Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 7

Lúc Trình Tâm Nhu xuống dưới nhà, Vu Tiền Chí đang ngồi ở trên bàn ăn đọc báo buổi sáng: ""Hôm nay chẳng phải đã sắp xếp để Vu Chiêu đi bệnh viện khám sức khỏe sao? Giờ mà nó vẫn còn chưa chịu dậy?""

Trình Tâm Nhu múc thêm một bát cháo, để tới trước mặt Vu Tiền Chí, nhẹ giọng nói: ""Hiếm lắm mới có được ngày nghỉ cuối tuần, nên cứ để cho thằng bé ngủ thêm một lúc nữa đi. Mấy ngày gần đây đều ôn tập bài vở mà nghỉ ngơi không tốt, dù sao thì thời gian hẹn trước với bệnh viện cũng tận 10 giờ.""

Vu Tiền Chí gấp tờ báo lại để xuống bên cạnh, giọng nói có chút sa sầm: ""Để dì Hứa lên gọi nó dậy đi, bây giờ cũng là mấy giờ rồi?""

Trình Tâm Nhu gả cho Vu Tiền Chí cũng đã nhiều năm, tính khí của ông bà hiểu, lập tức gọi dì Hứa lên gọi Vu Chiêu dậy.

Vu Chiêu đánh răng rửa mặt xong đi xuống, trên mặt vẫn còn chút ngái ngủ chưa tỉnh, Vu Tiền Chí lại tức giận mà nghiêm nghị nói Vu Chiêu mấy câu.

Sáng sớm cho dù có là ai mà bị người ta chửi mắng thì tâm trạng cũng sẽ không tốt. Vu Chiêu nổi đóa lên, ném đũa, đẩy ghế ra: ""Con không ở đây làm vướng mắt bố nữa, bố hài lòng chưa?""

Hai người này mới sáng ra đã khiến người ta không an tâm.

Vu Chiêu bây giờ đang trong giai đoạn trưởng thành, tính tình cũng thường xuyên nóng nảy. Chờ tới lúc Trình Tâm Nhu tiễn Vu Tiền Chí ra cửa, sau đó lại lên lầu gọi tiểu tổ tông kia xuống ăn cơm.

Vu Chiêu đang nằm ở trên giường cầm điện thoại chơi điện tử.

Trình Tâm Nhu nói: ""Mau đi xuống ăn cơm, rồi xem qua bài vở một chút, một lát nữa tới bệnh viện khám sức khỏe.""

Vu Chiêu mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, có vẻ chơi rất hăng say, trả lời qua loa: ""Con không đói.""

Trình Tầm Nhu cốc một cái lên đầu thằng bé, giật lấy điện thoại của nó, vừa tức giận vừa nói: ""Ngày nào cũng chỉ biết chơi điện tử, mau đi xuống ăn cơm cho mẹ. Nhìn cái kết quả thi tồi tệ vừa rồi của con đi, mẹ đúng là không biết ăn nói thế nào với bố của con nữa.""

Vu Chiêu lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng vẫn phải xuống dưới nhà với vẻ mặt không cam chịu.

Đợi Vu Chiêu ăn xong bữa sáng cũng đã gần chín giờ, tài xế trong nhà liền lái xe đưa hai người họ tới bênh viện Hưng Hoa.

Có người quen làm việc trong bệnh viên nên cũng đã bớt đi được một số thủ tục rườm rà, chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã kiểm tra xong sức khỏe. Vu Chiêu đi nhà vệ sinh, Trình Tâm Nhu ngồi đợi ở trên ghế chờ của Khoa phóng xạ.

Ở gần cửa chính của Khoa phóng xạ có một cánh cửa sổ nhỏ, là cửa sổ dùng để lấy phim X-Quang. Trình Tâm Nhu gửi tin nhắn cho Vu Tiền Chí xong, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái cả người mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh cửa sổ. Cô gái này đứng quay lưng lại phía bà, Trình Tâm Nhu đang định rời tầm mắt qua chỗ khác, thì cô gái kia đúng lúc nghiêng đầu, Trình Tâm Nhu thời điểm thấy rõ gương mặt của cô gái, trong mắt phút chốc thốt lên kinh ngạc.

Thì Kỳ cũng vậy, ngẩn người, bốn mắt chạm nhau. Sau khi lấy lại tinh thần, Thì Kỳ làm như không có chuyện gì xảy ra, thu lại ánh mắt, nhưng tay để trong túi áo đã xiết chặt lại.

Cô y tá đưa phim chụp X-Quang cho Thì Kỳ: ""Bác sĩ Thì, phim X-Quang của cô đây.""

Thì Kỳ nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng nhấc chân rời đi.

Vu Chiêu đi vệ sinh xong quay trở lại, thấy ánh mắt Trình Tâm Nhu cứ dán chặt vào cánh cửa, thằng bé liền đi tới giơ tay khua khua trước mặt bà: ""Mẹ, mẹ nhìn cái gì đấy? Đừng có mà dọa con.""

Trình Tâm Nhu giơ tay lên, hất tay của thằng bé ra, giọng nói có chút bực bội: ""Trẻ con thì biết cái gì.""

Vu Chiêu bĩu môi một cái, nghĩ nghĩ trong lòng liệu đây có phải là thời kỳ tiền mãn kinh của mẹ đến rồi không mà tính khí suốt ngày thay đổi thất thường.

Thì Kỳ cầm phim X-Quang quay trở lại phòng làm việc. Cô với Trình Tâm Nhu mới chỉ gặp nhau có một lần, nhưng hôm nay gặp lại, gương mặt đó, cô không thể không nhớ lại trước kia. Đến bây giờ cũng đã mười mấy năm trôi qua, bà ta phải chăm sóc bản thân tốt đến mức nào mới có được dáng vẻ tao nhã như vậy, chắc hẳn là được Vu Tiền Chí đối xử rất tốt.

Thì Kỳ vẫn còn nhớ, mười mấy năm trước, cô nắm lấy tay của mẹ mình, nhìn Trình Tâm Nhu tìm đến tận cửa, khuôn mặt không hề tỏ ra kém thế, lời nói và hành động đều rất đắc ý.

Trình Tâm Nhu ngồi lên xe, tâm sự nặng nề. Thầm nghĩ không biết rốt cuộc Vu Tiền Chí có biết con gái mình đã tới thành phố B hay không, nhưng bản thân càng suy nghĩ thì lại càng phiền muộn, cuối cùng quyết định, buổi tối chờ Vu Tiền Chí về nhà rồi thăm dò một chút.

Lúc Vu Tiền Chí về tới nhà cũng đã gần mười giờ.

Thường ngày vào thời gian này Trình Tâm Nhu đã sớm đi ngủ rồi. Vào trong phòng ngủ thấy bà vẫn đang dựa nửa người trên thành giường, tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh TV, Vu Tiền Chí không nghĩ bà vẫn thức liền hỏi: ""Sao giờ này rồi mà bà vẫn còn chưa ngủ?""

Trình Tâm Nhu vén chăn lên đi xuống giường, cầm lấy áo khoác của Vu Tiền Chí treo lên móc áo: ""Ông đi tắm trước đi, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với ông.""

Vu Tiền Chí nhìn bà một cái: ""Chuyện gì vậy?""

Trình Tâm Nhu không nói: ""Ông đi tắm trước đi đã.""

Vu Tiền Chí tắm xong đi ra, ông đi tới đầu giường, cầm lấy mắt kính định đeo lên để đọc báo, Trình Tâm Nhu liền nói: ""Ông có phải là có chuyện gì quên không nói với tôi hay không?""

Vu Tiền Chí bỏ mắt kính xuống nhìn bà, đôi mắt này, khóe mắt này mặc dù đã có rất nhiều nếp nhăn do thời gian để lại, nhưng vẫn hết sức sắc bén.

Trình Tâm Nhu không kiềm lòng được nên cũng không vòng vo với ông nữa, dứt khoát nói: ""Hôm nay tôi đưa con trai ông tới bệnh viện kiểm tra, đã gặp con gái ông.""

Vu Tiền Chí nhíu mày: ""Tiểu Kỳ?""

Trình Tâm Nhu nói: ""Không phải đấy chứ, lẽ nào ông còn đứa con gái khác mà tôi không biết?""

Vu Tiền Chí đem mắt kính bỏ vào trong hộp, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: ""Con bé làm việc ở Hưng Hoa?"

""Chẳng lẽ ông thật sự không biết?""

Vu Tiền Chí không nói phải mà cũng chẳng nói không phải, chỉ nói: ""Bà với con bé đã nói chuyện với nhau à?""

Trình Tâm Nhu cảm thấy buồn cười, nói: ""Con gái bảo bối của ông không ở ngay tại chỗ chửi bới tôi là đã may lắm rồi, ông lại còn mong đợi nó có thể nói chuyện cùng với tôi sao, bí thư Vu?""

Trước kia, lúc Thì Nhàn Vân qua đời, Vu Tiền Chí có ý định mang Thì Kỳ về chăm sóc. Lúc ấy, Vu Tiền Chí tới phương Nam đón con bé, Trình Tâm Nhu suy nghĩ, dù thế nào thì mình cũng là mẹ kế, cho dù trong lòng không muốn đi chăng nữa thì ngoài mặt vẫn phải ra vẻ cùng với Vu Tiền Chí bay tới phương Nam, nhưng tiểu nha đầu kia lại là một người làm người ta phát bực, mồm mép nói chuyện rất gay gắt, ngay tại chỗ đã khiến cho bà và Vu Tiền Chí bị bẽ mặt.

Về sau, Vu Tiền Chí cũng đã chặt đứt ý niệm đưa con gái về bên cạnh mình, nhưng vẫn luôn gửi tiền sinh hoạt tới cho con gái, từ trước tới nay Trình Tâm Nhu luôn nhắm một mắt mở một mắt, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là con gái ruột của ông ấy.

Ngày hôm sau, Vu Tiền Chí đi tới tòa thị chính của thành phố. Lúc xuống xe, ông đi được mấy bước lại quay trở lại. Chú Trần hạ cửa xe xuống, liền nghe thấy Vu Tiền Chí nói: ""Lát nữa chú tới Hưng Hoa một chuyến đi.""

...

Từ hôm Thì Kỳ bị chảy máu mũi cho tới giờ, cô thường xuyên đi mua lê về để hầm lên uống. Gần đến giờ tan làm, nghĩ lê đang hầm ở nhà chắc là cũng sắp được rồi, đợi lát nữa sẽ đi mua thêm mấy thứ khác.

Đang suy nghĩ chuyện công việc thì có người gọi cô. Thì Kỳ nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy chú Trần đang đứng ở đằng trước, vẫy tay gọi cô. Thì Kỳ hồ nghi ở trong lòng, chú Trần làm sao biết được mình đang làm việc ở Hưng Hoa, cô tiến lên phía trước gọi một tiếng: ""Chú Trần.""

Chú Trần nhìn cô mặt đầy xúc động: ""Con bé con này bây giờ cũng đã trưởng thành thế này rồi.""

Thì Kỳ cười cười, trong lòng cũng đã đoán ra được nguyên nhân vì sao hôm nay chú Trần lại tới đây, cô nói: ""Chú Trần, là ông ta bảo chú tới đây sao?""

""Ông ta"" trong lời nói ám chỉ ai không cần nói ra cũng biết.

Trần Mậu Cường cười nói ôn hòa: ""Đúng là vẫn không gạt được cháu cái gì cả. Bí thư Vu nghe nói cháu đang làm việc ở Hưng Hoa, nên bảo chú tới thăm cháu. Làm việc ở Hưng Hoa thế nào, có cần bố cháu lên tiếng chào hỏi với mấy viện trưởng không?""

Sắc mặt của Thì Kỳ lạnh hẳn xuống: ""Chú Trần, làm phiền chú trở về nói với ông ta một câu giúp cháu, nói không cần bí thư Vu phải phiền lòng như vậy, Thì Kỳ cháu với ông ta không quen không biết, nên cháu không dám trèo cao."" Dứt lời Thì Kỳ lại nói: ""Chú Trần, nếu không còn chuyện gì thì cháu đi trước đây.""

Trần Mậu Cường thở dài thườn thượt ở trong lòng, ông biết trong lòng con bé này vẫn còn hận Vu Tiền Chí nên lập tức đổi đề tài, ""Tiểu Kỳ, chú Trần hôm nay cũng không bận, hay là để chú đưa cháu về.""

Thì Kỳ lắc đầu: ""Không cần đâu chú Trần. Lát cháu còn phải cùng đồng nghiệp ăn cơm, chú về trước đi.""

Tối nay, thật ra Thì Kỳ chẳng có cái gì gọi là có hẹn ăn cơm với đồng nghiệp cả, Tằng Thiến phải ở lại trực đêm, nên đương nhiên chỉ có một mình cô. Sau khi tan làm cô ngồi xe buýt đi tới siêu thị mua thêm mấy quả lê rồi đi lòng vòng xung quanh. Đi tới gần một cửa hàng nhỏ, thấy ở phía trước có người đang hút thuốc, cô đi vào trong mua một bao thuốc lá Trung Quốc.

Thật ra Thì Kỳ cũng đã rất lâu không hút thuốc rồi, lúc ấy xảy ra chuyện như vậy, mẹ và bố không nói hai lời liền kiên quyết ký vào đơn ly hôn, cô cùng với Thì Nhàn Vân quay trở về phương Nam. Ngày ấy, cô sống ở trong một huyện nhỏ, vào ngày thứ ba đi học cô được ngồi cùng bàn với một bạn học nữ nhìn không mấy thân thiện. Thì Kỳ ngồi cùng bàn với cô bạn đó một tháng mà một câu cũng chưa hề nói với nhau, hai người bọn họ hễ nhìn thấy đối phương là lại không vừa mắt, ngấm ngầm đọ sức lực.

Cho đến một ngày, đang trong tiết học thể dục, Thì Kỳ không muốn đi xuống bèn chạy tới tầng thượng của trường học, lúc ấy, Ngụy Tiểu Dạ đang đứng dựa lưng vào lan can hút thuốc, tư thế thành thạo, nhưng lại có gì đó không đúng lắm, cô liền đi tới đứng bên cạnh cô ấy.

Ngụy Tiểu Dạ nhả ra một làn khói, nhìn cô cười một cái, lộ ra một chiếc răng nanh nhọn như răng hổ: ""Sao lại chạy tới đây thế?""

Chính lúc đó, Thì Kỳ đã học được cách hút thuốc, mới đầu bị sặc đến nỗi chảy cả nước mắt, sau đó dần dần cũng thành quen, tư thế ngày càng thành thục giống như người đã có đầy kinh nghiệm. Một thời gian sau, cô thường cùng Ngụy Tiêu Dạ trốn lên tầng thượng hút thuốc, hai người từ lúc đầu nhìn nhau không thuận mắt, cuối cùng lại trở thành bạn tốt không gì không thể nói, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.

Khi mới quay trở lại phương Nam, Thì Kỳ quả thật sống không tốt chút nào. Suy cho cùng, lúc mẹ cô gả cho Vu Tiền Chí, quả thật rất náo nhiệt. Hàng xóm bên cạnh đều nói nhà cô gái đó thật là có phúc mới gả được cho một người tốt như vậy. Bây giờ ly hôn rồi, giống như tự vả vào mặt mình, cũng không thể không tránh khỏi có những tin đồn khó chịu.

Thì Kỳ khi ấy còn bé, nghe được những lời ấy thì trong lòng rất tức giận, nhưng lại sợ nếu nói ra sẽ khiến mẹ càng buồn thêm, cho nên cô chỉ có thể nhờ vào hút thuốc lá để phát tiết.

Cô hận Vu Tiền Chí, cho tới tận bây giờ vẫn hận.

...

Chu Mộ Thâm hôm nay có cuộc họp, gương mặt hiện tại đã có vài phần mệt mỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh cho xe dừng lại.

Chu Mộ Thâm một tay cầm lái, một tay hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là trong lúc vô tình liếc mắt, mà chân mày của anh đã nhíu chặt lại hết mức.

Bầu trời ngày càng trở nên tối hơn, đèn đường ở hai bên bấy giờ cũng đã được thắp sáng.

Cô ngồi ở bên lề đường, trên đỉnh đầu là cột đèn đang toả sáng. Cô mặc một chiếc áo hoodie màu xám, bên ngoài khoác áo gió màu đen. Cả người được bao phủ bởi một thứ ánh sáng lờ mờ, nhìn có chút cô đơn. Trong kẽ tay cô kẹp một điếu thuốc, dưới chân đặt một chiếc túi ni-lông.

Cách nhau chỉ vẻn vẹn năm, sáu mét, Chu Mộ Thâm ngồi trong xe nhìn cô gái đang ngồi bên lề đường, điếu thuốc được cô đưa lên bên miệng, hơi hạ thấp đầu xuống để châm lửa, ánh lửa làm gương mặt cô trở nên rõ ràng hơn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, gương mặt cô lại quay trở lại trong bóng tối.

~Hết chương 7~