Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 30

Docsach24.com

ai con ngựa vẫn đứng nguyên ở cổng vườn bách thú.

Hai con ngựa buồn rầu đứng vẫy đuôi và lặng lẽ nhìn những người đi đường tò mò. Còn những người đi đường tò mò kia thì nhìn hai con ngựa và nói chuyện với nhau:

Người cảnh sát hỏi:

- Ngựa của ai đây?

Một người nào đó trả lời:

- Đây chắc là ngựa hoang.

Từ trong cổng vườn Bách thú có một người đeo kính, da dẻ hồng hào, chạy ra.

- Đâu, đâu, ngựa đâu? Các vị làm ơn cho tôi vào và chỉ cho tôi xem. Tôi là giám đốc vườn Bách thú.

- Thấy chưa? Ông ta là giám đốc. Vậy mà để cho thú xổng chạy ra đường.

- Đây không phải là các con thú, các vị ạ. Đây là hai con ngựa! Chà, ngựa gì nhỉ? Một giống ngựa hiếm, rất hiếm!... Tội nghiệp quá, chúng đói…

- Thật không ra sao cả! – Có một người nhận xét. – Bỏ ngựa đói! Vậy mà tự xưng là giám đốc! Ông ta là giám đốc mà bỏ đói ngựa đấy!...

- Cần phải đưa lên báo mới được. Không thể để yên chuyện này được! – Một người đi đường nói vậy và chia cho con ngựa một chiếc bánh mì ngon.

Một người khác quàng hẳn vào cổ con ngựa kia một túi bánh mì.

- Tôi sẽ đem ngựa về! – Ông giám đốc tuyên bố. – Ai muốn xem ngựa, xin mời vào vườn Bách thú. Ngựa sẽ dành cho các em nhỏ cưỡi không mất tiền!

Hai tên cướp ngồi trong quầy hàng ngột ngạt như trong hộp kính nhìn thấy người ta dắt ngựa vào vườn Bách thú.

Lão cướp biển kêu lên:

- Họ ăn cướp ngựa của chúng ta! Ngựa riêng của chúng ta!

Nó chửi bới, nhưng nào có ai nghe thấy tiếng nó đâu.

Không ai nhìn thấy hai tên cướp ngoài con chó “Nhem Nhuốc”. Nó sốt ruột ngồi trong quầy hàng, thỉnh thoảng sủa khách qua đường.

Phía bên kia cửa quầy hàng có tiếng tra chìa vào ổ và mở khóa. Cửa mở. Người quét dọn đem máy hút bụi vào quầy hàng.

- Cha mẹ ôi. Chúng mày vào đây làm gì? Làm mất trật tự quá. Phải gọi cảnh sát mới được.

Hai tên cướp sợ hãi nói:

- Chúng cháu tình cờ rơi vào đây. Từ nay chúng cháu sẽ không thế nữa!

Bà quét dọn bảo thằng gián điệp giả dạng cô gái:

- Có không biết xấu hả, cô bé? Cô lớn lắm rồi!

- A a a! –Thằng Lỗ Thủng rên rỉ.

- Thôi đừng khóc nữa! Tao không chịu được tiếng khóc của trẻ con đâu. Thôi đi đi. Lần sau đừng có thế nữa. Chắc mẹ mày đang chờ mày ở nhà rồi đấy.

Hai tên cướp phóng ra khỏi cửa hàng. Con chó “Nhem Nhuốc” sủa inh ỏi. Thằng gián điệp giơ nắm đấm dọa bà quét dọn đnag sững người ra, và chạy mất.

Con chó “Nhem Nhuốc” dẫn hai tên cướp đến bờ sông Thái Bình, lần theo dấu vết của Bút Chì và Khéo Tay.