on Sói Xám đang há mõm ngồi ở tủ đồ chơi to tướng bằng kính trong suốt. Nó đang ranh mãnh nhìn Cô bé mũ đỏ. Cô bé khoác trên tay một cái giỏi xinh xinh, còn tay kia cô cầm một bó hoa. Cô bé đang định hỏi Sói xám:
“Sói ơi, sao mồm mày to vậy?” Cô bé chỉ có ý định thôi, chớ không hỏi nổi vì cô chỉ là một thứ đồ chơi.
Lúc đó chắc Cô bé mũ đỏ nghĩ: “Phải chạy mau mau thôi!”. Còn Sói thì nghĩ: “Phải đuổi bắt con bé mới được!” nhưng nó cũng không chạy được. Nó đâu phải là con sói xám chạy bằng dây cót, mà chỉ là con sói nhồi rơm. Người ta không làm sói chạy bằng dây cót vì không muốn cho nó chạy đi vồ người.
Thế là cả Sói xám lẫn Cô bé mũ đỏ cứ một mực đứng nguyên như vậy. Những người đi đường nhfn chúng và nghĩ: “Mua một mình Cô bé mũ đỏ thôi để cho cô bé khỏi sợ. Còn con Sói xám thì để mặc cho đứng ở quầy hàng. Ai bảo nó có lỗi”.
Âm nhạc vui vẻ vang lên. Hai cánh cửa ở cửa hàng mở ra. Tiếng loa vang khắp quảng trường:
“Các nhà kỹ thuật trẻ tuổi thân mến! Xin mời các em mau mau đến cửa hàng chúng tôi. Trước kia chúng tôi chỉ bán đồ chơi, bây giờ các em có thể mua được ở đây tất cả mọi thứ hàng cần thiết… hàng nghìn chi tiết để lắp hàng nghìn chiếc xe hơi, hàng nghìn tàu thủy và tàu buồm, hàng nghìn máy bay và máy bay lên thẳng. Xin mời các nhà kỹ thuật trẻ tuổi đến cửa hàng chúng tôi! Các ông bố, các bà mẹ hãy mau mau dẫn con cái đến cửa hàng chúng tôi!”
Khéo Tay nới:
- Cậu nghe thấy không? Họ đang mời các nhà kỹ thuật trẻ tuổi. Như vậy là bé Phất của chúng ta sẽ đến đây!
Bút Chì bằng lòng:
- Đúng đấy!
Bút Chì và Khéo Tay rẽ vào cửa hàng. Cả hai không để ý thấy hai bóng đen của hai tên cướp hiểm ác cũng lướt theo họ.
Trong cửa hàng rất ồn ào: những con gà vặn dây cót gáy, những con thú gầm; tiếng kèn thổi, trống đánh, chuông reo.
Kìa có tiếng búa gõ. Đó là các em bé gõ búa giống hệt như đang nện vào đinh thật. Có tiếng cưa rít. Đó là các em bé cưa gỗ.
Bút Chì và Khéo Tay cầm tay nhau chạy khắp cửa hàng, lung khắp các tầng để tìm bé Phất.
Giá vào lúc khác thì thế nào Khéo Tay cũng động đến búa và cưa, nhưng bây giờ lấy đâu thời gian. Bút Chì và Khéo Tay chỉ nghĩ đến việc bé Phất có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong cửa hàng.
Chú người sắt thở dài:
- Chẳng biết bao giờ thằng bé mới đến đây.
Còn hai thằng kẻ cướp thì len lỏi giữa những người mua hàng, lúc thì nấp sau cột, lúc nấp sau lưng một ông xách va-li, lúc lại nấp sau váy của một bà to béo…
Thằng gián điệp Lỗ Thủng rít lên:
- Không thoát được tay ta đâu!
Thằng cướp biển bảo:
- Hai con bồ câu thế nào cũng bị bắt thôi!...
Muốn nhìn Bút Chì và Khéo Tay cho thật rõ, lên cướp biển trèo lên một cái bàn to. Trên bàn có đủ mọi thứ cần thiết cho các nhà kỹ thuật trẻ tuổi. Có một cục sắt trông như cái móng ngựa bất ngờ nhảy khỏi bàn, đập vào cạnh sườn thằng cướp biển thật đau và dính chặt vào đó.
- Nó đánh tôi!
- Ai đánh? – Thằng Lỗ Thủng sợ hãi hỏi.
- Cái cục sắt đáng nguyền rủa này này! – Tên cướp biển giận dữ rứt cục sắt ra và ném xuống sàn.
Nhưng cục sắt không rơi xuống đất, mà lại nhảy lên đập vào bụng thằng cướp biển.
- Đồ khốn kiếp! – Thằng cướp biển rống lên. – Một cục sắt bị phù phép.
- Ôi, mày làm tao sợ quá! Thằng Lỗ Thủng nói. – Đừng sợ, đó là cục sắt bình thường thôi. Đó là cục nam châm. Nó bám vào con dao găm của mày đấy.
Tên gián điệp cầm lấy cục nam châm đút vào túi mình và bảo:
- Sẽ có lúc cần đến!...
Trong khi hai thằng kẻ cướp đang lúng túng với cục nam châm, thì Bút Chì và Khéo Tay hỏi cô bán hàng:
- Xin lỗi cô, cô cho chúng em chờ bé Phất ở đây. Cô có trông thấy bé đâu không? Bé Phất là nhà kỹ thuật trẻ tuổi.
- Chú ta đóng cái gì?
- Bé thích tàu buồm.
- Tàu buồm à? Thế thì các chú đến bờ song Thái Bình. Các em bé đang thử tàu ở ngoài ấy. Tôi có cảm giác là chú bé Phất của các chú ở đấy. Đầu tiên các chú cần rẽ tay trái, sau rẽ sang tay phải…
Bút Chì và Khéo Tay đi ra cửa khi hai tên cướp lai trông thấy các chú.
- Chúng kia rồi! Kia rồi! – Tên cướp biển hét lên.
Quả thật là không ai để ý đến tiếng thét ấy, vì trong cửa hàng rất ồn ào.