Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 40

Docsach24.com

út Chì và Khéo Tay nấp dưới thành cầu. Nhưng con chó “Nhem Nhuốc” đã chạy đến đấy.

Khéo Tay nói thầm:

- Cậu vẽ con mèo đi!

Bút Chì run run vẽ ngay một con mèo xù lông.

“Meo!” – Con mèo cất tiếng kêu nhức nhối và cong lưng lên khi nhìn thấy con chó “Nhem Nhuốc”.

Con chó đen “Nhem Nhuốc” không chịu nổi sự láo xược như thế liền sủa lên chát chúa và xông vào con mèo. Mèo ta chạy luôn vào ngõ. Con chó và hai tên cướp lao ngay theo.

Khéo Tay và Bút Chì chạy dọc theo bờ sông Thái Bình.

“Gâu! Gâu!” – có tiếng chó sủa ở đằng xa.

- Nhanh lên, Bút Chì ơi, nhanh lên!...

Nhưng hai tên cướp sau khi nguyền rủa con chó ngu ngốc đã vội chạy tới bờ sông.

Hai chú bé chạy trốn gõ cửa mọi nhà kêu cứu, nhưng không ai mở cửa cho các chú. Mọi người đều ra đại lộ Mùa Xuân.

Lúc các chú đang còn ở trong ngõ thì có một chiếc ô tô chạy vượt qua. Không phải xe thường, mà là chiếc xe tưới nước, chiếc xe tưới nước sạch xuống đường phố, bụi cây.

Bút Chì và Khéo Tay chạy lại chỗ chiếc xe, vừa chạy vừa vẫy tay.

- Bác lái xe ơi, dừng lại chở chúng cháu đi với. Bọn cướp đang đuổi theo chúng cháu!

Nhưng người lái xe không nghe thấy. Bác ta nghĩ: “Bọn trẻ con đến là kỳ lạ. Tối rồi mà còn đuổi theo xe tưới nước”. Bác ta nghĩ thế nên cứ cho xe chạy qua và còn tưới nước ướt hết cả Bút Chì và Khéo Tay.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Bọn cướp đuổi kịp hai chú đến nơi rồi.

Bút Chì bảo Khéo Tay:

- Cậu chờ một tí để tôi vẽ khăn mặt. Cậu cần phải lau khô người ngay không có gỉ mất.

- Không có thời giờ nữa đâu! Chạy mau!

Nhưng Bút Chì bỗng nhận thấy Khéo Tay chạy bị chậm lại.

- Ôi, trông cậu làm sao ấy! Cậu ốm à?

“Tôi bị gỉ, - Chú người sắt buồn rầu nghĩ – tôi không thể chạy nhanh được nữa!” Ấy thế nhưng chú lại trả lời:

- Tôi cố tình không muốn chạy nữa! Tôi biết mình phải làm gì! Tôi sẽ đánh nhau!

- Cậu ốm thật sự rồi!

- Không, tôi không ốm đâu! Cậu chạy nhanh lên! chúng nó không bắt tôi đâu mà là bắt cậu đấy! Bọn cướp đang cần có cậu! Chạy đi! Tôi sẽ đánh nhau! Tôi sẽ cho chúng nó biết tay! Tôi sẽ bắt chúng nó phải thua! Tôi dũng cảm! Tôi khỏe! Rồi cậu sẽ thấy!

Chú Khéo Tay đứng sững lại ngay tại chỗ như người đánh bốc chuẩn bị bước vào trận đấu. Khéo Tay vung tay thật dũng mãnh làm cho Bút Chì phải tin.

- Thôi được, tôi sẽ chạy đi gọi cảnh sát!

Chú hôn bạn và chạy đi.

- Ái chà, mày bị bắt rồi! – Tên cướp biển quát Khéo Tay. – Thằng Bút Chì đâu?

- Chúng mày không thấy được Bút Chì đâu!

- Tao sẽ đập nát mày! – Thằng cướp biển giương oai.

Khéo Tay quát lại:

- Ái chà, mày chỉ là một cái chổi lông xù. Cứ lại đây! Tao thì vặt cho trụi râu!

- Cái gì? – Lão thuyền trưởng Bun-bun tái mặt đi vì tức giận.

- Đánh! – Thằng Lỗ Thủng xui. – Này Khéo Tay mày hãy khai Bút Chì ra không có thì tao bắn!

Nhưng chú người sắt không hề run sợ. Chú cười vang như chuông.

Thằng Lỗ Thủng giơ khẩu súng lục khủng khiếp ra ngắm.

Viên đạn trúng vào ngực Khéo Tay và bị bật ra.

- Hoan hô! Đạn không xuyên thủng được người tao! – Khéo Tay nhảy lên nhúc đầu vào thằng gián điệp Lỗ Thủng.

Thằng Lỗ Thủng ngã xuống mặt đường.

- Chiến thắng rồi! – Khéo Tay kêu lên và húc vào tên cướp biển.

Lão thuyền trưởng Bun-bun tái người đi vì đau. Nhưng chú Khéo Tay bị han gỉ không còn đứng vững được nữa. Chú ngã. Mọi thứ đảo lộn trước mắt chú. Con chó “Nhem Nhuốc” ngoạn vào gót chân chú lôi đi.

Thằng cướp râu xồm lao người vào đấm chú. Thằng Lỗ Thủng còn nằm trên đường nhựa cũng nói chen vào:

- Hãy đánh thằng Khéo Tay đi! Nó kiệt sức rồi! Đánh!...

Khéo Tay nhảy lên – và -… “huỵch”! Thằng râu xồm hai hàm răng vập vào nhau, đổ kềnh vào thằng gián điệp.

- Cứu tôi với! … - Thằng Khéo Tay bị nghẹt thở, van nài.

- Chiến thắng rồi! – Khéo Tay nói không ra hơi. Tay chân chú cử động rất khó khăn.

Thằng gián điệp Lỗ Thủng láu cá lén thò tay vào túi lấy ra cục nam châm ăn cắp được ở trong cửa hàng đồ chơi, nhìn về phía Khéo Tay. Chú người sắt bị ngã mê man bất tỉnh. Chú bị dính chặt vào cục nam châm.

- Hề-hề! – Thằng Lỗ Thủng giọng khàn khàn – Chiến … thắng!

- Chiến thắng! – Lão thuyền trưởng Bun-bun rên rỉ. – Cần phải trói nó lại.

Hai tên cướp ra sức trói chú Khéo Tay đáng thương.

- Đây mới là lúc tao phá tung mày ra thành từng mảnh, cái thằng người sắt kia!

Tên cướp rút luôn cái tuốc-nơ-vit ra. Cái tuốc-nơ-vit này nó ăn cắp được của bác thợ nguội. Nó xoay đầu nọ sang đầu kia, quay tít trong tya rồi lại còn ngửi nữa. Nhưng hai tên cướp làm sao biết sử dụng cái tuốc-vit. Trước đây nó đã dùng đến tuốc-vit bao giờ. Bởi thế nó không sao làm được nên chuyện gì.

Thằng Lỗ Thủng vứt cái tuốc-vit đi. Cái tuốc-vit rơi xuống đất kêu thành tiếng và lăn đi.

- Kia có lỗ thủng! Thằng cướp râu xồm bảo.

- Tao không phải ở đấy. Tao ở đây cơ mà! – Thằng Lỗ Thủng đáp.

- Tao không nói mày. – Thằng cướp biển nói lại. – tao nói là ở trên mặt đường có lỗ thủng. Trên miệng lỗ có tấm lưới.

Thực ra, trên mặt đường có một lỗ thủng có nắp đậy bằng những thanh gang. Đường phố trong bất kỳ thành phố nào cũng có những tấm “lưới” gang như vậy. Đó chính là cái cửa cống. Nước mưa thường chảy dồn vào đó.

Mắt thằng gián điệp sáng lên:

- Chúng ta vứt thằng Khéo Tay xuống đấy! Nước ở đấy sẽ chảy thành sông! Hề-hề! Thằng này sẽ chết chìm và không bao giờ đánh được chúng ta nữa.

- Nước chảy đi đâu tao không biết! – Lão thuyền trưởng Bun-bun cất tiếng. – Lão thuyền trưởng Bun-bun cất tiếng. – Nhưng cái thằng thợ vẽ Bút Chì bậy bạ lại tự chạy đến với tao kìa!

Chú Bút Chì đang cố sức chạy trong ngó hẻm không một bóng người. Chú nghe thấy tiếng súng. Thế là chú chạy lại cứu bạn.

- Không được động đến Khéo Tay! Phải thương Khéo Tay!

- Đâu có chuyện ấy! – Thằng cướp Lỗ Thủng vẫn kéo chú Khéo Tay bất động đến cửa cống.

Bút Chì thất vọng lao vào hai tên cướp có vũ khí. Chú khóc lóc, chú hét lên và giãy giụa. Nhưng bọn cướp vẫn trói chú, cho vào bao, sau đó ném Khéo Tay xuống cửa cống.

Có tiếng nước róc rách ở phía dưới…

Chú người sắt nhỏ chết mất rồi! Khéo Tay chết rồi! Bọn cướp đem Bút Chì đi! Tôi không thể nào kể tiếp được nữa! Tôi chỉ còn nói được mỗi câu:

“THẾ LÀ HẾT”.