Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 223: Thua kém

“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, lần nữa…”

Trong phòng ngủ, tình hình chiến đấu là như vậy.

Lê Diệp bị dồn ép đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, cô bực bội nhìn người đàn ông đang tràn đầy sung sướng. Chẳng nghe ai nói đến cách luyện thể dục thể thao như thế này bao giờ, rõ ràng là kiếm cớ để hành cô mà. Rõ ràng có thể kết thúc để nghỉ ngơi nhưng anh lại không muốn, rời khỏi cô một lát, không nói không rằng gì là lại tiếp tục. Lê Diệp xoa xoa thắt lưng đau nhức, trừng mắt nhìn anh, “Anh đừng có sán lại gần em nữa đi… Lát nữa em còn phải cho Đô Đô bú.”

“Không phải bận tâm.”, anh nuốt nước bọt rồi thản nhiên nói, “Anh đã bảo với cô giúp việc rồi, đêm nay cho Đô Đô uống sữa bột, giờ này con gái em chắc cũng đã ăn no ngủ say rồi đấy.”

Nhìn đồng hồ, cũng khuya rồi, Lê Diệp chỉ muốn được đi ngủ, cả người cô đau nhức rệu rã vô cùng.

“Không sao, cả ngày mai anh cũng để cô ấy trông Đô Đô, em có thể ngủ bù thoải mái.”, anh thở một hơi nặng nề, “Nghỉ ngơi đủ rồi, tối mai lại tiếp tục.”

“Điên!”, cô không muốn như vậy, anh thích chứ cô chẳng ham, đâu ra cái kiểu không biết kiềm chế như thế.

“Thế em để anh điên cho.”, anh lén lút tiến lại gần, cánh tay duỗi về phía cô.

Bị giày vò quá đủ rồi, Lê Diệp lấy gối đập anh một cái, “Già rồi còn mất nết!”

Anh nhướng mày, “Gì cơ?”

Cô ý thức được mình đã giẫm phải một quả mìn, nên vội vàng nói, “Ý em là, không nên làm nhiều quá, sẽ hại sức khỏe đấy.”

“Em cảm thấy anh yếu thế à?”, anh nhíu mày, “Anh phải mang hết sức lực ra cho em xem mới được.”

Cái con người này càng ngày càng vô lại, hoàn toàn không phải là người đứng đắn nhã nhặn hồi xưa. Anh tức giận chỉ là giả thôi, căn bản là vì muốn làm chuyện này nên mới cố tình kiếm cớ sinh sự bắt nạt cô.

Quấn quýt lấy cô, cho đến khi khiến cô kiệt sức, nhìn cô uể oải nằm dưới thân mình, gương mặt đỏ ửng, anh có cảm giác mỹ mãn vô cùng.

Có thể hoàn toàn có được một người như vậy, thật sự là một điều may mắn.

Trên đời này, có vô số những cặp vợ chồng sống chung một mái nhà nhưng chẳng hòa thuận, cũng có nhiều đôi uyên ương yêu nhau thắm thiết nhưng vẫn chia lìa. Thế nên, giờ phút này, được ôm cô, được có cô, đương nhiên anh cảm thấy như vậy là tốt đẹp. Anh không tiếc nuối điều gì, bởi anh đã dốc hết tâm sức mình ra, giả như có gặp phải hoàn cảnh khó khăn hơn thế nữa, anh cũng vẫn có thể vượt qua.

Trăm khó ngàn khổ không sợ, chỉ sợ không đủ nghị lực và quyết tâm, chứ từ trước đến nay, chẳng có gì có thể ngăn cản bản thân mình được.

Có điều mọi chuyện đã qua rồi, sau này anh có thể dạy triết lý đó cho Hi Hi, đảm bảo thằng bé đi theo một chuẩn mực hoàn hảo.

Với đàn ông mà nói, nghị lực quan trọng hơn thủ đoạn gấp trăm lần.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đủ mị lực.

Lê Diệp không ngờ trong đầu anh đang ngổn ngang những suy nghĩ ấy, cô chỉ cảm thấy bị anh giày vò thảm hại nên bèn véo tay anh, “Anh giỏi rồi, thôi đi ngủ đi, mai anh còn phải họp sớm.”

Anh gật đầu, có vẻ như đã đồng ý, nhưng rốt cuộc thì vẫn làm theo ý mình, chứ chẳng hề để tâm đến ý kiến của cô.

Tức giận đập cho anh thêm vài cái nữa, vậy mà chỉ như gãi ngứa cho anh, thậm chí còn khiến anh để lộ ra vẻ thoải mái, Lê Diệp bất đắc dĩ, đành phải thuận theo anh. Sau khi có con, cô cũng không để ý, anh là người đàn ông trưởng thành, không cần cô lúc nào cũng phải quan tâm đến, nhưng thỉnh thoảng cũng phải hiểu cho sự cô đơn của anh.

Định chỉ đền bù chút chút cho anh, bởi anh nghẹn lâu ngày, cô hiểu, vốn tưởng anh thỏa mãn rồi sẽ ngừng lại, ai ngờ cái người này lại không biết điểm dừng, nghỉ rồi lại tiếp tục, một mạch đến sáng. Lê Diệp hoàn toàn không bì được sức lực với anh, đầu óc mơ màng, để mặc anh làm gì thì làm.

***

Buổi sáng.

Hưởng thụ xong, Doãn Chính Đạc lao đi tắm. Tuy tối qua hao phí ngần ấy sức lực, lại chẳng ngủ được mấy, nhưng vì cảm giác mỹ mãn nên tinh thần cũng vẫn sảng khoái.

Có điều, nhìn Lê Diệp vẫn ngủ mê man, là vì anh giày vò cô quá ác liệt, đến giờ thấy cô gần như chẳng có phản ứng gì, anh mới cảm thấy áy náy. Cúi người kéo chăn cho cô, hôn lên trán cô rồi quay đầu đi ra ngoài.

Cuộc họp tiến hành sớm, mấy trợ lý đắc lực theo Doãn Chính Đạc vào văn phòng.

Ngồi sau bàn làm việc, Doãn Chính Đạc uống một ngụm cà phê. Tối qua hao phí thể lực, giờ cần chút cà phê để nâng cao tinh thần.

“Sếp, chuyện đấu thầu thất bại lần trước đã điều tra ra rồi ạ.”

Anh nhìn người ngồi phía đối diện.

“Bước đầu nghi ngờ là bên trong công ty chúng ta có người tiết lộ số liệu. Đây là danh sách tất cả những người đã tiếp xúc với giấy tờ liên quan đến kế hoạch.”

Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn danh sách, tất cả đều là những trợ thủ đắc lực bên cạnh. Anh không thích nhất là chuyện này, hoài nghi sẽ làm lòng người lạnh đi, anh không muốn dùng cách này khiến giữa anh và những người bên cạnh sinh ra khoảng cách. Đặt tờ danh sách xuống, anh nhìn mấy người ở phía đối diện, “Đây đều là những người theo tôi từ khi tôi bắt đầu vào công ty, tôi không muốn nghi ngờ ai cả. Tiếp tục điều tra, đợi có kết quả thì nói tiếp.”

Chẳng ai có thể thở phào nhẹ nhõm, công ty có nội gián, không tiêng gì chuyện hoài nghi lẫn nhau, sau này cùng làm việc sẽ khó có đủ tin tưởng người bên cạnh, bởi mối nghi kỵ vẫn luôn tồn tại. Nếu không may sơ sẩy tìm sai nội gián, thì chẳng phải là đã tiếp tay cho kẻ xấu sao.

Dặn dò thêm vài câu, rồi anh cho mọi người giải tán.

Doãn chính Đạc ngồi trên chiếc ghế xoay, quay ra nhìn cảnh thành phố qua khung cửa kính sát đất…

Đối thủ cạnh tranh lấy cắp kế hoạch, ngoại trừ vì lợi ích thì chỉ còn có một nguyên nhân đơn giản là muốn lật đổ anh.

Chặng đường dài đã đi, kẻ đối địch nhiều, anh không thể ngay lập tức đã phân rõ cho được.

Anh đưa tay xoa mi tâm. Chuyện như thế này, từ trước đến nay anh đều không sợ, không nhận được sự khiêu chiến thì thật nhàm chán, vô vị. Suy cho cùng, phải có thất bại thì đến khi thành công mới có cảm giác thành tựu.

***

Loáng cái đã sang thu.

Đô Đô ngày một lớn, Lê Diệp cũng có thể đưa con bé ra ngoài đi dạo cùng. Ra bên ngoài rộng lớn, sau này tính tình con bé sẽ dễ chịu hơn.

Hôm nay ở công viên có hoạt động, bởi vậy nên Lê Diệp đưa cả hai đứa nhỏ cùng đi.

Hi Hi giúp mẹ cùng đẩy xe nôi em gái, lại quan sát xung quanh, nếu có ai đến gần, nó sẽ giơ tay ngăn lại, như thể người ta sẽ làm hỏng em gái nó không bằng.

Siêu nhân Bổn Bổn là nhân vật Hi Hi thích nhất. Phía công viên thuê nhân viên đóng vai siêu nhân Bổn Bổn, còn mời cả diễn viên lồng tiếng đến. Siêu nhân Bổn Bổn vừa xuất hiện, thì Hi Hi và các bạn nhỏ khác lập tức reo lên, đúng tác phong của người hâm mộ. Siêu nhân Bổn Bổn bắt đầu cất tiếng hát, còn xuống bắt tay với các bạn nhỏ, rồi tặng cả quà nữa. Đến lượt Hi Hi, hai mắt thằng bé lấp lánh, vừa kéo tay siêu nhân Bổn Bổn vừa nói, “Em có ăn rau, em nghe lời lắm!”

Siêu nhân Bổn Bổn sờ đầu thằng bé, kết quả là nó sung sướng ôm chân mẹ cười ngây ngô đến năm phút liền.

Hoạt động kết thúc, đám đông dần tản đi. Lê Diệp đưa hai đứa nhỏ định đi mua sắm, không ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy Quan Khanh Khanh.

Lê Diệp nhìn cô ta, thật ra cũng không thấy có gì khó chịu nên chủ động chào hỏi, “Trùng hợp vậy… Đến làm việc à?”

Quan Khanh Khanh hơi mất tự nhiên, “Ừ… Đến làm chút việc.”

“Còn chưa kịp cảm ơn cậu đấy.”, Lê Diệp nhìn Hi Hi, “Giờ nó không kén ăn nữa, cả rau cũng ăn rất ngon lành.”

“Có gì đâu…”

Có người gọi Quan Khanh Khanh, cô ta quay đầu lại, “Mình đi trước đây, mấy mẹ con đi chơi đi nhé.”

Lê Diệp cúi người vỗ vào Hi Hi, “Chào cô đi.”

Hi Hi ngửa mặt lên cười, “Cháu chào cô ạ.”

Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của thằng bé mà Quan Khanh Khanh không dám nhìn thẳng, đành quay đầu bước đi.

Lê Diệp dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi công viên. Quan Khanh Khanh giúp đồng nghiệp thu dọn đồ đạc, nhìn từ xa, cô ta không nói lên nổi cảm giác trong lòng mình. Chắc là Lê Diệp đã biết tất cả, chắc là Doãn Chính Đạc đã kể hết với cô ấy, vậy mà chẳng trở mặt với mình, ngược lại còn thản nhiên chào hỏi nữa. Cũng có thể là Lê Diệp cố ý giả vờ không biến sắc, hoặc cũng có khi là thật sự không coi mình là kẻ địch.

Có điều, bất kể là khả năng nào thì Lê Diệp vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cô vẫn vui vẻ dẫn con đi chơi, sự quấy rối của người ngoài chẳng thể tác động được đến cuộc sống yên bình của cô.

Cười khổ một tiếng, tội gì, hạnh phúc của người khác, phá hủy cũng chẳng khiến mình được hạnh phúc, thứ của người khác, có đoạt được cũng không phải là thứ tốt nhất đối với mình. Chẳng thà cứ thừa nhận mình thua kém đi. Cô ấy có hạnh phúc của cô ấy, vậy nếu mình cố gắng, thì hạnh phúc của mình cũng đang trên đường đến thôi.