàng óng, cốc sữa nóng, chiếc bếp lò thật to (đề phòng khi cần thiết) - Tất cả đều do Bút Chì vẽ ra.

Chỉ có chiếc đồng hồ quả lắc là Bút Chì không vẽ. Không hiểu từ đâu ra mà đã được treo sẵn ở trên tường rồi. Các bạn biết không, trước kia có một loại đồng hồ treo tường rất cỏ. Phía dưới đồng hồ có một quả lắc suốt ngày kêu "cà-tích, cà-tắc mà không tắt"...Tại sao chiếc đồng hồ ấy lại xuất hiện trong nhà này thì không ai biết được. Nhưng đối với các vị thần, thì bao giờ cũng vậy: bao giờ cũng có một chuyện gì đó thật là thần thông.

Khéo Tay đã biết, không còn ngạc nhiên về những phép thần thông đó. Tình thật, chú còn đang mải lo lắng làm sao cho bé Phất khỏi bị cảm lạnh.

Thằng bé nhất quyết không chịu đắp chăn, không chịu uống sữa nóng, nên buộc lòng Khéo Tay phải lựa lời dỗ dành nó...

Khéo Tay bảo bé:

- Nếu em không biết nghe lời anh thì anh không làm tàu thủy cho đâu.

Tất nhiên là bé Phất vội vàng uống hết cốc sữa.

Ở ngoài đường trời đã tối.

Bút Chì ăn xong chiếc bánh mì vàng rộm và uống xong cốc sữa nóng ( có phép thần thông cũng phải uống sữa ) liền thở dài nói:

- Trời, bữa nay tôi mệt quá! Tôi buồn ngủ quá!

Và chú ngáp dài (các vị thần thỉnh thoảng cũng ngáp như ai).

Khéo Tay bảo:

- Lẽ dĩ nhiên! Đã đến giờ  thằng bé phải ngủ, giờ này tất cả trẻ nhỏ đều đã ngủ rồi. Bé Phất, đừng chớp mắt nữa! Ngủ ngay đi! Rồi anh sẽ kể chuyện này cho nghe....

- Cậu không biết dạy trẻ - Bút Chì nhận xét - Cần phải làm gương cho nó mới được.

Thế là họa sĩ tí hon bèn ngáp một cái thật to, cởi quần áo ngoài ra, vẽ một cái đinh trên tường sát bên cạnh giường để treo quần áo vào rồi leo lên chiếc đệm trắng tinh, trùm chăn kín đầu và ngủ thật say.

- Ngủ đi! - Khéo Tay nói nhanh và bắt đầu kể chuyện - Ngày xưa có một chiếc đầu máy không biết nghe lời....

Bên ngoài khuôn cửa sổ mở rộng, cây lá rì rào. Đêm đó, phía xa có tiếng chân bọn trẻ chạy rậm rịch. Nhưng rồi bọn trẻ cũng bỏ đi. Trong công viên thật yên tĩnh. Đêm đã xuống và không một ai nhận ra ngôi nhà kỳ lạ núp dưới lùm cây rậm rạp ở một nơi thật yên tĩnh trong công viên được mang cái tên: Công viên tươi mát.