Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 195: Thằng nhóc bướng bỉnh

Từ cửa khách sạn đi vào, Doãn Chính Đạc bắt gặp Lê Diệp ra theo mình, anh đỡ lấy cô, “Sao lại ra đây? Ngoài này gió lớn, cẩn thận cảm đấy.” Lê Diệp nhìn anh, giữ chặt tay áo anh với vẻ lo lắng, “Anh ra ngoài có chuyện gì à?”

“Anh ra tiễn bạn thôi.”, anh vỗ vai cô, lại ôm cô đi vào phòng tiệc, “Đã ăn no chưa? Lúc nãy thấy em chỉ mải chăm con bé, có ăn được mấy đâu.”

“Em no rồi.”. Lê Diệp vẫn lo lắng, “Thật sự không có chuyện gì chứ?”

“Có chuyện gì được chứ, hôm nay là ngày lành tháng tốt mà.”. Doãn Chính Đạc ngẩng đầu, vừa lúc vầng trăng trên trời tròn vành vạnh.

Anh có chút bùi ngùi, thời gian trôi qua nhanh thật, không lâu trước đây, anh vẫn còn là một người cô đơn, vậy mà giờ đã có đến hai đứa con. Hi Hi ngày một lớn, Đô Đô cũng theo sát, chẳng mấy chốc rồi chúng sẽ trưởng thành, sẽ ngày càng ghét bị quản thúc giống mình. Sau khi thành người lớn, chúng cũng sẽ không còn nghe ý kiến của bố mẹ nữa, thậm chí nghe bố mẹ nói nhiều thêm vài câu là sẽ phát bực.

Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, câu này quả không sai. Trước kia anh cảm thấy suy nghĩ cố chấp của mình không hề sai, nhưng giờ ngẫm ra, nếu Hi Hi hay Đô Đô thích một người mà mình không chấp thuận, ý kiến của mình bị chúng phớt lờ, cái cảm giác đó, có khi sẽ khiến anh phát điên mất.

Sống đến từng này tuổi, người anh có lỗi không ít, nhưng người duy nhất khiến anh cảm thấy áy náy chính là mẹ. Cái chết của Doãn Trung Minh không rõ ràng, anh biết có ẩn tình bên trong, nhưng vẫn cố chấp ở bên Lê Diệp. Nếu bố anh có biết thì ắt hẳn sẽ trách anh bất hiếu. Còn Trần Oanh, anh nghĩ mình làm như vậy lại gây tổn thương cho bà, chỉ có người làm mẹ mới đủ bao dung mà tha thứ cho anh.

Nhìn thấy vẻ mặt ấy của anh, Lê Diệp bèn cầm tay anh, “Tối nay anh vất vả rồi.”

Anh lắc đầu, tiếp khách xem ra còn thong thả hơn nhiều trông trẻ con. Chưa thử đuổi theo Hi Hi một ngày thì chưa có tư cách kêu mệt.

“Diệp Nhi.”, anh bỗng thở dài, “Em còn hận nhà họ Doãn không?”

Lê Diệp cười khổ, “Anh họ Doãn, Hi Hi với Đô Đô cũng mang họ Doãn, em hận thế nào được.”. Nhìn anh, cô hỏi lại, “Còn anh, anh có hận bố em không?”

Sự xuất hiện của Tần Thành trực tiếp khiến mối quan hệ của họ xuất hiện vết rách, quan hệ giữa hai nhà như lòng bàn tay với mu bàn tay, lại có cô và Doãn Chính Đạc ở giữa thì khó mà tách rời được. Nhớ đến lời Tần Thành nói rằng ông ta đổi thuốc của Doãn Trung Minh nên mới khiến ông ấy qua đời, hành động như vậy đến Lê Diệp còn cảm thấy không thể tha thứ được nữa là Doãn Chính Đạc, anh làm sao để chấp nhận sự thật đó đây.

“Có nhân mới có quả, anh sao có thể hận một người bị nhà họ Doãn hại cho thê thảm được?”. Thật ra Doãn Chính Đạc hiểu, chuyện cho đến giờ chỉ có thể coi như một hồi ân oán xưa cũ, nếu cứ mãi truy cứu đến cùng, thì thứ anh mất đi còn nhiều hơn.

“Thật hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm.”, Lê Diệp khẽ thở dài. Vướng mắc đó sẽ tồn tại mãi trong lòng, cứ nhớ đến là lại cảm thấy giày vò, giày vò đến mức khiến mình không thể yên tâm, không thể bình an được.

Khẽ vỗ cô, anh nói, “Đừng nghĩ ngợi nữa, vào xem con thế nào đi.”

Lê Diệp được anh nắm tay dắt đi. Sóng vai đi bên cạnh, cô mới phát hiện ra mình thấp hơn anh rất nhiều. Trong ấn tượng từ nhiều năm trước, khi cô còn đi học, vài lần tiếp xúc với anh đều chỉ trong tích tắc. Khi đó hình như anh chưa cao như thế này, cũng không cao hơn cô nhiều như vậy. Cách biết bao lâu, sau lại chẳng để ý, đến hôm nay mới nhận ra, mình đứng trước mặt anh, thì ra lại chênh lệch như lòng sông với mặt biển như thế.

Thấy cô bỗng nở nụ cười, Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, “Em cười cái gì đấy?”

Lê Diệp không nói thành lời được, chỉ cảm thấy nhân duyên kỳ ngộ quả thật vô cùng kỳ diệu. Lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Chính Đạc, cô đã chắc chắn là phải cách anh thật xa để phòng phiền toái, chứ chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

“Đồ ngốc.”, anh đưa tay xoa đầu cô. Hành động của anh bây giờ luôn luôn nhẹ nhàng như một người cha vậy, Lê Diệp thật sự muốn cười, anh đã bị Hi Hi và Đô Đô làm cho thay đổi đến mức không nhận ra nữa rồi, khí chất từ trên xuống dưới chẳng còn như trước nữa.

Vào đến phòng tiệc, Lê Diệp ra trông con, cũng vừa lúc khách khứa lục tục kéo nhau về nên Doãn Chính Đạc ra tiễn họ.

Vừa rồi anh ra ngoài không phải để tiễn khách. Kiểm tra cái hộp quà đầy tính khiêu khích kia xong, anh vội chạy ra ngoài. Nhân viên phục vụ nói có người gửi cho quầy lễ tân, cho dù chủ của cái hộp không đến, nhưng tìm được người giao đồ thì cũng sẽ hỏi ra được manh mối. Tuy nhiên, khi anh chạy ra đến nơi thì người giao đồ đã đi rồi, thông qua nhân viên lễ tân thì biết được, người đó là nhân viên chuyên chuyển phát nhanh, nhưng trên áo không có ghi tên công ty nào.

Khách khứa dần ra về hết, bữa tiệc cũng kết thúc.

Về đến nhà, Doãn Chính Đạc ngấm men rượu nên lảo đảo ngả xuống giường. Lê Diệp không lo được cho anh, vì phải thay quần áo cho Đô Đô, ru con bé ngủ, lại tắm rửa cho Hi Hi rồi tiện tay giặt luôn quần áo của hai đứa.

Lúc đi ra ngoài, cô bắt gặp Hi Hi đang ngồi trên người bố nó, tay cầm thỏi son của mẹ, bắt chước ở đâu cái trò tô chát bừa lên môi bố.

Lê Diệp nhỏ giọng quát, “Hi Hi!”

Tay run lên, Hi Hi quệt nguệch nguyên một đường trên mặt bố.

Lê Diệp vội chạy qua nhấc Hi Hi ra, cô nhíu mày, “Sao con bướng thế nhở!”

Hi Hi cười khì hai tiếng rồi lại định vẽ cả lên mặt mình. Lê Diệp kịp ngăn lại, tịch thu thỏi son rồi dẫn nó đi ngủ.

Rốt cuộc cũng cho thằng bé ngủ xong. Cô cũng thấm mệt, vừa ngả lưng thì chợt nhớ ra trên mặt Doãn Chính Đạc đầy vết son. Thật sự là không nhấc nổi người lên nữa, cô với tạm tí khăn giấy định chùi cho anh. Anh ngủ rồi mà vẫn không chịu phối hợp, cô đành lau qua loa rồi bỏ giấy ăn đi, tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, người nào đó vò mái tóc rối tinh đi vào toilet, vừa nhìn vào gương, anh bỗng gào lên, “Doãn Đình Hi!”

Một nửa bên mặt hệt như một bức tranh, đầy những dấu son rõ ràng sinh động. Chẳng cần nghĩ cũng biết ai làm, anh hằm hằm đi ra ngoài. Bắt gặp Hi Hi đã dậy, còn trốn đằng sau mẹ, từ trong chăn chỉ lộ ra đúng cặp mắt, anh chỉ vào nó, hung hăng quát, “Anh ra đây ngay cho bố!”

Lê Diệp còn đang mơ màng thì bị bộ dạng của anh đánh thức, cô quay đầu lại xoa đầu Hi Hi, “Từ giờ về sau không được thế nữa, Hi Hi, con hư quá đấy.”

Hi Hi ôm chặt cánh tay mẹ, nũng nịu nói, “Mẹ ngủ với cục cưng.”

Bị cái vẻ làm nũng của nó đánh bại, Lê Diệp cũng ôm lấy nó. Vẫn còn sớm, hai mẹ con có thể ngủ thêm một lúc nữa.

Hai mẹ con nhà này chỉ giải quyết có thế thôi, hoàn toàn không hề thông cảm cho cảm giác bị hại của anh.

“Này.”, anh đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm thằng nhóc Doãn Đình Hi đang vô cùng ung dung, “Anh dậy ngay cho bố, bố còn chưa tính sổ với anh đâu đấy.”

Hi Hi ngáp một cái, rụi đầu vào ngực mẹ, xong lại không quên ngoảnh ra lè lưỡi với anh một cái.

Lê Diệp thấy anh đeo mãi cái vẻ bực tức đó thì ôm Hi Hi vào lòng rồi nhìn anh, “Em sẽ bảo con, lần này đúng là nó bướng thật.”

Thằng ranh kia có ngày nào mà không bướng, Doãn Chính Đạc chỉ sợ lần sau nó nghịch dại đốt cháy cả nhà luôn chứ chẳng đùa. Véo cái mũi nó một cái, Doãn Chính Đạc cảnh cáo, “Anh mà còn chọc tức bố, Doãn Đình Hi, bố sẽ tha anh đến vườn bách thú, nhốt anh chung chuồng với sư tử luôn đấy.”

Hi Hi mở to hai mắt, chẳng có vẻ sợ hãi hay kinh ngạc, mà lại đầy vẻ hưng phấn và chờ mong.

Doãn Chính Đạc chỉ vào nó, hết thuốc chữa rồi, bé đã thế này, đợi đến lúc bảy tám tuổi thì sẽ chẳng ngán thứ gì, chắc chắn anh sẽ bị giày vò đến phát rồ mất.

Cũng may là Hi Hi nghe lời mẹ, Doãn Chính Đạc thu dọn xong liền đi làm luôn. Lê Diệp ôm Hi Hi, kể chuyện cổ tích cho thằng bé, cu cậu có vẻ mệt, lại ngáp cái nữa.

Dạy nó sau này phải ngoan, không được nghịch ngợm nữa, nó đều gật đầu vâng dạ đâu vào đấy. Có điều, trí nhớ của tên tiểu quỷ này hình như không được tốt cho lắm, câu trước vừa đồng ý, câu sau đã lại quên tiệt.

***

Sau ngày đầy tháng cô gái nhỏ, Lê Diệp có thể đưa hai đứa ra ngoài. Gần đây không xảy ra chuyện gì xấu, có lẽ tạm thời sẽ không sao. Doãn Chính Đạc cũng không hạn chế cô ra ngoài như trước đây, lúc đang mang thai cả người ục ịch nên cứ ở nhà mãi, giờ mà bắt cô ở lì trong phòng thì đúng là quá khó khăn.

Hôm nay cô đưa con ra ngoài, không đi xa, chỉ đến một trung tâm thương mại ngay gần nhà.

Lần đầu tiên Đô Đô được ra khỏi nhà, nằm trong xe nôi mà ánh mắt cứ liếc khắp nơi. Hi Hi thì phụ mẹ đẩy xe nôi, tuy nhiên người lớn không dám buông tay, chỉ sợ thằng quỷ này lại đánh ngã em.

Mua xong chút đồ dùng hàng ngày xong, Lê Diệp dẫn hai đứa vào quán cà phê nghỉ chân. Cô gọi cho Hi Hi một suất ăn trẻ em, mấy người làm đi cùng cũng tự chọn món, mọi người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cả quán cà phê đang yên tĩnh thì bỗng “xoảng” một tiếng thủy tinh vỡ vụn. Mọi người đều hoảng hốt, nháo nhác đưa mắt nhìn thì chỉ thấy cách đó không xa có một nhân viên đang ngồi xổm nhặt mảnh vỡ, bên cạnh là gã khách hàng hùng hùng hổ hổ, “Mày không có mắt à! Nhỡ đổ lên người tao rồi, mày đền nổi bộ quần áo này không hả!”

Cô nhân viên luôn miệng giải thích, quản lý cũng đến phân bua. Vừa rồi, cô nhân viên kia đang bưng đồ cho khách hàng, lúc đi ngang qua một lối hẹp thì có một vị khách bỗng dưng đứng dậy, cô nhân viên kia suýt nữa làm đổ đồ uống lên người anh ta, cũng may là tránh được, nhưng chai rượu vang xa xỉ kia thì đã bị vỡ tan tành.

Người khách kia chửi bới một lúc lâu mới chịu thôi, cô nhân viên cũng theo quản lý rời khỏi hiện trường. Xem ra, cô ấy không tránh được việc bị trách phạt, còn cả chai rượu bị vỡ nữa, e rằng cô ấy cũng phải tự đền trả.

Mấy người làm trong nhà đều có tuổi, thấy người trẻ tuổi bị đối xử như vậy thì thở dài, “Làm nghề gì cũng chẳng dễ dàng, ngày xưa tôi cũng làm cho một nhà chả ra sao, ngày nào ăn cơm cũng phải cố bới móc, không kêu mặn thì lại kêu nhạt, lúc nào cũng kiếm cớ chửi bới, hơi một tí là dọa trừ lương.”

Mọi người cũng hùa theo, cuối cùng kết luận, làm cho Doãn Chính Đạc, chỉ cần tận tâm tận lực thì anh sẽ chẳng để ý đến mấy khuyết điểm vặt vãnh, cũng chẳng keo kiệt chuyện lương lậu.

Lê Diệp thì vẫn nhìn về phía quầy tiếp đón, một lúc lâu mà cũng không thu hồi tầm mắt.

Cô nhân viên kia đương nhiên bị quản lý sạc cho một trận, tiền thưởng bị cắt, tiền lương tháng này bị trừ một nửa, nửa còn lại thì phía cửa hàng sẽ chịu. Như vậy là cửa hàng đã chiếu cố lắm rồi, bưng đồ không vững nên mới để xảy ra chuyện đó, cô ấy bị phạt cũng không dám thắc mắc nửa lời.

Tay quản lý giáo huấn xong thì bảo cô ấy tiếp tục ra làm việc. Từ phòng nghỉ đi ra, vừa mở cửa, cô ấy đã thấy Lê Diệp đứng ngoài chờ mình.

Lê Tuyết Ca cảm thấy vô cùng bối rối. Bị người quen nhìn thấy cũng không sao, bị người khác đối xử thế nào cũng không quan trọng, nhưng bây giờ, để Lê Diệp bắt gặp, cô ấy chỉ muốn độn thổ cho xong.

“Tuyết Ca.”, Lê Diệp không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, “Em làm thêm ở đây à?”

Lê Tuyết Ca sợ quản lý thấy sẽ lại mắng nên vội vàng nói, “Vâng… Chị đừng nói với ai nhé.”

Lê Diệp còn định nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy đã cuống quýt bưng đồ đi rồi.

Làm hết nửa ngày, Lê Tuyết Ca thu dọn đồ đạc để rời khỏi nhà hàng. Chiều nay còn có tiết, cô ấy phải về cho kịp giờ. Xuống đến tầng dưới, đang định ra trạm xe thì chợt trông thấy chiếc xe quen thuộc. Cô ấy thở dài, nhìn Lê Diệp xuống xe rồi nói với mình, “Em định đi đâu để chị đưa em đi.”

Lên xe, Lê Tuyết Ca đọc địa chỉ cần đến.

Để tiện trông bé con nên xe của Lê Diệp được trang bị là xe thương vụ lớn, có cả chỗ đặt trẻ con, cũng có thể dẫn theo mấy người làm.

Nhìn khoang xe tiện nghi, Lê Tuyết Ca cảm thán, “Anh rể tốt với chị thật đấy, cái xe này chắc chắn là cực kỳ đắt tiền.”

Thật ra Lê Diệp không rõ giá trị của chiếc xe là bao nhiêu, cũng không muốn nghiên cứu, cô nhìn vào gương mặt có vẻ mệt mỏi của Lê Tuyết Ca, “Sao em lại đi làm thêm?”

Nhà họ Lê có đông con cháu như thế nào cũng không đến nỗi phải để Tuyết Ca đi làm kiếm tiền. Chi thứ nhất thất thế, nhưng của cải bác cả tích gom bao nhiêu năm qua cũng đủ để nuôi cả nhà cơm no áo ấm.

Lê Tuyết Ca thở dài, “Chỉ là em không muốn ở lại cái nhà kia nữa thôi.”