Lúc cô đến quán bánh bao, cửa đã đóng chặt, không thấy bóng dáng thực khách nào.
Lăn xe đến phía sau, thử kéo cửa sau, vẫy mở như trước đây.
Không có khách, quán bánh bao trở nên quạnh quẽ vô cùng. Lê Diệp đi qua bếp. Đồ làm bếp được xếp gọn gàng, vỉ hấp bằng gỗ được rửa vô cùng sạch sẽ, dù có mở ra cho khách xem thì nơi này cũng không có điểm gì khiến người ta nghi là mất vệ sinh cả. Người nhà họ Hạ vẫn luôn cần cù chăm chỉ, lại rất thật thà, không thể sơ sảy để dẫn đến vấn đề mất an toàn vệ sinh thực phẩm được.
Đi qua chỗ ngồi ăn, Lê Diệp vào cánh cửa nhỏ, còn chưa đẩy cửa thì người ở trong đã lao ra như gió, “Đến đây đi, cùng lắm thì chết chung! Đừng tưởng là tôi sợ các người!”
Một luồng gió lạnh ập vào mặt, Lê Diệp nghiêng đầu, người kia hẵng còn đang cầm một con dao phay. Cô nhíu mày, nhìn Hạ Tiểu Chước cùng với mái tóc rối tung như bờm sư tử.
“Chị đến đây làm gì?” Hạ Tiểu Chước trừng mắt với cô, “Đến để chế giễu hả?”
“Bỏ dao xuống đi!” Lê Diệp hơi nổi nóng, “Xảy ra chuyện gì cũng phải dùng đầu óc để nghĩ cách giải quyết, em cầm dao chém lung tung, có lý lẽ gì cũng phải vào tù!”
“Dù sao cũng không cứu được anh tôi ra, tôi vào đấy làm bạn với anh ấy luôn!”
“Đừng nói bậy!” Lê Diệp khẽ quát cô ấy, lại hỏi, “Chuyện ngộ độc thực phẩm là thế nào vậy?”
“Không phải thế! Tôi không bán cửa hàng nên bọn họ đến hãm hại tôi đấy.” Hạ Tiểu Chước nắm chặt con dao, ánh mắt đưa về phía chiếc đồng hồ treo tường, “Chị đi đi, họ sắp đến đập quán, hôm nay tôi sẽ liều mạng với họ!”
Lê Diệp đang định nói thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập.
Đám người đó không đi cửa sau, mà là cắt xích sắt ở cửa lớn mà vào, quang minh chính đại, tiến quân thần tốc.
Hành động của họ khiến Hạ Tiểu Chước điên lên, lập tức xông ra ngoài. Lê Diệp thấy thế, cũng vội quay xe lại đi ra theo.
Đi đầu tiên là một người đàn ông nhã nhặn, mắt đeo kính. Anh ta rút ra một bản hợp đồng và nói, “Là cô Hạ Tiểu Chước sao?…Chào cô, tôi được ủy ban về quyền tài sản của phố Thanh Sơn ủy thác đến bàn với cô chuyện thu hồi cửa hàng. Đây là hợp đồng vay nợ cô ký năm ngoái, hiện giờ đã qua kỳ hạn, chúng tôi yêu cầu thu cửa hàng thay cho số tiền nợ.”
Hạ Tiểu Chước nắm chặt dao, lẫn trong vẻ phẫn nộ là một chút bối rối. Chủ nhiệm Vương – người đã ký hợp đồng với cô trước đây – cũng đến. Ông ta đứng ở một bên, vẻ mặt máy móc, một chút vẻ thân quen lâu năm cũng không có.
Nhìn thấy chủ nhiệm Vương, Hạ Tiểu Chước liền giấu dao ra sau, “Chú Vương, xin chú…cho cháu một thời gian nữa, cháu đã tìm được người bảo lãnh cho anh cháu rồi, sau này anh ấy ra ngoài là sẽ ổn cả thôi, bọn cháu sẽ cùng kiếm tiền trả lại cho chú!”
“Đừng nói gì nữa, chúng tôi đã quyết định đổi lấy cửa hàng rồi, cô dọn dẹp rồi nhanh nhanh chuyển đi đi.” Chủ nhiệm Vương xua tay, “Cô cũng đừng ném tiền vào cái động không đáy làm gì, chẳng phải ngày xưa là do anh cô đắc tội với người ta nên mới phải vào đấy à, đâu có dễ dàng gì mà ra được nhanh thế.”
Nhìn thấy Lê Diệp bị đẩy đến bước đường cùng, trong lòng Lê Diệp căng lên. Thì ra cô ấy gán cửa hàng lấy tiền là vì muốn cứu Hạ Tùng Đào, sao cô ấy lại ngốc thế…
“Phạm pháp thì phải vào tù, một ngày cũng không thiếu được.” Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân thong thả, người đàn ông ung dung tiến vào, khuôn mặt sắc lạnh mang theo vẻ ngang ngược tàn ác. Anh ta lấy điếu thuốc đang cháy bên khóe miệng xuống, bóp rụi bằng đầu ngón tay rồi búng đi xa.
Lê Diệp và Hạ Tiểu Chước cùng nhìn về phía người vừa tới. Chỉ một cái chớp mi, đôi mắt của cả hai cùng bắn ra ánh nhìn thù địch.
Người mới tới dửng dưng, đưa mắt nhìn Hạ Tiểu Chước, “Tôi khuyên cô, đừng uổng phí công sức.”
Hạ Tiểu Chước nghiến răng nghiến lợi, “Là mày! Đồ súc sinh, tao chém chết mày!”
Có thể khiến Hạ Tiểu Chước hận đến nỗi muốn chém muốn giết, trên đời này chỉ có hai người. Một là Lê Diệp cô, một là gã đàn ông bị đánh đồng thành cá mè một lứa với cô, Doãn Chính Đạc…