Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 11

Docsach24.com

hoạt đầu bé Phất không muốn tắm rửa, sau đó lại không muốn uống sữa. Khéo Tay thấy thế mới bảo:

- Nếu mỗi sáng em không chịu rửa ráy và uống sữa thì anh không làm tàu thủy cho đâu.

Bé Phất vội uống cạn cốc sữa và ăn hết ngay miếng bánh mì vàng óng.

Bút Chì vẽ cho Khéo Tay tất cả mọi thứ cần thiết. Và trong lúc Bút Chì còn đang vẽ thì Khéo Tay vẫn kiên nhẫn dạy bé Phất tập nói:

- Nói đi! Cái động cơ.

- Cái động cơ - chú bé nhắc lại.

- Nói đi! Cái đèn.

- Cái đèn!

Khéo Tay khen:

- Em là một đứa trẻ rất có năng khiếu.

- Em là một đứa trẻ rất có năng khiếu.

- Bây giờ nói: cái trực thăng.

- Cái trực thăng.

"Thầy giáo" mừng rỡ:

- Quả là tuyệt vời! Hôm nay chúng ta đã học được những từ hay ho nhất!

Nhưng ít phút  sau, bé Phất thấy  chán. Đáng lẽ phải nói "quạt máy" thì chú bé nói "gạt máy"; đáng lẽ phải nói "cái xẻng" thì bé lại nói là "cái kẻng"

Bút Chì xen vào:

- Cậu quần đảo nó dữ quá. Không nên dạy tất cả mọi thứ trong một ngày. Thằng bé bị lẫn lung tung hết.

"Thầy giáo" bực mình:

- Đấy, đấy, cậu trách tôi, còn cậu thì đang làm gì đấy? Cậu làm cản trở công  việc giáo dục! Tôi khuyên câu....

Bút Chì cắt lời:

- Cậu hãy vẽ được thằng bé ấy đi đã rồi hãy khuyên. Tôi nghĩ chắc thằng bé đã bị nhức óc rồi đó!

- Nhức óc rồi! - thằng bé vui vẻ nhắc lại.

Thấy vậy Bút Chì và Khéo Tay vội chạy lại rờ trán bé Phất, thở dài. Khéo Tay bảo:

- Nó nóng đấy thôi!

- Nóng - chú bé nhắc lại.

Khéo Tay lo lắng:

- Cần phải nghĩ cách làm ra một cái gì khác ngay đi!

- Tôi sẽ vẽ tuyết. Lúc đó thằng bé sẽ mát - họa sĩ quyết định.

Thực ra khi đó trời đang oi bức thật. Hoa ở công viên không còn thơm nữa. Mặt trời mùa hè hun nóng đường phố, nhà cửa đến nỗi các cửa sổ trong thành phố sáng lên như lửa. Ô tô phun nước đi khắp thành phố tưới các mặt đường, cây cối và cả các cậu con trai nữa. Còn người lớn thì chỉ nhìn chúng và không hiểu sao lại cứ thở dài hoài.

Khéo Tay cũng bị bỏng người lên. Vì chú ta vốn bằng sắt mà.

- Cậu nóng như cái bàn ủi ấy - Bút Chì vừa nói vừa vẽ một đám tuyết trắng trên bãi cỏ xanh.

Bỗng nhiên bọn con trai đang chơi trong công viên la lên ầm ĩ.

- Tuyệt quá! Tuyệt quá! Tuyết kìa! Tuyết thật kìa!

- Không thể tin được - những người đi đường nhận xét - Đúng là tuyết! Thật là diệu kỳ!

Tuyết trắng tinh và rất lạnh! Bên cạnh đó những chiếc lá xanh vẫn xào xạc, trong các bồn hoa, hoa nở màu sắc rực rỡ như lửa, mọi người thở dài thườn thượt vì nóng. Họ lấy khăn tay và báo ra phe phẩy. Kem của người bán kem để trong thù gỗ bị chảy ra. Vậy mà một đám tuyết nhỏ bé trắng xốp lại nhởn nhơ dưới nắng. Một đám tuyết thật sự! Mọi người sờ tay vào đám tuyết vừa vuốt ve vừa mỉm cười. Ông thợ ảnh nghiệp dư chụp một tấm hình màu. Ông họa sĩ nghiệp dư bèn vẽ một bức tranh với tên gọi "Tuyết mùa hè". Mọi người đều sung sướng. Ai cũng cảm thấy mát mẻ hơn.

Một bà đội chiếc khăn trắng, mặc áo khoác trắng, đeo chiếc hộp gỗ màu trắng bên hông bước tới. Bà ta nhìn đám tuyết, rồi nhìn Bút Chì và thốt lên:

- Em kiếm được niềm vui này ở đâu vậy? Kem của tôi bị chảy hết rồi! Đá làm lạnh đã hết. Tôi cứ nghĩ thôi thế là hết, kem chảy hết rồi, thì  bỗng nhiên nghe tiếng kêu "Tuyết! Có tuyết"

Bà ta đặt thùng kem vào giữa đám tuyết trắng tinh. Sau đó bà ta lấy kem ra đưa cho Bút Chì, Khéo Tay và bé Phất.

- Cầm lấy mà ăn, các cậu ơi. Đừng ngại!

Đó là người bán hàng kem.

Giá như có một người nào đó ngăn bà ta lại mà bảo rằng kem có hại đối với Bút Chì và Khéo Tay, hẳn bà bán hàng vui vẻ sẽ chẳng bao giờ cho Bút Chì ăn kem.

Tiếc rằng không có ai bảo cả. Vì vậy chỉ trong nháy mắt, Bút Chì đã ăn hết chiếc kem và lại còn liếm luôn cả tờ giấy gói nữa.