Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 21

Docsach24.com

gười công nhân không hiểu sao chú bé Khéo Tay lại buồn bã đi chơi phố sớm thế. Người đó cũng chẳng hiểu rằng đối với chú Bút Chì đang bị ốm thì một cái kẹo là quá ít. Cần phải có sữa nóng và bánh mì nóng. Khéo Tay định nói với người công nhân, nhưng ngay lúc đó những chiếc ô tô tải dài như các toa tàu sơn màu khác nhau từ mọi phía đổ về quảng trường. Những người mặc áo choàng trắng từ trong các buồng lại bực bội bước ra giơ tay buổi chim.

- Xuỵt! Húi! Xuỵt! – Họ kêu lên.

Đàn chim bồ câu đậu kín quảng trường liền bay vút lên. Nhưng khi một người nào đó ngừng đuổi, chúng lại sà xuống đậu chắn mặt đường. Lúc đó có một người nói:

- Tôi là thợ làm bánh. Tôi chuyển chở bánh mì, các cửa hàng sắp mở cửa bán bánh đến nơi rồi. Dân phố sắp đi mua bánh. Còn tôi thì không kịp chở bánh mì nóng đến.

Một người khác nói:

- Tôi chở sữa. Các trẻ em sắp ngủ dậy rồi. Không có ai mang sữa cho chúng. Mẹ chúng không kịp quấy xoong bột sữa ngon lành. Tôi không mang kịp sữa đến các cửa hàng.

Người thứ ba than phiền:

- Tôi là người bán cá. Tôi chở cá. Ngày nào cũng mất bao nhiêu thì giờ để đuổi chim. Thành thử cửa hàng không mấy khi có cá tươi.

- Tôi là người bán giờ. Tôi chở giò. – Người thứ tư nói, giọng khàn khan, nho nhỏ. – Giọng tôi khan khan là vì ngày nào tôi cũng phải rát cổ đuổi chim. Tôi mỏi cả tay vì đuổi chim. Cái lũ chim bồ câu này chả nghe ai, mà cũng chả sợ ai. Thậm chí cả cảnh sát chúng cũng không sợ! Chim bồ câu không để ý đến tín hiệu đèn.

Những người khác kêu lên:

- Không thể nào để tình trạng này mãi được. Cần phải nghĩ ra một cách nào đó. Tờ báo nào cũng viết về chuyện này. Các nhà khoa học cũng nghĩ đến chuyện này mà chả giải quyết được gì. Làm thế nào bây giờ?...

- Không đúng! – Khéo Tay thốt lên. – Tôi giải quyết được.

- Đây là ai vậy? – Mọi người hỏi nhau.

Người làm bánh nói:

- Chắc hẳn đây là một nhà phát minh nào đó. Tôi đã trông thấy người này từ lâu. Người này cứ đứng nghĩ ngợi gì mãi.

- Tôi giải quyết được! – Khéo Tay nói. – Các bác không cần phải hò hét và giơ tay đuổi chim nữa, các bác hãy đưa dây thép, que sào, cưa, búa, ốc vít, kẽm, giẻ rách cho tôi. Tôi sẽ hướng dẫn cách làm.

Người thợ mộc nói:

- Tôi sẽ đem những thanh gỗ mỏng đến. Bao nhiêu cũng có. Tôi sẽ làm giúp chú một tay.

Người thợ nguội nói:

- Tôi sẽ đem các dụng cụ đến. Hãy ghi tên tôi vào làm việc.

Người thợ điện bảo:

- Tôi sẽ cung cấp dây thép.

Người thợ dệt tham gia:

- Tôi sẽ đem đến những mảnh vải.

Những người khác cởi áo khoác ra bảo:

- Chúng tôi sẽ cùng làm.

Ngày hôm sau trên báo chí có in:

MỘT PHÁT MINH PHI THƯỜNG!

“Sáng sớm hôm qua có một nhà lắp ráp khuyết dành đầy tài năng đã sáng chế ra một thứ mà lâu nay các lái xe và cảnh sát đều mơ ước. Người dân nào cũng có thể phóng xe trong thành phố mà không sợ cán phải chim bồ câu. Đây chính là cái mà khắp thành phố đều nói đến. CẦn đuổi chim chính là một thành gỗ mỏng gắn vào mũi xe ô tô. Ở đầu chiếc cần buộc một nắm giẻ. Có hai sợi dây thép buộc chiếc cần nối với hai chiếc que gạt trên mặt kính buồng lái. Khi động cơ chuyển động, que gạt sẽ kéo sợi dây thép lúc sang bên trái, lúc sang bên phải và chiếc cần sẽ phất phất nắm giẻ. Các nhà kỹ thuật phải ngạc nhiên về sự giản tiện của cơ cấu này!...

Đáng tiếc là trong lúc bận rộn, không người nào biết tên nhà phát minh ấy. Thật là một sai lầm không thể tha thứ.

Nhưng đó là tất cả những chuyện đăng trên báo chí ngày hôm sau.

Còn bây giờ Khéo Tay đi từ xe này đến xe khác hướng dẫn, vừa tham gia làm trực tiếp. Nửa giờ sau, mọi việc kết thúc. Mọi  người cảm ơn, bắt tay Khéo Tay và mời chú đến chơi.

Người thợ làm bánh đem bánh nóng ra. Bác ta cười sung sướng và bảo:

- Đây là phần anh.

Người chở sữa đem đếnhai bi đông đầy sữa, một miếng bơ vàng thơm và một hộp váng sữa. Người chở cá mang cá đến. Người chở giò đem giò và xúc xích đến.

- Đây là quà của tôi. – Bác nói giọng khan khàn. -  Anh đúng là một người thợ diệu kỳ.

Người bán hoa quả đem quả tươi đến. Người bán kẹo đem bánh ngọt và kẹo. Người thợ nguội tặng Khéo Tay một chiếc xe để chở các tặng phẩm. Khéo Tay cảm ơn từng người một. Nhưng chú nhất định không nhận kem. Thành thử người bán kem hơi mếh lòng.

Tên kẻ cướp nuốt nước bọt, nói:

- Thấy chưa? Bao nhiêu là thức ăn! Người ta may thật! Còn tao và mày lại bị hẩm hiu!...

- Giá họ cho chúng mình lấy một miếng nhỉ!

Docsach24.com

Trong lúc mọi người và thằng kẻ cướp không để ý, hắn đã đánh cắp luôn mấy miếng bánh và giấu vào trong áo khoác. Nhưng bây giờ hắn rên rỉ như vậy là để giả vờ và khỏi phải chia bánh với ai thôi. Bánh nóng làm tên gián điệp bị bỏng người, nhưng hắn cố chịu đựng. Những chiếc xe được trang bị cần đuổi chim thanh thản chuyển bánh, tỏa đi khắp nơi. Người thợ làm bánh đi sau cùng. Bác ta cứ nhìn mãi chiếc áo choàng trắng, nhưng không thấy. Chiếc áo khoác bị thằng Lỗ Thủng ăn cắp rồi. Nó ăn cắp để dùng khi cần thiết.

Hình như những tên gián điệp vốn có thói quen như vậy…