Alex sắp sửa làm những việc đúng. Và anh sẽ làm cho Clive Murdoch phải hối tiếc cái ngày mà ông ta thậm chí tính toán đến việc cản trở Alex Garrison.
Anh đập phong bì xuống trên bàn của Murdoch.
“Cái gì đây?” Ông già hỏi, nhìn từ phong bì đến Alex.
“Giá chào lại của chúng tôi.”
Mắt của Murdoch nheo lại.
Alex ngồi phịch xuống một trong những cái ghế dành cho khách. “Để đưa ông ra tòa nhanh chóng. Thẩm quyền đàm phán của David Cranston đại diện cho McKinley đã bị thu hồi.”
“Hắn ta may mắn không phải ở trong tù. Ông may mắn-”
“Cậu ấy có quyền thực thi chính đáng của người được ủy quyền.”
“Có ư. Tôi là người đàn ông mà ông phải đối phó ngay bây giờ.”
Murdoch chụp lấy cái phong bì. “Chúng tôi đã thống nhất một mức giá rồi.”
Alex gật đầu. “Đó ông đã có đó. Và tôi sẽ sẵn sàng kiên trì với giá đó, miễn là ông đồng ý với sự đóng góp bằng hiện vật theo yêu cầu McKinley.”
Murdoch bóc vỏ phong bì và nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của hợp đồng. Sau đó, ông nhìn chòng chọc cặp mắt ốc nhồi qua trang giấy về phía Alex, và nước da hồng hào của ông trở nên gần tím.
Trong một giây, Alex lo lắng người đàn ông này sẽ bị một cơn nhồi máu cơ tim.
“Miễn phí nhân sự ư?”
“Đối với tất cả tài sản McKinley, trên toàn cầu, vĩnh viễn.”
“Tức là -”
“Hoàn toàn hợp pháp, theo tôi, và tổ pháp lý trước kia của ông. Ông là, ờ dĩ nhiên, tự do bác bỏ nó.”
Murdoch mở miệng, nhưng không thể nói được gì, ngoại trừ một âm thanh rít lên chán nãn. Phải mất của ông một vài giây để khôi phục lại sức mạnh của lời nói. “Chuyện này vô nhân đạo.”
“Đây là kinh doanh,” Alex nghiến hàm. “Tôi đã bảo với ông bàn bạc với tôi và chỉ riêng mình tôi. Hơn nữa, tôi đã nói với ông McKinley không bán tài sản của nó.”
“Bởi vì anh muốn có nó cho riêng mình.”
“Chính xác,” Alex nói. “Và tôi đã có được nó”. Nhưng sự việc đã thay đổi.
Miệng Murdoch méo mó thành một nụ cười khẩy xấu xí. “Tôi chắc chắn hy vọng nó rất xứng đáng lòng nhân từ cưỡng ép.”
Alex lao ra khỏi ghế trong nháy mắt, đi đến ngang qua bàn làm việc và chộp lấy cổ áo của Murdoch, Lời cảnh báo của Ryan xóa sạch khỏi tâm trí anh. “Ông đừng có bao giờ thách thức -”
“Anh đang cố cho tôi biết đây là cái gì đó khác hơn một vùng đất có môi trường ngon ăn đấy? Đừng phí lời, Garrison. Anh biết rõ cũng chẳng khác gì tôi đó là mối giao dịch này không phù hợp với ai ngoại trừ anh. Anh đã ép cô ấy bằng nhiều cách hơn là một cách.”
Alex siết chặt nắm tay. Anh không muốn gì hơn là đấm vỡ nụ cười tự mãn trên mặt Murdoch.
Vấn đề là, Murdoch đã đúng.
Alex đã ép Emma. Anh đã lợi dụng cô, và anh đã nói dối cô ấy. Và cái mà anh thắng là một tài sản nửa tỷ đô la, một hợp đồng tiền hôn nhân vô lý buộc cô ở với một người đàn ông mà cô hầu như chắc chắc rất ghét, và một nửa công việc kinh doanh, trong khi cô có thể tự cứu lấy mình về mặt tài chính nếu như anh chỉ cần trung thực với cô.
Anh có những thứ mà anh sắp đặt để giành chiến thắng. Nhưng anh đã bị mất nhiều hơn nữa trong khi đang làm những việc đó.
Anh từ từ để cho Murdoch đi, sau đó lún sâu lại vào ghế
Chính xác anh khác với Murdoch như thế nào, hoặc thậm chí với David về vấn đề này? Nếu như Alex có thể quay ngược dòng thời gian lại, anh muốn nói hết với Emma về đảo Kayven, đợi cho cô ấy bán nó, sau đó tán tỉnh cô mà không có sợi dây ràng buộc nào.
Anh gần như cười nhạo điều ngớ ngẩn này.
Anh muốn Emma hơn anh muốn đảo, hơn anh muốn tiền, nhiều hơn bất cứ điều gì anh mong muốn, thật vậy. Tất cả mọi thứ anh muốn là để cho Emma trang trí lại căn nhà của anh để họ có thể đưa vào bữa tiệc này tiếp bữa tiệc kia và lắp đầy vào lăng mộ đó sinh khí và tiếng cười.
Thế mà, anh không thể có điều đó. Không còn nữa. Ngoại trừ anh không phải giữ Emma rời xa anh.
Anh hít một hơi dài. “Tôi sẽ bán nó cho ông,” anh nói với Murdoch.
“Không phải với đội ngũ nhân viên miễn phí, anh chịu không.”
“Tôi sẽ bán nó cho ông với giá gấp đôi giá thỏa thuận-, không có nhân viên, không có điều kiện khác.”
Mắt Murdoch nhíu lại.
“Đó là lời đề nghị duy nhất tôi đang nói,” Alex nói. “Chấp nhận hay từ bỏ.”
Anh có thể tặng tiền cho Emma, và hoàn trả lại McKinley cho cô. Cô có thể cứu lấy công ty ra khỏi món nợ, và các đối tác của anh... Thế đấy, các đối tác của anh sẽ chỉ phải học cách sống chung với nó. Điều tồi tệ nhất họ có thể làm là kéo bè kéo cánh và sa thải anh với tư cách là giám đốc điều hành.
Nếu như họ làm, anh sẽ sống với nó. Chỉ cần miễn là anh làm việc đúng vì Emma.
Sau hai ngày và hơn hai thố bánh nướng mứt hồ đào, Emma thề với mình rằng nỗi đau buồn của cô đã đủ rồi. Cô đã thua, và Alex đã chiến thắng. Và đó là cách mà nó đã xảy ra trong thế giới to lớn xấu xa này.
Ít nhất cô vẫn còn một nửa công ty của cô. Cô và Katie vẫn có thể làm việc với mục đích trả tiền cho anh mua lại tài sản. Một ngày nào đó, bằng bất cứ cách nào. Ngay bây giờ, anh là đối tác của cô. Cô không cho phép mình nghĩ về anh bằng bất cứ giá nào hơn nữa.
Cô sẽ không ly dị anh, nhưng cô cũng sẽ không sống với anh. Nếu anh muốn nói chuyện với cô, anh có thể nói ở văn phòng. Cánh cửa của cô sẽ luôn luôn mở cho tất cả những người cùng cộng tác.
Một người cùng cộng tác.
Vâng. Cô thích thuật ngữ đó.
Thực tế, cô gần như mong chờ gặp anh lần nữa. Cô muốn anh biết cô đã vượt qua anh, rằng cô đã tự mình hồi phục, đã rút ra kinh nghiệm và đã tiếp tục.
Katie hiện ra trong ô cửa phòng ngủ.
“Cái này vừa mới gửi đến cho chị nè,” cô nói, bước vào phòng, giơ ra một phong bì bìa cứng.
“Ở tầng dưới hả?” Emma hỏi, đứng lên mạnh mẽ. Dù gì cũng đã đến lúc quay lại xuống văn phòng làm việc.
“Chuyển phát nhanh Crosstown,” Katie nói.
Emma cầm lấy phong bì và kéo mạnh ở trên đầu. Địa chỉ gửi đến là từ văn phòng của Garrison làm cô giật mình, nhưng cô không để cho nó làm cô lo sợ. Sẽ có rất nhiều thư từ giữa cô và Alex từ giờ trở đi. Cô có thể xử lý nó.
“Chuyện gì vậy?” Katie hỏi khi Emma nhìn tập trung vào bức thư.
Emma đọc đoạn mở đầu ngắn sau đó lắc đầu và bắt đầu đọc suốt lần nữa.
“Cái gì vậy?” Katie lặp lại.
Thông điệp cuối cùng tự nó đã sắp xếp trở thành một loại trật tự nào đó bên trong đầu Emma. “Anh ta đã bán đảo Kayven.”
Emma ép mắt cô nhắm lại, sau đó tập trung lại vào bản dự thảo ngân hàng kẹp ở đầu bức thư. “Alex đã bán đảo Kayven cho Murdoch.”
“Hả?”
Katie đi đến gần hơn. “Em nghĩ toàn bộ vấn đề không phải là bán đảo Kayven cho Murdoch. Bao nhiêu... “ Cô ấy chăm chú nhìn qua vai Emma. “Thánh thần thiên địa ơi!”
Katie cố đọc lá thư, nhưng tay Emma đang run rẩy quá mức. Vì vậy, Katie phải làm cho dịu nó.
“Có phải anh ấy sẽ tặng nó lại không?” Katie hỏi.
Emma đọc lại các lời nhắn. “Anh ấy nói rằng chúng ta nên sử dụng tiền của Murdoch-” Ánh mắt cô vô tình nhìn đến tổng số tiền trên bản thảo của ngân hàng. Chuyện tào lao thánh thần ơi, thật vậy sao. “-Để trả hết các món nợ của McKinley. Và sau đó nó là chúng ta. Một trăm phần trăm. Tự do và chắc chắn.
“Anh ấy sẽ xé hợp đồng tiền hôn nhân,” Katie nói khi cô tiếp tục đọc. “Chuyện trang trí lại nhà của anh ấy là gì hả?”
“Là lời nói đùa.” Emma mỉm cười yếu ớt. “Khi mà bọn chị cư xử ngốc nghếch ở trên đảo Kayven...” Khi mà họ cư xử ngu xuẩn ở trên đảo Kayven, tất cả những giấc mơ của cô đã thành sự thật. Cô đã từng dám hy vọng. Bây giờ, mắt cô cay cay với nhu cầu phải cho anh thêm một cơ hội nữa. Có phải Alex đúng là một người đàn ông sexy, hài hước, ngọt ngào đó không? Hoặc có phải người đàn ông đó gian lận, bày mưu tính kế để đòi hỏi cô? Và người nào trong số họ đã viết lá thư này.
Làm sao mà cô có thể biết chắc chắn nhỉ?
Katie nhìn chằm chằm vào cô. “Chị biết điều này có nghĩa gì không?”
Emma gật đầu. Nó dứt khoát muốn nói một điều. “Chúng ta sẽ có lại công ty của mình.”
Katie hít cùi chỏ vào cánh tay cô. “Nó có nghĩa là anh ấy muốn chị trang trí lại căn nhà của anh.”
Emma góp nhặt để giữ cảm xúc của mình không lạc lõng. Cô phải hợp lý. “Đó chỉ là một trò đùa.”
“Một trò đùa ư? Một anh chàng bỏ ra nhiều triệu đô la này không làm ra những trò bỡn cợt vì lợi ích của một trò đùa. Anh ấy muốn chị. Anh ấy hầu như chắc chắn yêu chị.”
“Vậy tại sao anh ấy đòi xé hợp đồng tiền hôn nhân? không có hợp đồng tiền hôn nhân, chị có thể ly dị anh ấy. “ Giọng cô bắt lấy. “Anh ấy muốn chị ly dị anh ấy.”
Katie kêu ré lên thất vọng. “Anh ấy muốn chị đến với anh. Vì chị muốn đến. Không ép buộc. Anh ấy đã trả lại cho chị số tiền của chị rồi đó.” Cô nhìn chằm chằm vào bản dự thảo. “Và sau đó là một vài thứ. Anh ấy đã trả cho chị tự do. Nhưng đồng thời lại đề cập đến việc trang trí lại? Thiên đường của Emma.”
Miệng Emma bắt đầu khô khốc, và tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Có thể Katie đúng phải không? Có phải cô ấy đã lấy hết can đảm để nhận ra?
“Đến với anh ấy đi,” Katie nói. “Cảm ơn anh ấy. Trang trí lại nhà cho anh ấy vì Chúa. Và hãy làm điều đó ngay bây giờ.”
Emma cắn môi dưới. Cô muốn điều này, rất muốn điều này. Nhưng giả dụ Katie sai... “Em thực sự có nghĩ rằng-”
“Đi đi! Em sẽ đến ngân hàng.” Katie liếc nhìn xuống một lần nữa. “Thánh thần ơi.”
Emma đẩy cánh cửa gỗ sồi lớn của tòa lâu đài mở rộng ra và đi thẳng vào bên trong tiền sảnh.
“Bà Garrison. Rất vui khi được gặp bà.”
“Tôi cũng rất vui khi gặp bà, bà Nash. Alex có ở nhà không?”
Liệu như cô lầm không khi Emma quyết định giả vờ tất cả chỉ một trò đùa. Cô giả bộ chỉ tạt qua để cảm ơn anh vì lòng hào hiệp của anh, cách cư xử, thẳng thắn của anh nữa. Và phần còn lại chỉ là một trò đùa lớn.
Không có cảm giác khó chịu. Không gây tổn hại.
Bà Nash bước lùi lại, một nụ cười gượng nở trên môi bà. “Cậu ấy ở ngoài sau. Ồ, cô đã dùng bữa trưa chưa? Tôi có thể mang đến một ít trà hay bánh mì không? Philippe có diều này thật tuyệt-”
“Philippe ở đây ư?”
Bà Nash cười, và hai má bà chuyển sang ửng hồng. “Ồ, không. Tất nhiên là không. Không phải lúc này.”
Bất chấp bản thân mình, Emma cười toe toét. “Có công bằng khi nói rằng ông ấy sẵn lòng giúp đỡ các bữa tiệc về sau này?”
Bà Nash gật đầu. “Tôi cho rằng thật công bằng khi nói như vậy.”
Được rồi. Đó là một kết quả hạnh phúc.
Emma sẽ bám vào đó.
Cô đi theo hướng qua Hamilton và chân dung Garrison khác, ngực cô căng thẳng và mạch đập của cô ngày càng tăng.
Oh, làm ơn để cho Katie nghĩ đúng đi.
Emma đi tắt qua phòng ăn sáng, lên tầng trên, sau đó đi xuống cầu thang vào hồ bơi.
Alex ngồi dưới một cái bàn có dù che, đọc báo Times. Anh ngước nhìn lên khi nghe tiếng bước chân cô.
“Emma.” Anh đứng bậy lên ngay lập tức.
Cô đi chậm lại dừng phía trước anh, không chắc mình sẽ nói cái gì. Ngay lúc mà cần đảm nhiệm một năng lực siêu thực, dường như việc làm ra vẻ bạo dạn của cô biến mất. “Xin chào, Alex.”
Gió biển thì thầm qua những thân cây dương lá rung trong khi họ giương mắt nhìn nhau đăm đắm.
“Em đã nhận được thư của anh chưa?” cuối cùng anh cũng hỏi, vẻ mặt anh không biểu lộ gì cả?
Emma gật đầu cứng nhắc. “Cảm ơn anh.”
Anh bước về phía trước. “Cũng chỉ là kinh doanh, em biết mà.”
Tim cô chùng xuống chầm chậm trong ngực, lòng bàn tay cô trở nên trơn trượt áp vào chiếc cặp. Anh ấy sẽ không mua thứ là một trò đùa. Điều này chắc chắn đang làm lúng túng. “Em biết.”
“Không có gì là riêng tư cả.”
Cô lưỡng lự. “Tất nhiên là không.”
“Anh hiểu rõ điều mà anh biết, và em biết rõ điều mà em hiểu, và anh đã thực hiện cuộc giao dịch tốt nhất có thể được cho công ty của mình.”
Cô phải là một kẻ ngốc mới đến đây. Một kẻ ngốc để nghĩ rằng... “Vì anh đã nói.”
“Không có lý do nào để nói cho em biết hết trước.” Anh nở một nụ cười cay đắng. “Một anh chàng sẽ không bắt đầu nói nhiểu về sự cạnh tranh của mình, bí mật của mình, phải không?”
“Đúng vậy.” Cô chỉ hy vọng mình có thể thoát ra khỏi chỗ này kịp lúc. “Vâng, em chỉ-”
“Nhưng sau đó...” Giọng Alex trở nên dịu đi, và cái nhìn màu xám đen cay nghiệt đã biến mất khỏi đôi mắt anh. “Sau đó, anh đã cầu hôn em. Và có lẽ, có lẽ đó là khi những nguyên tắc đã thay đổi.”
Emma đứng chết cứng vào mặt đất.
“Và khi anh cưới em. Chắc chắn điều đó có nghĩa là các nguyên tắc đã thay đổi. Và rồi... “ Anh nắm lấy bàn tay trái của cô, cọ ngón tay cái của anh vào chiếc nhẫn kim cương Tudor. “Lúc ấy anh đâm ra yêu em, và thế là với bất kỳ quyền lợi nào mà anh đã từng phải đối xử với em như là một đối thủ kinh doanh đã không còn nữa”
Các thân cây dương rung lá kêu xào xạc trong tĩnh lặng.
“Emma?”
Cô không thể không mỉm cười. Nó sẽ là đồng ý. Nó thật sự sẽ là đồng ý. “Anh đã yêu em ư?”
“Ồ vâng, anh đâm ra phải lòng em. Em nghĩ gì khi anh muốn chứng minh được "nói nó”?”
“Đó là anh đã yêu em.” Ít nhất, đó lả cách mà nó dường như ở trong tầm quan trọng.
“Kết tội đúng.”
“Hoặc là nó có thể chỉ là một phần của trò chơi.” Cô phải thừa nhận, ý nghĩ này đã đi qua đầu cô.
“Em nghĩ rằng lúc chúng ta ở bên nhau trên bãi biển là một trò đùa ư?”
Cô lắc đầu, ngực cô siết chặt vì vui sướng. “Không, không phải ở bãi biển.”
Trên bãi biển, cô đã tin anh. Trên bãi biển, cô đã từng dám hy vọng họ sẽ bắt đầu một cuộc sống hết sức thú vị với nhau. Phần nào như cô đã thấy bây giờ.
“Trên bãi biển là thật,” anh kêu to. “Những giây phút trên bãi biển đó là thật nhất trong cuộc đời của anh.”
Emma cũng vậy. Ồ, Emma cũng vậy. Cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng ấm dâng tràn trên mi.
“Anh yêu em, Emma,” Alex thì thầm, nâng tay cô lên đặt vào đó một nụ hôn nhẹ nhàng lên khớp ngón tay của cô.
Miệng cô uốn cong thành một nụ cười nhẹ nhõm.
Alex yêu cô.
Anh yêu cô.
“Thế nào, sao?” anh hỏi.
“Chuyện gì?”
“Anh có phải làm gì để em nói điều đó không?”
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, nụ cười của cô trở nên tinh quái. “Vâng được ạ.”
“Muộn rồi,” anh thì thầm với một cái gật đầu về phía nơi bà Nash xuất hiện ở sàn hồ bơi. Một dòng người đi theo sau bà ấy.
“Xin chào?” Trán Alex nhướng lên.
“Tôi hy vọng bà Nash không có điều gì chống lại kiểu trang trí của người Ý,” Emma nói, khi nhóm đông người vây quanh chiếc dù che nắng. Có một nụ cười hớn hở rõ ràng trong giọng nói của Alex. “Chúng tôi đang trang hoàng lại?”
“Em đã lợi dụng cơ hội,” cô thú nhận. “Và em đề cập đến tên của anh. Họ có mẫu vải và mẫu sàn nhà.”
Anh cười khoái trá và lắc đầu. “Nếu vậy, em không cần phải nói ra điều đó”.
“Tại sao không?”
Anh đã giành được tình huống này khỏi tay cô. “Bởi vì em chỉ cần chứng minh điều này.”
Cô tinh nghịch thúc khuỷu tay vào xương sườn anh. “Ồ, bằng cách nào cũng bắt em nói nó.”
Alex cúi xuống và hôn lên môi cô. Đó là một nụ hôn dịu dàng, ấm áp, chan chứa tình yêu, tràn trề hy vọng, đầy đủ lời hẹn ước suốt cả cuộc đời.
“Em yêu anh,” cô thì thầm với một tiếng thở dài.
Anh hơi lùi ra sau một chút. “Thấy chưa, đó là cách quá dễ dàng.”
Cô tựa má vào ngực anh, tận hưởng cảm giác của cánh tay anh mạnh mẽ ôm quanh cô. “Khi nó đến với anh”, cô ngân nga, “Em luôn luôn dễ dàng.”
Anh khịt khịt mũi không tin. Nhưng những ngón tay anh đã gửi một tin nhắn khác, kéo nhẹ dọc theo sống lưng cô. “Anh biết, chúng ta hưởng tuần trăng mật để hoàn thiện.”
“Em nghĩ chúng ta thực hiện.”
“Chiếc tàu Island Countess sẽ lên đường đi Fiji tối nay.” Anh ngừng lại. “Và anh biết một gã có thể kiếm được cho chúng ta một phòng.”
Cô lùi lại. “Em đã từng thấy những dãy phòng đó. Chúng giống như thần thoại.”
“Chính em thích có những ký ức về chúng.”
Cùng lúc chiếc tàu Island Countess thổi còi và chạy ra khỏi bến tàu, Emma đã trần truồng và nằm ôm chặt trong vòng tay của Alex. m thanh của buổi liên hoan khai trương vào cuối đêm kêu lên leng keng từ hồ bơi ở boong tàu cao nhất phía cuối tàu.
Cô vùi mặt mình vào chỗ uốn cong của cổ Alex và hít vào hơi hướng đàn ông của anh. “Em yêu anh,” cô thở dài.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh tự hỏi có thứ gì khác mà anh có thể bắt buộc em làm không vậy.”
“Hầu như bất cứ thứ gì vào lúc này. Miễn là nó đừng yêu cầu chuyển động. Hay suy nghĩ. Hay ngừng tỉnh táo, thực sự.” Cô kìm một cái ngáp.
“Em đói hở?”
Cô lắc đầu. “Không đói.”
“Khát?”
“Em hoàn toàn cảm thấy thỏa mãn, cảm ơn anh.”
Anh cười khúc khích áp sát vào mái tóc cô. “Đó là điều mà anh muốn nghe từ vợ của anh.”
Cô mỉm cười.
Điện thoại bên cạnh giường reo lên.
“Uh-oh”, cô nói.
“Không có việc gì khác có thể hóa thành xấu đâu,” anh quả quyết với cô.
Rồi anh cầm nó lên. “Garrison đây.”
Anh nghe một lúc. “Vậy thì nó đã xong rồi hả?”
Thêm một sự tạm dừng nữa.
“Nó sẽ được công khai?”
Emma chống người lên cùi chỏ để quan sát biểu hiện của anh.
Anh mỉm cười. “Ừ vâng. Cảm ơn anh. Tôi nợ anh một việc.”
Sau đó, anh gác điện thoại.
Cô chờ đợi.
“Thế ai vậy?” cô hỏi.
Alex nhắm mắt. “Nathaniel”.
“Ồ.” Cô lại chờ. “Sao hả?”
Anh mở một mắt. “Cái gì?”
“Có phải là một bí mật không?”
“Không.” Anh mở con mắt bên kia và một nụ cười tự mãn nở trên mặt anh. “Hóa ra, khi chính quyền địa phương nghe Kessex Cruise Lines có vài mối quan tâm đến bến tàu đảo Kayven, họ đã quyết định chuyển nó đi.”
Emma ngồi bật lên. “Cái gì?”
“Đến hòn đảo khác, khoảng năm trăm dặm về phía đông.”
“Anh đã không làm chứ.”
“Anh không làm gì cả.”
Emma nghiêng người tới gần hơn, nhìn thẳng vào Alex vẻ hoài nghi. “Anh vừa mới nói với Nathaniel anh nợ anh ấy.”
“Ồ, chuyện đó,” Alex phẩy tay. “Đó là,” Anh cười toe toét. “Ừ. Anh đã làm. Murdoch cần phải học cách để không phá rối chúng ta.”
Emma đã cố gắng thật khó khăn để không sung sướng về việc trả thù. “Làm em nhớ lại không được phá rối anh.”
Alex kéo cô ôm vào lòng. “Em là vợ anh, em có thể phá rối anh bất cứ lúc nào em muốn.”
Cô cố kéo ra sau và chớp chớp mi. “Giống như bây giờ?”
“Anh nghĩ rằng em mệt.”
“Em đã đổi ý. Rõ ràng là anh biến em thành kiểu hay nghĩ đến việc trả thù.”
Anh trượt tay ngang qua hông cô và kéo cô lại gần áp khít vào cơ thể anh. “Tốt hơn là không nên có bất kỳ loại hình trả thù nào khác trên tàu.”
“Tốt hơn là để ý trông chừng anh cẩn thận. Phòng khi…”
Anh hôn cô sau đó. “Em cá anh sẽ làm chứ.” Sau đó, anh lùi ra sau. “À này nhân đây, anh đã thực hiện một sự đầu tư thay mặt cho McKinley.”
Cô nhìn vào mắt anh. “Anh đã làm gì?”
“Mua một phần tài sản. Khu nghỉ trọ qua đêm và bữa điểm tâm vào sáng hôm sau trên đảoTannis - khoảng năm trăm dặm về phía đông của Kayven. Thực ra phần lớn không cần xem xét. Nhưng anh nghĩ nó sẽ có giá trị vô cùng vào cuối tuần này.”
Emma đã chống lại một nụ cười ngạc nhiên. “Anh đã không làm mà.”
Mắt anh dịu đi, và anh nhìn cô chằm chằm bằng một tình yêu mà đốt cháy qua từng thớ thịt trên người cô. “Em có thể cá là anh đã làm.”