Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 128: Chuyện xấu trong nhà

Nỗi băn khoăn đó trong mắt Doãn Chính Đạc không đủ để trở thành lý do dung túng cho tên vô liêm sỉ kia, anh cương quyết muốn đến tìm Khang Đức Văn tính sổ. Doãn Kính Lam thì vẫn không chịu, “A Đạc, coi như chị cầu xin em đấy, đừng quan tâm đến chuyện của chị nữa, chị thật sự không có làm sao hết, hôm đó… Chỉ là anh ấy nhỡ tay đẩy chị thôi, anh ấy không cố ý đâu, thật đấy, anh ấy cũng đã xin lỗi chị rồi…” Chị ta càng giải thích cho tên khốn nạn kia, lại càng khiến Doãn Chính Đạc tức giận. Anh đẩy chị ta ra, bước nhanh ra khỏi cửa.

Lên xe, anh phóng đi nhanh như bay.

Trong KTV, một nhóm người đang ca hát uống rượu, đám mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp lượn qua lượn lại, làm đủ trò khiến cả đám thoải mái cười khoái chí.

Chơi một lát, có người đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại, mới vừa ra đến hành lang bên ngoài đã thấy bóng dáng quen thuộc đang lao nhanh đến.

Nhìn một lát, nhận ra người kia là ai, anh ta vô cùng kinh ngạc, “Tổng giám đốc Doãn?”

Doãn Chính Đạc nhìn anh ta, biết ngay là không tìm nhầm chỗ, “Khang Đức Văn đâu?”

“Anh ấy đang tiếp khách ạ…” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chân anh ta thì đã lùi ra sau, dáng vẻ như muốn đi mật báo.

Doãn Chính Đạc đẩy anh ta ra, bước hai bước, đẩy cánh cửa phòng bao riêng ra.

Bên trong không phải là người anh muốn tìm, anh lại mở một gian khác.

Người kia vội vàng xông đến ngăn cản, cao giọng nói, “Tổng giám đốc Doãn! Chúng tôi đến đây là vì xã giao, anh cũng biết chuyện này khó tránh mà, anh Khang thật sự…”

Không nhìn anh ta, Doãn Chính Đạc chỉ nhìn gian phòng ở tận trong cùng, vội đi đến rồi đưa tay mở cửa.

Mấy cặp nam nữ ở bên trong quây lại thành một cụm, gã vừa vội vàng ngồi thụp xuống, chính là Khang Đức Văn.

Đang định mở mồm mắng người vừa đột nhiên xông vào, nhưng thấy Doãn Chính Đạc, Khang Đức Văn lập tức buông cô nàng trong lòng ra, đẩy cô ta một cái rồi đứng lên, “Cậu hai? Sao cậu lại đến đây?”

Doãn Chính Đạc nhìn khuôn mặt đầy vết son của hắn. Xã giao là giả, lấy việc công làm chuyện riêng mới là thật, thấy hắn, Doãn Chính Đạc lập tức từng bước tiến lại gần.

Lai giả bất thiện*, Khang Đức Văn vẫn dè dặt như trước, “Cậu hai, vị này là tổng giám đốc Chu của Lệ Tinh, bọn anh đang bàn chuyện hợp đồng… Cậu cũng biết…”

Không đợi hắn nói xong, Doãn Chính Đạc tóm lấy cổ áo hắn, kéo hắn rồi đẩy mạnh vào tường.

Chiều cao kém Doãn Chính Đạc một chút, không rắn rỏi bằng anh, lại không có phòng bị, Khang Đức Văn bị ném đi, va thật mạnh vào tường.

Mặt tường của căn phòng ốp gạch men sứ, bề ngoài hơi có góc cạnh, Khang Đức Văn bị quẳng vào, lập tức máu tươi trào ra.

Những người xung quanh sợ hãi đến mức lùi hết ra sau, đám con gái thì hét ầm ĩ rồi chạy ra ngoài. Có mấy người ở công ty theo Khang Đức Văn đến, mặc dù thầm nghĩ phải ra ngăn, nhưng lại ngại chạm trán Doãn Chính Đạc. Ai chẳng biết anh mới là ông chủ lớn của công ty, Khang Đức Văn suy cho cùng cũng chỉ là hàng rể ăn nhờ ở đậu mà thôi, ngay cả hắn còn phải nhìn sắc mặt Doãn Chính Đạc mà làm việc, huống chi là đám tiểu tốt như họ.

Không ai đến gần, chỉ đứng bên cạnh khuyên, “Anh Doãn, chuyện gì cũng từ từ nói chuyện! Đừng động tay chân, người một nhà cả mà!”

Doãn Chính Đạc ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay tóm lấy áo Khang Đức Văn, kéo hắn ra rồi lại quẳng mạnh xuống đất.

Hắn ngã bổ nhào vào chiếc bàn, đau đớn kêu rên, một lúc lâu sau cũng không động cựa nổi, chỉ biết úp người vào bàn nén cơn giận.

Bước đến gần, Doãn Chính Đạc nắm tay, tóm cổ áo hắn, nhìn chằm chằm vào mặt tên khốn, “Có biết vì sao tôi đánh anh không hả?”

Đầu Khang Đức Văn bết máu, hắn giữ chặt vết thương, mắt nhìn anh, “Cậu hai, cậu kích động quá rồi, có chuyện gì mà không thể ngồi nói chuyện đoàng hoàng được sao, tôi chăm chỉ thật thà làm việc, tự nhận là không hề làm gì có lỗi với nhà họ Doãn cả.”

“Không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Doãn?” Doãn Chính Đạc siết chặt bàn tay hơn, “Không lẽ anh định nói với tôi là, vết thương trên người chị tôi là do chị ấy uống say rồi tự ngã đấy chứ?”

Khang Đức Văn hơi chột dạ, nhưng lại lập tức tỏ vẻ hiên ngang, “Chẳng lẽ tôi lại đi đánh vợ mình sao? Cô ấy là người tôi yêu nhất, cũng là người thân nhất, sao tôi dám làm tổn hại một sợi tóc của cô ấy chứ! Hôm đó cô ấy uống say thật, đứng không vững nên mới bị ngã, nhìn thấy cô ấy bị thương, tôi còn đau lòng hơn cậu ấy chứ!”

Đấm mạnh cho hắn ta một cú nữa, khiến khóe miệng hắn tóe máu, Doãn Chính Đạc thấy hắn vẫn không chịu nhận nên dữ dằn cảnh cáo, “Anh mà còn phun nửa lời dối trá nữa, thì hôm nay tôi sẽ xử lý anh ngay ở đây.”

Khang Đức Văn bị đánh không hề nhẹ, biết không thể ngoan cố với anh được, hắn liền cầu xin, “A Đạc, ngàn sai vạn sai là tại anh không chăm sóc tốt cho chị cậu, nhưng cậu phải tin anh, anh yêu cô ấy, sau này anh nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào.”

“Trước khi cưới anh cũng nói thế.” Doãn Chính Đạc nhìn hắn, “Nhưng bây giờ chị tôi thành ra cái dạng gì? Anh làm chuyện ghê tởm, đừng tưởng là không ai biết. Khang Đức Văn, anh đừng nghĩ chị tôi mềm lòng, anh có thể hết lần hết lượt làm chị ấy tổn thương, thì nhà họ Doãn không phải là không có ai làm chỗ dựa cho chị ấy. Tôi còn ở đây một ngày, thì anh đừng ôm mộng tưởng có thể sống yên ở công ty. Anh chẳng qua chỉ là kẻ xin cơm, anh làm tốt thì cho anh bát cơm ăn, anh làm không tốt, thì đá anh đi như rác rưởi mà thôi.”

Ánh mắt Khang Văn lộ đầy hận ý, hắn cắn chặt răng, nhưng môi vẫn cười, “Cậu hai, cậu hiểu lầm thật rồi, tôi đối với chị cậu, với công ty, đều không có lòng dạ khác, tôi toàn tâm toàn ý với mọi người, thật sự một chút ý đồ cũng không có.”

***

Cửa hàng xa xỉ phẩm đã hết giờ bán, cánh cửa kéo đã đóng lại, cửa cũng đã khóa xong.

Lấy chìa khóa ra mở cửa, người đang xách một túi đồ lom khom đi vào.

Theo hướng ánh đèn, đi đến trước cửa phòng nghỉ, hít một hơi thật sâu rồi Khang Đức Văn mới đẩy cửa vào.

Đoan Đoan đang nằm trên sô pha, bướng bỉnh nói, “Đến nhà bà ngoại, con muốn bà ngoại cơ!”

Doãn Kính Lam trừng mắt với con bé, “Con mà còn không nghe lời là mẹ không cần con nữa đâu!”

Bị vẻ mặt dữ dằn của chị ta dọa, Đoan Đoan mếu máo rồi khóc ré lên, “Mẹ hư, con cũng không cần mẹ nữa!”

Nghe con bé nói thế, Doãn Kính Lam ngồi cạnh nhìn nó, ánh mắt đầy vẻ xót xa.

Đang ngồi yên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, chị ta chợt quay đầu lại, lập tức bắt gặp khuôn mặt đầy máu me của Khang Đức Văn. Sợ hãi ôm chầm lấy Đoan Đoan, che hai mắt nó lại, Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Anh làm sao đấy? Sao lại thành ra thế này?”

Khang Đức Văn tiến lên hai bước, rồi bỗng quỳ phịch xuống đất, “Bà xã, anh đáng đời, anh gieo gió gặt bão, anh không nên nổi giận với em, hôm đấy anh bị ma làm nên mới có thể ra tay với em, anh xin em tha thứ cho anh, anh không thể không có em và Đoan Đoan được…”

Doãn Kính Lam buông Đoan Đoan ra, vội tìm khăn bịt miệng vết thương trên đầu hắn lại. Da thịt xây xát, đống nhầy nhụa máu thịt thật sự quá đáng sợ.

“Sao anh lại bị thương?” Chị ta do dự hỏi.

Hắn lại không nói thẳng, chỉ nói, “Tại anh đáng đời, anh nên bị đánh thế này. Bà xã, anh chỉ xin em đừng giận anh, kể cả em có gọi người đánh chết anh, anh cũng không nhíu mày cái nào.”

Lúc trước Doãn Chính Đạc đùng đùng nổi giận, giờ Khang Đức Văn lại nói như thế này, vậy là chị ta có thể đoán ra được ai làm.

Chị ta và Khang Đức Văn là vợ chồng nhiều năm, dù sao cũng có tình cảm sâu đậm, nhìn bộ dạng tàn tạ này của hắn, chị ta không thể thờ ơ được.

“Đứng lên đi, đến bệnh viện, vết thương sâu lắm, phải khâu lại mới được.” Chị ta đỡ hắn, hắn vẫn không đứng lên, “Em không tha thứ cho anh, anh sẽ không đứng lên.”

Doãn Kính Lam thấy vẻ đó của hắn, lại nghĩ đến những việc làm của hắn mà sinh tức giận, “Tôi không muốn tha thứ cho anh, anh không đáng được tha thứ!”

“Đúng, anh không đáng được tha thứ.” Khang Đức Văn rưng rức khóc, “Nhưng em nghĩ cho Đoan Đoan xem, con bé còn nhỏ, không thể không có bố được!”

Đoan Đoan sợ hãi, thấy mặt hắn đầy máu là cứ gào khóc không ngừng. Trẻ con cũng có thể cảm nhận được bầu không khí bất ổn, ngồi tụt vào trong sô pha, ôm cái gối khóc mãi.

Khang Đức Văn lết đầu gối về phía Đoan Đoan, gọi con bé, “Đoan Đoan, mau ra xin mẹ con đi, đừng để mẹ con bỏ bố, ba người nhà mình vẫn ở bên nhau, được không? Đoan Đoan, con mau ra xin mẹ đi!”

Đoan Đoan không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy bố bảo mẹ không cần bố nữa là lập tức gào lên, vừa khóc vừa nói, “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ bố mà! Con muốn bố, Đoan Đoan muốn bố cơ!”

Khang Đức Văn ôm con gái lại, một lớn một nhỏ khóc trước mặt Doãn Kính lam. Chị ta khó chịu trong lòng, quay mặt đi khóc theo.

Khang Đức Văn thấy chị ta như vậy liền sán lại ôm lấy chị ta, “Bà xã, anh cam đoan với em, sau này anh sẽ nghe lời em, anh tuyệt đối sẽ không làm em tức giận nữa. Anh cầu xin em, tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội, anh sẽ đối xử thật tốt với em, với Đoan Đoan. Em đừng rũ bỏ gia đình chúng ta mà…”

Doãn Kính Lam bỏ qua nước mắt và lời cầu xin của hắn, đỡ hắn lên, “Được rồi, đứng lên đi, đến bệnh viện băng bó trước đã.”

Hắn thấy chị ta đã mềm lòng liền đứng dậy, “Bà xã, em đau lòng vì anh, đúng không?”

Doãn Kính Lam không nói gì, chỉ dắt Đoan Đoan đi theo hắn ra khỏi cửa tiệm.

Nhà họ Doãn.

Nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, Doãn Chính Đạc ra xem. Là xe của Khang Đức Văn. Ánh mắt anh đanh lại. Vừa rồi, rời khỏi KTV, anh muốn đến tìm Doãn Kính Lam, vậy mà chị ta lại khóa trái cửa tiệm, anh gọi thế nào cũng không có người thưa. Nghĩ là chị ta đã về, đến nơi ở của chị ta cũng không có ai ở nhà, anh còn tưởng chị ta đi chỗ khác, nhưng xem tình hình này thì việc mở cửa của chị ta là có chọn lựa.

Một nhà ba người cùng vào cửa. Doãn Chính Đạc thấy chị gái đỡ Khang Đức Văn, ánh mắt chị ta có vẻ né tránh anh, khiến trong lòng Doãn Chính Đạc đã hiểu hết.

Trên sô pha, ông cụ và Trần Oanh đều đang yên vị.

Khang Đức Văn quỳ xuống lần thứ hai, vẻ vô cùng hối lỗi, “Mẹ, ông nội, con đáng chết, hôm đó con uống say, Kính Lam ra đỡ con mà con nhỡ tay đẩy cô ấy ra, không ngờ cô ấy lại bị ngã rồi bị thương. Con rất hối hận, cũng rất đau lòng. Cậu hai biết chuyện đã giáo huấn con rồi, con cũng tự biết mình đáng thế lắm, con nhận sai, con hy vọng cả nhà cho con một cơ hội để con dùng hành động đề bù cho Kính Lam.”

Trần Oanh nhìn Doãn Kính Lam, nhíu mày, “Con bị thương, sao không nói với cả nhà?”

Doãn Kính Lam cúi đầu, ôm cánh tay, “Không sao ạ, chỉ bầm tím một chút thôi ạ… Mẹ, ông nội, không có gì nghiêm trọng cả đâu ạ, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng truy cứu ạ.”

Doãn Chính Đạc đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn chị ta, “Ngoài ý muốn đẩy người ta vào bệnh viện, anh rể, anh đúng là trời sinh khỏe như vâm.”

Khang Đức Văn nhìn anh, “Cậu hai, anh tội đáng chết vạn lần, anh nói cái gì cũng vô dụng, nếu cậu chưa hết giận thì cậu đánh anh tiếp đi. Anh làm Kính Lam bị thương, anh đã đủ đau lòng chết rồi.”

Nhìn dáng vẻ đó của hắn, Doãn Chính Đạc xùy một tiếng, “Anh đã thẹn với nhà họ Doãn thế rồi thì thu dọn đồ đạc đi, một ngày lắm cái ngoài ý muốn lắm, lần này là ngã bị thương, lần sau không đứng dậy nổi chưa biết chừng.”

Trần Oanh liếc con trai, nhíu mày, “A Đạc, con bớt tranh cãi đi.”

Ông cụ nhìn đôi vợ chồng kia, “Kính Lam, con nói rõ ràng chút xem, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại bị thương?”

“Thì…giống như Đức Văn nói ấy ạ. Hôm đó anh ấy đi xã giao, có uống chút rượu, con dìu anh ấy, anh ấy không đứng vững nên hơi đẩy con ra, con bị đập cánh tay xuống ạ. Không có gì đâu ông nội, thật đấy ạ.”

Ông cụ chỉ cần liếc mặt một cái là đã biết chị ta có ý định bao che, và chị ta đã như vậy thì ai có thể ép chị ta ly hôn được chứ.

“Con đã nói như vậy thì chắc là không cần cả nhà thay con xử lý Khang Đức Văn phải không?” Ông cụ lớn tiếng hỏi.

Doãn Kính Lam cúi gằm mặt, rồi khẽ gật đầu, “Không cần đâu ạ…chỉ là chuyện vô tình thôi mà.”

Ông cụ chống gậy đứng dậy, nhìn chằm chằm gã đang quỳ dưới đất với ánh mắt sâu xa, rồi trịnh trọng cảnh cáo, “Đức Văn, lần này là lần cuối cùng, bất kể có phải là vô tình hay không, ông cũng không muốn phải nhìn cháu gái ông chịu tổn thương lần nữa. Đàn ông nhà họ Doãn từ trước đến nay đều có truyền thống bảo vệ vợ, ty rằng cháu là hàng rể, nhưng lúc nào cũng phải nhớ kỹ, không được làm tổn thương vợ mình.”

Khang Đức Văn gật đầu lia lịa, “Cháu nhất định làm được ạ!”

Trần Oanh nhìn Doãn Kính Lam. Chị ta đã ra cái dạng này rồi thì nói gì cũng vô dụng. Bà thở dài, “Hai đứa về đi, thu dọn đồ đac, đợi qua giỗ bố rồi sơm sớm mà chuẩn bị chuyện của công ty chi nhánh.”

Khang Đức Văn thầm cắn chặt răng, “Dạ, mẹ, con nghe lời mẹ.”

Thấy họ rời đi, trong lòng Trần Oanh đầy sầu lo. Hiển nhiên là con gái bà chịu ấm ức. Trước đây bất kể Khang Đức Văn thế nào thì vẫn luôn yêu thương vợ, ai ngờ hắn lại trở nên như bây giờ, dám ra tay đánh vợ.

Ông cụ không biết chuyện Khang Đức Văn làm sau lưng ông, còn cho rằng đây là chuyện vợ chồng cãi cọ, nhưng cũng lo lắng, đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc, “Sao con lại ra tay với nó, con làm như vậy, bảo chị con phải sống thế nào.”

“Ông nội, mẹ, Khang Đức Văn không phải hạng tốt đẹp gì đâu. Anh ta không muốn đi, là vì còn vương vấn những lợi ích anh ta vẫn có thể lấy được từ công ty, anh ta âm thầm làm rất nhiều chuyện xấu… Anh ta không phải là người đáng tin, giờ lại còn đánh chị con nữa, cho họ ly hôn đi.”

“Con nói gì mà đơn giản thế!” Trần Oanh trách mắng, “Con nghĩ hôn nhân là chuyện chơi à, thích cưới thì cưới thích bỏ thì bỏ à? Chị con có Đoan Đoan, lại đứng tuổi rồi, còn lấy ai được nữa? Cả nửa đời còn lại sống cô độc hả?”

“Chẳng lẽ bị đánh thế còn nhịn được ạ? Chỉ vì sợ người khác rèm pha sao?” Doãn Chính Đạc có chút tức giận, thật sự anh không hiểu được lối suy nghĩ đó.

Trần Oanh liếc anh một cái, “Con đừng có nói người khác, lúc trước con cưới con bé Lê Diệp thì là cái dạng gì? Chẳng phải như là hung thần à? Lần đấy mẹ với chị con mà không chạy đến kịp thì chắc con bóp cổ chết con bé rồi!”

“Sao mà giống nhau được!” Doãn Chính Đạc cực kỳ phản cảm cách bà so sánh mình với Khang Đức Văn. “Con với Lê Diệp khác hai người họ!”

“Chuyện giữa hai vợ chồng, người ngoài không thể nào biết rõ được.” Trần Oanh lườm anh, “Chính con cũng trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu đấy. Chị con cũng nói tha thứ cho nó rồi, chẳng lẽ muốn bà mẹ này ép bọn nó ly hôn? Chị con không hận mẹ mới là lạ đấy. Đến lúc Đoan Đoan lớn mà biết mẹ đuổi bố nó đi, con bé sẽ không ghét mẹ ư?”

Doãn Chính Đạc có chút ảo não, “Mẹ sợ làm người ác, chứ còn mặc kệ chị ấy sống chết ạ?”

Ông cụ nhìn anh, “Con đánh nó một trận chưa chắc đã làm chị con hết giận. Nhà họ Khang kiểu gì cũng phải dựa vào nhà họ Doãn, khang Đức Văn muốn làm trò xằng bậy thì người nhà nó cũng sẽ không cho phép. Hy vọng chuyện lần này là một bài học cho nó, sau này thì thân làm ông nội sẽ là người đầu tiên xử lý nó.”

Náo loạn một hồi, thành ra anh lại là người sinh sự. Doãn Chính Đạc tức giận, nhìn đồng hồ, muộn thế rồi mà đến gia đình nhỏ của an, anh còn chưa lo đến chuyện quay về. Nghẹn một bụng tức, anh lái xe rời khỏi nhà họ Doãn, quay về Hạm Bích Các.