Ra cửa, tiếng ồn ào trong phòng mới nhỏ dần, Lê Diệp đi dọc theo con đường nhỏ vào vườn hoa. Tất cả vẫn như cũ, mấy cây ăn quả trong vườn đều do cô và bà nội trồng.
Cây ăn quả đang ra hoa đúng vụ. Mỗi một cây đều vô cùng quen thuộc, có điều, đây đã chẳng còn là nhà cô nữa.
Có lẽ, cho tới bây giờ, nơi này chưa từng là nhà của cô.
Gió thổi, nâng lên vài sợi tóc.
Ngồi một lát, phía sau truyền đến tiếng giày da đạp trên đá.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Lê Diệp chẳng buồn quay đầu lại.
Đứng bên cạnh cô, Doãn Chính Đạc đút tay trong túi quần, thân mình cao lớn như cây tùng cây bách.
Anh không hé răng, chỉ nhìn chằm chặp vào đôi chân cô, ánh mắt kia giống như một cây đao, có thể xuyên thấu máu thịt cô, nhìn thấy hết thảy ở nơi sâu kín nhất của cô.
Lê Diệp tực vào xe lăn, hai tay đặt trên đùi, khóe miệng giật giật. Anh đang nghĩ gì, cô rất rõ ràng, không phải là ăn ý, mà là đối với người này, cô coi như cũng có chút hiểu biết ít ỏi…
Anh cảm thấy cô đang giả vờ, anh hắt nước nóng vào người cô, đỡ cô lên xe lăn được một nửa thì buông ta, tất cả đều là thăm dò cô.
Anh không phải là kiểu người có sẵn lòng đồng cảm, hoặc là, sự đồng cảm của anh không dùng cho người như cô.
Cô còn nhớ, trước kia, Sơ Vũ bị thương ở chân trong tiết thể dục, liên tục một tháng, ngày nào anh cũng đến đón Sơ Vũ đi học, giờ cơm trưa còn đích thân đi mua cơm cho cô ấy.
Tuy nhiên, cũng khó trách, bất cứ ai cũng sẽ có ý muốn bảo vệ Sơ Vũ. Cô gái đó vừa xinh đẹp vừa mỏng manh, cái chết của cô ấy khiến người khác vô cùng thương tiếc.
Lê Diệp bỗng dưng rơi vào trầm tư, khiến Doãn Chính Đạc lộ vẻ chán ghét.
“Trốn hai năm, giờ lại chạy về, định hưởng tài sản à?” Anh lạnh lùng chế nhạo.
Ánh mắt của Lê Diệp dừng ở nơi xa, đối với sự châm chọc của anh, cô làm như không nghe thấy.
“Định giả vờ đến khi nào?” Sắc mặt anh rất lạnh lùng, “Chưa từng nghe nói đến quy định người ngồi xe lăn có thể được hưởng phần nhiều tài sản.”
Lê Diệp đặt hai tay trên tay vịn xe lăn, lông mày không nhíu chút nào.
Sự phớt lờ của cô khiến Doãn Chính Đạc vô cùng bực tức, anh nhìn cô chằm chằm, rồi tỏ ra hung dữ, “Đừng giả đò với tôi, lúc cô quyến rũ tôi lên giường không phải là cái thái độ này!”
Lời nói của anh rốt cuộc cũng khiến Lê Diệp có phản ứng, bàn tay nắm chặt, cô nhìn anh với sắc mặt trắng bệch.
Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn cô, tràn đầy trong đôi mắt rực lửa của cô, rõ ràng là khuôn mặt anh.
Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười châm chọc, “Sao, tôi nói sai à?”
Sự việc kia đột nhiên ùa về trong đầu, Lê Diệp không kìm được cảm giác lạnh lẽo toàn thân, cánh tay nổi đầy da gà.
Không có chuyện gì hoang đường hơn chuyện đó, cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy nó như một cơn ác mộng kinh hoàng, nghiệt ngã.
Biểu hiện của cô khiến người ta không phân biệt rõ được là đang suy tư hay ngẩn người, như thể chuyện anh nói chẳng là gì đối với cô, hoặc là, cô đã chẳng còn nhớ nữa.
Doãn Chính Đạc nhìn xoáy vào cô, “Sau khi để lại một vết nhơ trong đời người khác, cô lập tức trốn mất tăm, cứ thế mà xong sao?”
Lê Diệp nắm lấy tay vịn xe lăn, vẻ hoảng sợ trên mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng thường ngày. Giọng nói của cô không lớn, nhưng cường độ thì lại rất ổn định, “Hình như anh Doãn rất thích nhắc đến vết nhơ trong đời mình thì phải.”
Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, “Người khác nợ tôi, tôi không bao giờ quên.”
“Tôi nợ anh?” Lê Diệp cười lạnh một tiếng. Một khắc đó, trong mắt cô cuồn cuộn muôn vàn cảm xúc, thật rõ ràng, hai năm qua, cô cũng chẳng hề sống yên ổn.
Doãn Chính Đạc chờ cô nổi điên, nhưng sau khi cô cười lạnh và hỏi vặn lại một câu, cô chẳng nói thêm gì, cứ ngồi yên như vậy, gương mặt mang theo vẻ xa cách hững hờ.
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, giờ phút này, từ trong tim, trong mắt, anh ghét người phụ nữ này.