Thuốc giảm đau, thuốc kháng sinh, thậm chí còn có cả thuốc chống trầm cảm, tất cả đều là loại thuốc hạn chế sử dụng. Vậy mà cô gái đó lại chẳng kiêng dè gì mà mang theo bên người.
Ném mạnh mấy lọ thuốc vào, anh lại lấy cái ví ra. Bên trong có chứng minh và hộ chiếu của cô, nhìn người con gái tươi tắn trong bức ảnh, anh nhíu mày.
Ngày cấp chứng minh là năm năm trước, khi ấy cô còn đi học, gương mặt non nớt, nụ cười hạnh phúc, tươi tắn động lòng người ấy…so với hiện tại thì hoàn toàn khác biệt.
Ngón tay siết chặt, anh gấp mạnh cái ví lại…Nụ cười của cô khiến anh thấy chói mắt.
“Nghe nói người của Bác Khoa cưỡng chế rất mạnh tay…Doãn tổng, có cần cảnh cáo Đổng Chí Thù một chút không, chủ quán bánh bao hình như là bạn của cô Lê.”
Doãn Chính Đạc nâng tầm mắt, ánh nhìn có chút sắc bén. Anh quét mắt qua người bên cạnh, người đó lập tức ngậm miệng.
Túi xách đã giao cho Doãn Chính Đạc, mọi chuyện cũng đã báo cáo, tuy rằng Doãn Chính Đạc không có vẻ quá hứng thú nhưng cũng không giận dữ. Xem ra, chỗ này không cần mình lắm lời.
Người kia nói: “Doãn tổng, tôi vào bệnh viện xem cô Lê thế nào.”
Doãn Chính Đạc không nói gì, người kia biết anh ngầm đồng ý liền mở cửa xe đi ra.
Ngón tay dài lại tiếp tục nghiên cứu cái ví. Lấy cái chứng minh ra, Doãn Chính Đạc lại phát hiện ra một bức ảnh.
Trong ảnh có một đôi nam nữ, thoạt nhìn không quá mười sáu mười bảy tuổi, trông rất thân mật.
Người con gái, đương nhiên là chủ nhân của chiếc ví – Lê Diệp, còn người con trai, anh cũng biết. Cho dù số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn có thể nhận ra đây là người từ nhiều năm trước.
Ngón tay cầm bức ảnh siết chặt đến trắng bệch, ánh mắt thâm trầm, anh đưa tay xé bức ảnh thành hai nửa.
Tài xe của Doãn Chính Đạc là một người trung niên, mọi chuyện của anh từ trước đến giờ ông đều thấy rõ. Tuy Doãn Chính Đạc còn trẻ nhưng cách làm việc hay làm người đều vô cùng trầm ổn. Có thể bắt gặp những lúc anh không che giấu cảm xúc chân thật cũng chỉ có vài lần, mà lần nào cũng đều chỉ vì một nguyên do.
Thấy anh trút giận lên bức ảnh, viên tài xế thầm thở dài. Con trời thì cũng giống người thường, cũng có những nỗi sầu khó tránh khỏi.
Doãn Chính Đạc dựa phịch vào ghế, nghẹn giọng nói, “Về công ty!”
Tài xế vội vàng khởi động xe, chở người đàn ông đang đằng đằng sát khí ra khỏi bệnh viện.
***
Hơn mười giờ đêm, Lê Diệp xuất hiện đúng giờ ở đại sảnh nhà họ Lê.
Lúc này cũng không tính là sớm nữa, người cần nghỉ ngơi thì đã đi nghỉ, người không nghỉ ngơi thì cũng ở trong phòng mình, không khí yên tĩnh vô cùng. Hơn nữa, trong nhà đang có tang, không ai dám ra ngoài tiêu khiển cả.
Vào cửa, Lê Diệp xuống xe lăn, vái đầu ba cái trước di ảnh bà rồi im lặng trông ở một bên.
Mấy người trông đêm nay đều là họ hàng thân thích, chẳng ai để ý đến cô, mặt mày đầy một vẻ khinh khỉnh.
Sau khi chú thím ba về, ai nấy đều dùng mối thù ghét chung để đối đãi với cô. Có điều vẫn tốt, tuy rằng bầu không khí không hề thân thiết, nhưng cũng không có sự hỗn loạn như ban ngày, mọi người đều im lặng ngồi ở một bên.
Yên lặng được một lát, Lê Tuyết Ca thập thò ở cầu thang, trông bộ dạng như là muốn xuống nhưng lại thôi vậy.
Lê Diệp không để ý, nhưng hai người họ hàng thì lại nhìn thấy. Lê Thành Tường là người đứng đầu gia đình này, con gái của ông, đương nhiên là mọi người phải chú ý một chút rồi.