héo Tay dẫn bé Phất về nhà, lấy các phụ tùng do Bút Chì vẽ ra và lắp lại thành con tàu.
Chú vừa bào gỗ bằng cái bào thật, cưa gỗ bằng cái cưa thật, cắt khoan nện; vừa hát một khúc hát thân quen:
Tự tay ta làm ra tất cả
Ta không tin vào những thần kỳ
Tài ghê! Tài ghê! Tài ghê!
- Tài ghê! Tài ghê! Tài ghê! - bé Phất nhắc lại.
Trong khi đó, chú thợ Khéo Tay bày ra nào ốc, nào vít, nào các loại bánh xe khác nhau và những lò xo cần thiết: chú đang lắp động cơ cho tàu thủy.
- Kỳ diệu thật! - Bút Chì vừa xem chiếc tàu thành hình, vừa tấm tắc khen.
Khéo Tay lắp động cơ vào tàu thủy, đặt boong tàu, dựng cột buồm, vặn chặt các ốc-vít và nói:
- Xong!
Chiếc tàu thủy thật đẹp. Tàu có hai cột buồm cân đối với những thang dây, tay lái, phao bơi, xuồng cứu đuối, phòng tàu với những ô cửa sổ hình tròn, bệ thuyền trưởng....Trên sợi dây xinh xắn có lấp lánh một chiếc mỏ neo to bằng cái lưỡi câu.
Bút Chì khen:
- Cậu đúng là một vị thần! Tôi không tài nào làm nổi đâu!
Chú bé Phất vừa nhảy vòng quanh Khéo Tay vừa nhắc lại:
- Một vị thần! Một vị thần! Cho em tàu thủy! Em muốn thả cho nó chạy.
Chú thợ Khéo Tay nhăn mặt:
- Rồi em lại chạy ra vũng nước chứ gì?! Hừ-ừ-ừ...Đừng có chạy ra nghịch ở vũng nước.
Bút Chì bảo:
- Tôi sẽ đi cùng với bé. Tôi không sợ nước!
Khéo Tay tinh ranh nghĩ: "Cứ đi đi! Đi đi! Làm gì còn nước nữa. Khô từ lâu rôi!"
Bút Chì và bé Phất đem tàu đi, vừa đi vừa hát;
Tôi không tin vào những diệu kỳ
Tài ghê! Tài ghê! Tài ghê!
Có mấy cô gái mặc áo khoác trắng rao hàng trên phố.
- Kem đây! Kem sữa đây! Một hào một chiếc. Hào rưỡi hai chiếc! Kem ngon, kem ngọt hơn cả bánh đây!
Nghe thấy tiếng rao kem đây, "họa sĩ tí xíu" rùng mình đi chậm lại. Chú thở dài và tự bảo: "Đúng cô ta là cô tiên. Bà tiên hiền hậu đã cho mình ăn kem. Trên đời này không có gì ngon hơn kem...."
Bút Chì không nghe thấy rằng ở ngay bên cạnh âm nhạc đang cất lên ầm ĩ và loa truyền thanh nói ồm ồm:
- Chú ý! Chú ý! Quá ba mươi phút nữa trên hồ Thiên Nga ở vườn bách thú sẽ có cuộc thi các mô hình tàu thủy. Xin mời những người tham gia cuộc thi đến ngay bên hồ.
- Chao ôi, bà tiên diệu kỳ! - Bút Chì lẩm bẩm và không nhận ra rằng bé Phất đã tụt lại phía sau.
Bọn trẻ con mang tàu thủy đang đi ở trên phố. Chúng trông thấy bé Phất.
- Nhìn tàu thủy của nó kìa. Này, đi cùng với chúng tớ đi!
Bé Phất và bọn trẻ chạy sang bên kia đường phố, nơi có một chiếc cổng sắt cao và hai con sư tử đá lớn. Trên cổng có mấy dòng chữ sáng rực dưới ánh mặt trời:
VƯỜN BÁCH THÚ
VOI SỐNG
CÁ SẤU ĐẦY RĂNG
LŨ HỔ HUNG HĂNG
SƯ TỬ HOANG DÃ
RẮC ĐỘC ĐẾN LẠ
MỜI TẤT CẢ CÁC EM
GIÁ VÉ: MỘT HÀO
Những em bé có tàu thủy không phải trả tiền.
Bé Phất tung tăng bước qua chiếc cổng vui tươi. Không hiểu sao tất cả bọn con trai khi bước vào chiếc cổng này đều nhãy cỡn lên như vậy.