Lê Diệp đứng trước mặt anh, cũng nhìn anh. Thoạt nhìn thì hai người đều rất bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong ủ đầy ý ngầm mà không ai biết được.
Doãn Chính Đạc đưa tay lấy một chiếc hộp kim loại từ túi ngực, mở ra, bên trong là những điếu thuốc lá thanh mảnh. Anh rút một điếu, châm lửa. Hút thuốc là việc làm bình thường, nhưng lại được anh làm một cách sinh động, tao nhã.
Nhưng Lê Diệp nhìn thấy ánh mắt anh vừa giống mãnh thú, lại như dòng nước xiết, phải đề phòng mọi lúc.
Nhìn anh rít thuốc nhả khói, Lê Diệp ngồi ngay ngắn, vừa định mở miệng thì Doãn Chính Đạc lại liếc cô một cái, “Cô dùng thân phận gì mà ngồi đối diện tôi?”
Không ngờ anh lại hỏi như vậy, Lê Diệp chậm chạp chớp mắt một cái rồi mới nói, “Bạn của nhà họ Hạ.”
Anh khẽ xùy một tiếng, “Vừa nãy khí thế vậy cơ mà, tôi còn tưởng cô là nữ chủ nhân ở đây.”
Lê Diệp không muốn đấu võ mồm với anh, nói thẳng luôn, “Có cách nào có thể khiến anh Doãn buông tha cho nơi này? Đây là sản nghiệp của nhà họ Hạ.”
Doãn Chính Đạc buông tay, “Không có cách nào hết.”
Lê Diệp nhìn anh, trong mắt anh có vẻ ngạo mạn và trêu tức, giống như đang vờn rượt để bắt được con mồi của mình vậy.
Lê Diệp gật đầu, “Nhưng theo tôi được biết, người có quyền gán nợ mà muốn xử lý số bất động sản này, trước đó phải được sự đồng ý của phía vay nợ, cho dù người vay nợ làm sai điều khoản thì cửa hàng vẫn có thể sinh lời, nếu người vay nợ có thể trả hết nợ đúng lúc, thì cũng có thể yêu cầu vô hiệu hóa việc xử lý với cửa hàng.”
Đôi mày rậm khẽ nhíu lại, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm cô gái ngồi đối diện. Cô không hề sợ hãi cả đám đông theo anh đến, ngồi trên xe lăn dùng lý lẽ để tranh cãi giành phần lợi.
“Thế nên, chỉ cần chúng tôi không từ bỏ, thì các anh cũng không có tư cách đến đây bàn chuyện bán trác.” Lê Diệp ngẩng đầu, không hề tỏ vẻ yếu thế.
Cũng may là lúc đi học cô từng học thêm luật, tuy rằng kiến thức vẫn nông, nhưng ít nhiều cũng biết một chút…Sự việc xảy ra đột ngột, cô không kịp xin hỗ trợ từ Tôn Bách Niên, trước mắt, cô phải tranh thủ thời gian hòa hoãn lại đã.
Doãn Chính Đạc xoay xoay điếu thuốc, không trả lời. Chủ nhiệm Vương nhìn sắc mặt của anh, lại quay đầu nhìn Lê Diệp, “Cho cô ba ngày, không có tiền là tôi đến thu cửa hàng, lúc đấy đừng có trách! Tôi không sợ ra tòa đâu, bên sai hợp đồng là các cô cơ mà!”
Lê Diệp gật đầu, “Được!”
Doãn Chính Đạc không nói hì, nghe cô nói năng hùng hồn, môi anh khẽ mím lại, anh rụi thuốc lá, chậm rãi đứng dậy.
Mọi người thấy anh đứng dậy thì cũng theo ra luôn. Nhìn tình thế như vậy, ai là người cầm đầu đã quá rõ ràng.
Ra đến cửa, Doãn Chính Đạc bỗng nhiên dừng bước. Anh quay đầu lại liếc nhìn Lê Diệp một cái, ánh mắt không rõ vui giận, sâu thẳm như biển.
Một cái liếc mắt kia khiến Lê Diệp bỗng chốc rùng mình.
Nhìn theo bóng dáng anh, Từ lúc vào cửa đến lúc đi ra, anh vẫn như người ngoài cuộc đứng nhìn, nhưng chính anh lại kiểm soát cục diện.
Lê Diệp không biết anh muốn lấy cửa hàng là vì thập sự nhìn ra tiềm năng đầu tư ở đây, hay lại chỉ đơn thuần là muốn trả thù cô, làm cho cô đau khổ. Nhưng bất kể thế nào, giao tiếp với anh luôn luôn là việc khiến người khác sợ hãi, nếu có thể, tình nguyện cả đời không gặp.
Hạ Tiểu Chước buồn bực nói, “Ba ngày, cướp đâu ra bảy mươi lăm vạn, đến lúc đấy thì cửa hàng vẫn bị thu hồi thôi.”
“Chuyện tiền nong cứ giao cho chị.” Lê Diệp lăn xe về phía cửa, “Em đừng chạy lung tung, chờ tin tức của chị.”
Hạ Tiểu Chước thấy cô ra cửa, bán tín bán nghi hỏi, “Chị không dọa tôi đấy chứ?”
Bộ dạng chị ta còn quẫn bách hơn mình, trong thời gian ngắn như vậy, chị ta đi đâu lấy tiền trả nợ?
“Chuyện tiền nong em đừng lo.” Lê Diệp nhìn cô ấy một cái, ánh mắt tràn ngập niềm tin. Hạ Tiểu Chước không hề nghi ngờ, nhìn theo bóng cô.
Nhìn bóng dáng tật nguyền của cô, trong thoáng chốc, mũi Hạ Tiểu Chước cay cay…Có phải có hiểu lầm gì không? Lê Diệp vẫn một lòng một dạ yêu anh trai, vẫn quan tâm đến mình như người nhà…
Nhưng…chuyện đã xảy ra, sao có thể xóa đi được.