Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 207: Chạy trốn

Sau bữa tối, Lê Diệp đưa lão Dick về phòng.

Dạo gần đây ông ta ăn uống rất ít, tinh thần cũng không tốt. Gã Dick con thì cứ thúc giục Lê Diệp, chính hắn cũng có thể thấy được, thời gian của bố hắn e là không còn nhiều.

Lê Diệp lo liệu chu toàn cho ông ta, cũng coi như tận tâm tận lực, cho dù bị bắt thì cô cũng không thể trút giận lên một ông già đau yếu được.

Lão Dick nằm yên, nhìn cô rồi nói với vẻ mặt không chút thay đổi, “Nửa đêm nay, tôi muốn rời khỏi chỗ này.”

Lê Diệp kinh ngạc, cố đè thấp giọng nói, “Chỗ này canh phòng nghiêm ngặt, đi thế nào được?”

“Tôi tự có cách.”, lão Dick nhắm mắt lại, “Cô muốn đi thì qua đây sớm một chút, còn nếu muốn mật báo thì một lúc nữa là được rồi.”

Lê Diệp biết lão Dick không yên tâm về mình, ông ta biết thằng con gài cô vào là có ý gì, chỉ là không vạch trần mà thôi. Có điều, ông ta lo lắng vậy lại thành ra dư thừa, Lê Diệp muốn rời khỏi đây hơn bất cứ ai, cô cầu còn chẳng được một cơ hội tự do, sao có thể chạy đi mật báo được.

Lão Dick mở mắt nhìn cô, “Suy nghĩ cho kĩ, không có thuốc giải, cô chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Hơn nữa, cô có thể bị nó bắt về bất cứ lúc nào, đến lúc đấy, chuyện cô phải chết là không cần nghi ngờ nữa rồi.”

Lê Diệp không cần suy nghĩ, “Nếu có chết, tôi cũng phải chết ở ngoài.”

Lão Dick không nói gì nữa, nghiêng đầu nghỉ ngơi.

Lê Diệp đẩy cửa đi ra, quay về phòng ngủ.

Đi cả đêm, thể lực phải thật tốt thì mới trụ được, cô cũng phải về nghỉ ngơi một lát.

Cô nằm trên chiếc giường lớn. Khắp nơi đều có dấu vết của Lê Thiên Tố, mới đầu Lê Diệp còn cảm thấy lành lạnh, nhưng lâu dần cũng thấy quen. Cô chưa từng làm chuyện sai trái, cũng không có lỗi với ai, ngủ ở đây chẳng cần phải sợ hãi, cũng chẳng dư tâm sức mà suy nghĩ lan man.

Cô không có thuốc giải, đây quả thật là một vấn đề lớn, nhưng nếu ở lại, tỷ lệ cô được giải độc và bình an rời khỏi đây không hề cao. Lấy được con dấu là chuyện quá khó, gã Dick con lại chẳng phải kẻ lương thiện gì, chỉ e là cho dù cô lấy được con dấu thì cũng vẫn bị diệt khẩu, đến khi đó, cô hối hận cũng muộn rồi.

Quyết định ra được ngoài kia đã rồi tính tiếp, cô đặt đồng hồ báo thức, ép mình ngừng suy nghĩ, nhắm mắt ngủ.

Mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, rồi nằm mơ đủ thứ lung tung. Cô đã đi khá lâu rồi, cô rất nhớ hai đứa con, trong mơ, hai đứa nhỏ nằm trên khuỷu tay cô nhõng nhẽo, khiến cô chẳng nỡ tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp này.

Đồng hồ báo thức đổ chuông, cô ngồi bật dậy ngay tức khắc. Nhìn không gian trước mắt, cô tắt tiếng chuông rồi vội vàng xuống giường.

Nơi này quá lớn, điểm bất lợi nhất chính là không quen đường nên rất khó tìm chỗ cần đến, nhưng điểm lợi thế khoảng cách giữa các phòng rất xa, có tiếng động gì cũng không lo bị người khác phát hiện. Lúc này đã là nửa đêm, người giúp việc và đám vệ sĩ đều đã đi ngủ, chỉ còn lại mấy tên trông ở tầng ngoài.

Lê Diệp tìm đến phòng của lão Dick. Ông ta đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi trên xe lăn, tay cầm quải trượng.

Cô nhìn ông ta, “Chúng ta phải đi như thế nào?”

“Cô đẩy tôi sang phòng sách trước đã.”, mặt lão Dick không hề đổi sắc.

Lê Diệp đưa mắt nhìn ra bóng đêm bên ngoài, rồi nhanh nhẹn đến chỗ tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác dày khoác lên người ông ta, sau đó mới đẩy ông ta sang phòng sách.

Toàn bộ quá trình ấy, lão Dick đều vô cùng bình tĩnh, như thể hiện giờ đang làm một chuyện hết sức bình thường. Còn Lê Diệp thì không hờ hững được như ông ta, từ lúc vừa mới ra khỏi phòng, tim cô đã rơi vào trạng thái đập thình thịch không dứt.

Vào đến phòng sách, Lê Diệp vội đóng cửa cẩn thận. Lão Dick ngồi trên xe lăn, giơ cây quải trưởng lên, ấn vào một bức tranh treo trên tường. Ở góc phải phía trên của bức tranh có một hình mặt trời, mà cây quải trượng của ông ta đặt vào đúng chỗ đó.

Kệ sách trong phòng chầm chậm di chuyển, để lộ ra một con đường ở ngay phía sau. Lão Dick nhìn Lê Diệp vẫn còn đang kinh ngạc, “Đi thôi.”

Đẩy Dick đi vào, đóng giá sách lại như cũ, Lê Diệp giơ đèn pin, đi theo sự chỉ dẫn của ông ta.

Thật ra, người như ông ta vốn dĩ đều phải có sự chuẩn bị như thế này, kẻ thù nhiều, lúc nào cũng có thể chết.

Lê Diệp vừa đẩy ông ta đi, vừa dỏng tai lên nghe động tĩnh phía sau. Lão Dick thì lại có vẻ như nắm chắc mười phần, hiển nhiên là con đường bí mật này chỉ có ông ta biết, mà tới hôm nay mới dùng đến.

Con đường bí mật này đầy những ngóc ngách, nếu không có chỉ dẫn thì chẳng thể đi được. Bước chân vội vàng, cả người Lê Diệp ướt đẫm mồ hôi. Đi một lúc lâu, cuối cùng lão Dick cũng bảo cô dừng lại, rồi chỉ vào một cánh cửa ở phía trước, “Đẩy nó ra.”

Lê Diệp nghe lời, đẩy cửa ra. Bên ngoài là um tùm cỏ dại, cô vén lớp cỏ rồi nhìn ra…

Đây là một rừng cây, cách đó không xa chính là con đường quốc lộ thẳng tắp. Tuy rằng không biết đây là đâu, nhưng cô có thể chắc chắn rằng nơi này cách rất xa ngôi nhà to lớn mà như cái tù kia rồi.

“Giờ chúng ta phải đi thế nào nữa?”, Lê Diệp nhìn ông ta.

Lão Dick nhìn đồng hồ, rồi cứ thế ngồi chờ.

Chỉ một lát sau, có một chiếc xe đỗ ngay ven đường, mấy người vừa xuống xe đi thẳng về phía này. Lê Diệp lập tức căng thẳng, còn đang nghĩ rằng gã Dick con đã phát hiện ra họ bỏ trốn rồi phái người ra đây.

Tuy nhiên, mấy người vừa đến có thái độ rất cung kính, họ nâng lão Dick đi về phía chiếc xe.

Lê Diệp cũng đi ra theo. Từ thái độ của mấy người đó thì có thể đoán ra, họ được lão Dick phái ra đây tiếp ứng.

Lão Dick chợt nhìn Lê Diệp. Vốn dĩ ông ta không định để ý đến cô, đưa cô ra ngoài đã là tận tâm giúp đỡ lắm rồi, nhưng nhìn chiếc áo khoác trên người, ông ta lại thay đổi ý định, gọi cô, “Lên đi.”

Lê Diệp lên xe. Chiếc xe lao vút đi.

Trên đường không thấy bóng người hay xe. Lê Diệp nhìn lão Dick, rồi lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho ông ta, “Đây là thuốc ông hay uống, ông giữ lấy, phòng khi cần.”

Lão Dick nhìn cô, con bé này thật ra rất có tâm kế, biết phải lấy lòng ông ta mới có đường sống. Không muốn nợ nần ai, lão Dick cũng cho cô một lọ thuốc và chút tiền mặt, “Cô cầm lấy cái này, đủ cho cô dùng một tuần. Để giải được độc hoàn toàn thì phải tiêm loại thuốc này liên tục trong bảy ngày, nhưng trong tay tôi chỉ có bấy nhiêu đây thôi, thế nên, hoặc là cô tự tìm cách nghiên cứu ra thành phần, hoặc là, làm hết những chuyện cô muốn làm, rồi yên phận chờ chết.”

Lê Diệp cất cái lọ thật kĩ. Vốn tưởng rằng còn chẳng có liều thuốc giải nào, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý đón nhận tất cả rồi, vậy mà lại có thuốc dùng đến hết tuần, vậy là đã may mắn ngoài mong đợi rồi.

“Bây giờ ông định đi đâu?”. Một ông già ốm yếu, để tránh được sự truy đuổi của thằng con, ông ta chắc chắn phải vất vả ngược xuôi.

“Lo cho mình đi đã.”, lão Dick cười nhạt. Xe đến một điểm dừng, ông ta hất cằm, “Xuống đi, tự đi tiếp.”

Lê Diệp cũng không định đi theo ông ta, cô vừa xuống xe vừa nói với ông ta, “Vậy ông đi cẩn thận nhé.”

Lão Dick nhìn thấy cô chạy đến mua vé xe thì mới giơ tay kêu tài xế lái xe đi.

Ông ta vốn đã muốn rời khỏi nơi đó từ lâu rồi, trước là vì vẫn chưa đối đầu gay gắt với thằng con, cũng vì có Lê Thiên Tố ở bên cạnh, vậy nên có bị nhốt ở đó cũng chẳng vấn đề. Còn hiện tại, ông ta biết mình chẳng còn sống được lâu nữa, cứ lãng phí thời gian ở đó thì thật không đáng.

Nhìn Lê Diệp vội vàng lên xe, lão Dick lắc đầu. Đời người quả thật có quá nhiều những chuyện lạ lùng, không ngờ, vào lúc sinh mệnh sắp kết thúc, ông ta còn có thể cảm nhận được sự ấm áp khi được chăm sóc như vậy. Ông ta cầm gói thuốc Lê Diệp đưa, trong túi lại có nhiều túi nhỏ, lượng đùng dã được cô ghi rất rõ ràng, cho dù mắt mờ thì vẫn có thể đọc được. Vốn chẳng phải là thuốc gì đặc biệt, vứt bỏ rồi mua sau cũng được, nhưng ông ta vẫn giữ chặt không buông.

Chưa từng có ai cẩn thận chăm sóc ông ta như vậy, chỉ có Lê Diệp mà thôi. Trước đây, tuy rằng Lê Thiên Tố đã dùng đủ mọi cách lấy lòng ông ta, nhưng chẳng phải xuất phát từ trong lòng, chỉ cần quan sát kĩ là có thể thấy được.

Đây là lần cuối cùng. Ông ta tình nguyện rời xa phân tranh, chứ không muốn quay về đó làm một lão già bỏ đi. Còn Lê Diệp, cô cũng có nơi cô muốn đi, chứ không nên bị giam cầm ở nơi ấy.

***

Trong người không có nhiều tiền, lại chẳng có giấy tờ tùy thân, Lê Diệp muốn bỏ đi cũng không dễ dàng. Trời sáng là họ sẽ phát hiện ra người đã bỏ trốn, cô không thể dừng lại lâu, phải đi càng xa càng tốt.

Cuối cùng cũng mệt không đi nổi, cô tìm một nhà trọ đơn giản để dừng chân.

Mệt mỏi đến cùng cực, lại bị vây trong nỗi lo sợ, chưa từng trải qua thời điểm như thế này, đến cả tâm trạng ăn cô cũng không còn, cứ ngồi thừ ra đó. Cô cứ do dự không biết có nên gọi điện cho Doãn Chính Đạc hay không, vô cùng do dự. Cô cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, cũng sợ sẽ liên lụy đến anh. Tuy nhiên, chẳng gì có thể sánh bằng nỗi nhớ nhung lúc này, cô lấy điện thoại, bấm số gọi.