Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 122: Dạy dỗ

Khang Đức Văn vừa nhìn thấy cái áo thì vẻ mặt thoáng chút thay đổi, “Lát nữa anh phải ra ngoài họp, nếu không có việc gì thì bảo tài xế đưa em về.”Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Mấy hôm nay anh bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Ngày mai Đoan Đoan có tiết mục biểu diễn ở nhà trẻ, anh có đi không?”

Khang Đức Văn dừng bước, quay đầu lại nhìn chị ta, rồi vỗ vỗ vai chị ta, nói bằng cái giọng tiếc nuối, “Anh xin lỗi, bà xã, giờ anh đang bận với một hạng mục, thật sự không bớt được chút thời gian nào cả. Em thay anh đi xem nhé, rồi chụp ảnh về cho anh xem với.”

Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Ông xã, anh hà tất phải khổ sở thế, tiền của chúng ta đủ dùng rồi, em và Đoan Đoan cần anh ở bên cạnh hơn.”

Đỡ lấy bả vai chị ta, hắn nói, “Bà xã, anh đã cưới em rồi, mà người ta vẫn nói anh dựa hơi em mới có được ngày hôm nay, anh không cố gắng thì sao có thể xứng với em được!”

“Anh làm đủ rồi.” Doãn Kính Lam nói tiếp, “Lâu lắm rồi anh không nghỉ ngơi rồi. Cùng em và Đoan Đoan đi chơi nhé?”

“Đợi anh xử lý xong hạng mục trong tay đã, được không?” Khang Đức Văn dỗ dành chị ta, “Đây là tâm huyết từ lâu của anh rồi, anh hi vọng có thể nhìn thấy kết quả tốt.”

Thấy anh ta nhất quyết không chịu rời công ty, Doãn Kính Lam dặn, “Mẹ bảo, nửa năm sau công ty sẽ thành lập một chi nhánh ở thành phố Z, ông xã, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Khang Đức Văn tỏ vẻ kinh ngạc, “Là ý của ai đấy?”

“Em đã thương lượng với mẹ rồi, anh ở đây mệt quá, với lại có A Đạc, anh cũng chẳng thể hiện được nhiều.”

Khang Đức Văn nhíu mày, “Anh làm ở đây bao nhiêu năm rồi, em bảo anh bỏ tất cả lại để ra ngoài làm lại từ đầu à?”

“Cho dù có làm ở đây, công trạng cũng không thuộc về anh. Ông xã, chúng ta ra ngoài, làm lại từ đầu, nếu việc ở công ty chi nhánh tốt, tất cả đều thuộc về anh.” Doãn Kính Lam kéo hắn, “Được không?”

Nhìn đồng hồ, Khang Đức Văn gạt tay chị ta xuống, “Anh không có hứng thú với công ty chi nhánh, công việc của anh là ở đây… Anh sắp họp rồi, đi trước đây.”

Dõi theo bóng hắn, Doãn Kính Lam nắm chặt tay lại, âm thầm cắn răng.

***

Xử lý xong việc ở công ty, Doãn Chính Đạc liền lái xe về chỗ Lê Diệp.

Cô đang dắt Hi Hi xuống dưới đi dạo. Xung quanh khu nhà cũng có nhiều bà mẹ thích đưa con đi chơi vào lúc rảnh rỗi, Hi Hi lại không quá sợ người lạ, chẳng mấy chốc đã hòa vào một nhóm với đám trẻ con.

Anh dừng xe, từ xa đã nhìn thấy Hi Hi đang ngồi trong xe trẻ em giành đồ chơi với một đứa trẻ khác. Đứa trẻ kia có vẻ lớn hơn Hi Hi, nhưng Hi Hi lại chẳng hề sợ nó, vươn cả hai tay ra, răng nghiến kèn kẹt.

Doãn Chính Đạc xuống xe, nhìn con trai mà trong lòng nghĩ, thật ra thằng bé không nên quá hiền lành, biết tranh biết đấu mới là tính cách mà người con trai nên có.

Anh vừa nghĩ xong thì thằng nhóc kia nện một cái vào đầu Hi Hi, cu cậu vừa được anh khen ngợi ngoạc mồm ra, khóc ầm lên.

Thu nụ cười lại, Doãn Chính Đạc sải bước đến bên đó.

Lê Diệp bế Hi Hi vào lòng, lau lau nước mắt cho nó, rồi bất chợt nhìn thấy Doãn Chính Đạc đứng bên cạnh mình.

“Sao quay lại nhanh thế?” Lê Diệp còn tưởng phải mấy ngày nữa anh mới về.

Hi Hi vẫn khóc, cô đành phải bế nó lên tầng.

Doãn Chính Đạc đẩy xe nôi đi bên cạnh, anh đưa tay xoa xoa vết hồng trên mặt thằng bé. Da thịt trẻ con mỏng manh, cho dù thằng nhóc kia không dùng được bao nhiêu lực, nhưng chỉ cần đánh một cái thôi đã đủ để lại dấu vết trên mặt Hi Hi rồi.

“Không khóc nữa, Hi Hi.” Lê Diệp thơm vào má nó, nhìn bộ dáng ấm ức của nó mà nói, “Sau này không được đánh nhau, có đồ chơi là phải chơi cùng nhau, không được cướp nhé.”

“Con vẫn còn mặt mũi mà khóc à.” Doãn Chính Đạc liếc nhìn thằng nhóc đang thút thít trong lòng mẹ, “Bị đánh mà con không đáp trả à? Lại còn đợi người khác ra tay trước, nó cướp đồ con thích thì con phải đánh gục nó, làm cho nó không ra tay nổi chứ.”

“Anh dạy dỗ cái kiểu gì thế?” Lê Diệp quay đầu lườm anh, “Dựa theo cách của anh, thì thằng bé thể nào cũng thành ăn cướp.”

“Đàn ông con trai, chỉ cần biết mạnh hay không, chứ không cần biết đúng hay không.” Doãn Chính Đạc nhìn cái miệng méo xệch của Hi Hi, “Không được khóc, lần sau mà gặp thằng béo đấy, không cần biết gì hết, cứ báo thù trước cái đã. Cái này là bố con dạy con, chỉ có chuẩn chứ không có sai.”

Lê Diệp chịu không nổi anh, liền bịt hai tai Hi Hi lại rồi đi vào thang máy. May mà Hi Hi nghe không hiểu lắm, bằng không chắc chắn sẽ bị dạy hư.

Vào đến nhà, Doãn Chính Đạc thả áo khoác xuống sô pha rồi nhìn cô, “Sao rồi, lúc anh không có ở đây, thằng bé có quấy không?”

Hi Hi leo lên ngồi trên áo khoác của anh, phát hiện ra chiếc áo trơn mềm, thằng bé vô cùng thích thú.

Doãn Chính Đạc mặc kệ nó, dù chiếc áo đắt tiền, nhưng Hi Hi thích thì cứ để nó ngồi.

“Cũng ổn, thỉnh thoảng khóc nhưng phần lớn thời gian là ngoan ngoãn nghe lời.” Lê Diệp pha một ít cháo cho Hi Hi, thằng bé ngồi ăn rất ngon lành.

“Diệp Nhi.” Doãn Chính Đạc nhìn cô. Cô rất tốt với thằng bé, dù thế nào đi nữa cũng luôn cố gắng để thằng bé có cuộc sống tốt. Anh vòng tay ôm thắt lưng cô, “Ông nội muốn gặp Hi Hi.”

Lê Diệp đưa mắt nhìn anh. Ông nội Doãn là người tốt, từ trước đến nay cô vẫn luôn kính trọng ông cụ. Giờ ông đã cao tuổi, sức khỏe không tốt, với người như vậy, cô không đành lòng giấu giếm ông hay không để Hi Hi gặp ông cụ.

Cô không thể làm được chuyện như vậy.

“Hôm nào đấy anh đưa hai mẹ con em về nhé.” Anh siết chặt vòng tay lại, “Cứ cho là vì Hi Hi, đừng để thằng bé lớn lên trong gia đình không hoàn chỉnh, nó cần sống bên bố mẹ.”

Hi Hi ăn đến mức quanh miệng dính đầy cháo. Lê Diệp lấy khăn giấy lau cho nó, mà bàn tay mũm mĩm của nó cứ níu lấy cái bát, rõ ràng là rất ham ăn.

“Anh đợi quyết định của em.” Doãn Chính Đạc nắm chặt tay trái của cô, chiếc nhẫn ở ngón áp út vẫn lấp lánh.

Hi Hi ăn xong một bát, chóp chép miệng, cằm dính đầy nước miếng loang loáng, rồi nhe nhở cười với Doãn Chính Đạc.

Anh còn chưa mừng được lâu thì chợt nghe thấy Lê Diệp hít sâu vào một hơi.

Nhìn theo ánh mắt cô, anh liền thấy thằng nhóc ngồi trên chiếc áo, phía dưới là một vũng nước nhơm nhớp.

“Con!” Anh vừa định mắng thì Lê Diệp vội bịt miệng anh lại, lắc lắc đầu.

Một lát sau, đợi Hi Hi giải quyết xong, đánh một phát rắm, rồi ngoạc mồm kêu la ra chiều khó chịu, Lê Diệp mới bế nó đi thay quần.

Doãn Chính Đạc cầm cái áo dính đầy nước đi, miệng mắng, “Nó sao thế hả! Nước tiểu của nó mà lại vãi lên áo anh!”

Lê Diệp đóng bỉm vào cho Hi Hi, “Anh đừng có mà mắng nó lúc nó đi tè, ngộ nhỡ thành bóng ma tâm lý, sau sẽ ảnh hưởng đến sự bài tiết của nó.”

“Ai bảo thế?” Anh bực mình, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà anh liên tiếp trúng chiêu. Giờ không quan tâm, thằng nhóc này cưỡi đầu cưỡi cổ anh rồi.

“Chuyên gia giáo dục nói.” Lê Diệp bế Hi Hi lên, tên nhóc uể oải dựa đầu vào vai cô, nhìn Doãn Chính Đạc, ngoáy ngoáy mũi, ánh mắt thờ ơ.

“Ai phong hiệu cho chuyên gia đấy?” Doãn Chính Đạc khinh thường nói, “Anh là chuyên gia này, giờ mà không quản chuyện nó đi tè, sau này nó phóng hỏa đốt nhà cũng không quản được đâu.”

Lê Diệp nhìn anh, “Với Đoan Đoan, anh có nói thế đâu.”

Anh nói con gái phải đoan trang, ăn uống đi đứng nói chuyện đều phải nhẹ nhàng, không được thô lỗ. Vậy mà với Hi Hi, anh lại dạy nó đánh nhau.

“Con trai với con gái sao mà giống nhau được.” Doãn Chính Đạc giơ tay, Hi Hi liền tóm lấy tay anh, có vẻ cũng khá chặt, “Đàn ông không mạnh mẽ, làm sao mà đứng vững trong thế giới này được.”

Thằng nhóc còn chưa cai sữa víu chặt ngón tay anh, nước dãi chảy thều lều.

Ngồi chơi với Hi Hi một lát, đột nhiên anh xoa bụng, “Mau về thôi, trên đường đến đây còn chưa ăn gì.”

Lê Diệp đặt Hi Hi vào lòng anh, đứng dậy đi vào bếp, “Cơm tối chỉ làm có một ít, cũng ăn hết rồi, để tôi nấu cho anh.”

Anh bế con trai rồi cũng đứng dậy. Cô làm thoăn thoắt, trụng một nhúm mì rồi cho vào nồi.

Chảo nóng dầu già, cô thả thịt vụn vào xào qua. Doãn Chính Đạc còn chưa nói gì mà đã thấy Hi Hi chóp chép miệng, y như con lợn con ham ăn.

Nồi canh thịt sôi ùng ục, hơi bốc lên nghi ngút. Doãn Chính Đạc một tay bế Hi Hi, một tay ôm eo Lê Diệp từ phía sau.

Cô khựng lại một lát, không nói gì, mà cũng chẳng phản ứng lại.

Anh cảm thấy tư vị này thật quá tuyệt, liền dựa vào gần hơn, đặt cằm lên vai cô.

Đã có lúc, đứa trẻ là vết thương mà hai người họ không muốn nhớ đến, còn hiện tại, thằng bé nghịch ngợm quanh họ, tốt đẹp đến mức khiến họ cảm thấy không chân thực.

“Diệp Nhi.” Anh hoảng hốt nhìn cô, mái tóc dài của cô đã được búi lên, có vài sợi tuột xuống gáy, hơi nước bốc lên khiến gương mặt cô trở nên không chân thực, anh phải gần lại, chăm chú nhìn cô.

Lê Diệp không thể yên ổn nấu cơm, vội đẩy đẩy anh, “Anh làm gì vậy, Hi Hi đâu?”

Anh ôm cô, “Anh chưa làm gì cả nhé.”