Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 27: Bị cầm tù

“Không ai có thể đeo mặt nạ mãi.”

SÉNÈQUE

Hai lưỡi cực điện của súng bắn điện Taser găm vào phần bụng dưới của Alice, phóng ra một luồng điện khiến cô choáng lịm. Tê liệt, cô bé ngã vật tại chỗ, hơi thở đứt quãng và bàn chân bủn rủn, hệ thống thần kinh tạm ngừng hoạt động.

Kẻ vừa tấn công cô bé lao tới trong chớp mắt. Hắn chộp lấy họng Alice rồi thô bạo ấn một chiếc khăn mùi soa vào miệng cô, trước khi bịt miệng cô bằng chiếc khăn dài. Cửa thang máy khép lại. Hắn ấn nút xuống tầng hầm và trong lúc thang máy đi xuống, hắn đè nghiến Alice xuống sàn. Trước khi cô bé tỉnh lại, hắn lật cô bé nằm sấp xuống, trói cổ tay và cổ chân cô bé bằng hai sợi dây đai ni lông thắt rất chặt.

Chỉ sau vài giây họ đã xuống tới bãi đỗ xe. Gã đàn ông, đầu vẫn đội mũ chụp kín mít, tóm lấy Alice như tóm một cái túi xách và xốc vai cô bé lôi đi. Vẫn trong trạng thái đờ đẫn, cô bé thử cựa nhẹ nhưng cô càng động đậy thì gã đàn ông càng siết mạnh. Hai cánh tay hắn khỏe như gọng kìm có khả năng ghiền nát xương cổ. Hắn đã làm cách nào mà qua mặt được cả hệ thống an ninh tinh vi đến thế? Hắn đã làm cách nào để biết Alice sử dụng thang máy đúng vào thời điểm đó?

Trong ánh sáng lờ mờ, họ đi ngang bãi đỗ tới một chiếc xe bán tải màu boóc đô hiệu Dodge. Với thanh chắn tản nhiệt khổng lồ, cửa kính màu, các bộ phận bằng crom bóng loáng và các bánh sau phân đôi, chiếc xe trông rất đáng sợ. Gã đàn ông đẩy Alice lên băng ghế sau được ngăn với khoang lái bằng một tấm nhựa trong Plexiglas như vẫn thường thấy trên taxi. Hắn ngồi vào ghế lái rồi, không chút lo lắng, rời khỏi bãi đỗ nhờ một tấm thẻ từ.

Ngay khi ra đến bên ngoài, kẻ lạ mặt cởi mũ trùm ra, Alice nhìn thấy hắn qua gương chiếu hậu trong xe. Đó là một gã đàn ông đầu húi cua, cặp mắt lờ đờ và hai gò má cao nhăn nheo sần đỏ. Cô chưa từng gặp hắn. Chiếc xe bán tải lẫn vào dòng xe cộ đi về hướng Broadway rồi rẽ ở Đại lộ Columbus.

Hai đầu gối run bần bật, tim đập loạn xạ, Alice vừa mới thoát ra khỏi cơn choáng do luồng điện của súng Taser gây ra. Dù đang kinh hoàng nhưng cô bé vẫn gắng nhìn qua cửa sổ để theo dõi hành trình của tên bắt cóc. Chừng nào họ vẫn ở trong những khu phố “du lịch”, cô bé còn nuôi hy vọng. Cô thử dùng đôi bàn chân mình gõ lên cửa kính xe, nhưng sợi dây đang trói cổ chân không cho phép cô rảnh rang cử động. Cô khiếp sợ và nghẹt thở với mớ giẻ trong miệng. Cô cố giằng tay ra, nhưng sợi dây trói bằng ni lông càng khía vào cổ tay đau điếng.

Chiếc xe đang xuôi theo Đại lộ số 9 xuống tận Phố 42. Lúc này họ đang ở cạnh Hell’s Kitchen- bếp của quỷ. Alice cố gắng nghe theo lý trí:

Bình tĩnh nào! Thở bằng mũi! Phải thật bình tĩnh!

Cô sẽ không chết. Ít nhất là không phải ngay bây giờ. Nếu muốn giết cô thì gã đàn ông hẳn đã làm vậy rồi. Dĩ nhiên là hắn cũng sẽ không hãm hiếp cô. Một kẻ biến thái muốn thỏa mãn dục vọng đơn thuần như vậy sẽ không chấp nhận ngần ấy rủi ro mà đột nhập vào một nơi được giám sát kỹ càng như trường Julliard.

Vậy gã đàn ông này là ai? Có một điều khiến cô chú ý: hắn thận trọng không dùng súng điện tấn công vào phần ngực của cô mà nhằm vào phần bụng dưới. Hắn biết mình đã từng phẫu thuật ghép tim, chỉ cần một luồng điện quá gần tim cũng có thể mất mạng…

Dù còn chưa biết động cơ của kẻ bắt cóc nhưng Alice đã hiểu ra rằng, tối nay, quá khứ đã bắt kịp cô.

Gã đàn ông lái xe cẩn thận, đúng phần phải đường chú ý không vượt quá tốc độ cho phép để tránh một cuộc kiểm tra của cảnh sát. Hắn lái tới cực Tây thành phố rồi men theo bờ sông xuôi xuống phía Nam. Họ đã chạy xe được ít nhất là mười lăm phút khi chiếc xe bán tải chui vào đường hầm Brooklyn Battery.

Dấu hiệu xấu, họ đang rời Manhattan…

Họ vừa vượt qua trạm thu phí cầu đường thì điện thoại của kẻ lạ mặt đổ chuông. Hắn nhấc máy ngay sau hồi chuông đầu tiên, nhờ một bộ thoại tay câmd nối với bộ tăng âm cho phép Alice nghe được phần lớn cuộc trò chuyện:

- Thế nào rồi Youri? đầu dây bên kia hỏi.

- Tôi đang trên đường. Mọi chuyện đều diễn ra theo dự kiến, hắn thông báo với giọng Nga đặc sệt.

- Tôi làm theo đúng chỉ thị.

- Đồng ý. Mày biết phần việc còn lại rồi chứ?

- Vâng, tên người Nga đáp.

- Đừng quên lục soát nó rồi rũ chiếc bán tải luôn nhé.

- Rõ.

Giọng nói đang phát ra từ điện thoại… Đó là giọng của… Không, không thể thế được…

Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ. Tim Alice càng đập nhanh hơn, bởi cô vừa hiểu ra rằng mối nguy còn lớn hơn mình hình dung.

Trong cơn kinh hoàng, miếng giẻ bịt miệng lại lần nữa khiến cô nghẹt thở. Cô cố gắng thở chậm lại. Cô nhất định phải thử làm gì đó.

Điện thoại của mình!

Cố gắng không gây chú ý, Alice vặn vẹo người để lôi điện thoại di động từ túi quần sau ra. Không may là hai cổ tay cô bé bị trói chặt khiến mọi cử động đều trở nên khó khăn, nhất là trước sự giám sát gần như thường trực của “Youri” vẫn đều đặn liếc qua kính chiếc hậu. Tuy nhiên, nhờ nhẫn nại và kiên cường mà cô đã lấy được điện thoại ra rồi mở khóa. Cô lần mò bấm được hai số đầu tiên của dãy số 911 thì chiếc Dodge dừng khựng lại. Chiếc điện thoại nảy khỏi tay Alice bắn vào gầm ghế sau.

- Mẹ kiếp! Tên người Nga chửi thề với một gã đi mô tô vừa vượt đèn đỏ.

Bị trói như một khoanh xúc xích, Alice không thể làm gì hơn: chiếc điện thoại đã thực sự nằm ngoài tầm với của cô.

Họ còn chạy xe thêm khoảng hơn mười lăm phút nữa, tiến vào màn đêm thẳng hướng Nam. Họ đang đi đâu? Cô bé tin chắc là họ đã rời Brooklyn được một lúc rồi, khi nhìn thấy tấm biển đề Đại lộ Mermaid, một trong những trục đường chính của đảo Coney.

Cô bé nuôi hy vọng điên rồ khi họ gặp một xe cảnh sát đang tuần tra trên Đại lộ Surf, nhưng hai cảnh sát lại đỗ trước căn lán gỗ của tiệm Nathan’s Famous để gặm bánh mì kẹp xúc xích. Cô không nên chờ đợi được hai người họ giải cứu.

Gã người Nga rẽ vào một ngõ cụt tối tăm và tắt đèn pha. Không thấy một chiếc xe nào khác. Hắn lái tới trước một tòa nhà đổ nát rồi tắt động cơ xe.

Sau khi đã kiểm tra thấy nơi này không một bóng người, Youri bèn mở cánh cửa khoang sau của chiếc Dodge để đưa cô bé ra.

Hắn dùng dao cắt phăng sợi dây trói hai cổ chân Alice.

- Đi nào!

Alice nghe thấy tiếng sóng rồi cảm nhận được vị muối trong luồng không khí vừa quét qua mặt cô. Họ đang ở giữa một vùng tối tăm hịu quạnh gần Đại Tây Dương. Bao trùm khắp bán đảo là một bầu không khí u tịch, xa những tòa cao ốc chọc trời của Manhattan cùng sự náo nhiệt của Brooklyn sành điệu. Vậy mà mới hồi đầu thế kỷ XX, trên đảo Coney vẫn còn một hội chợ khổng lồ. Những trò giải trí nổi tiếng nhờ tính độc đáo của nó từng thu hút nhiều triệu du khách đến từ khắp nơi trên đất Mỹ. Những vòng quay rung theo nhịp của các ca khúc và không khí sôi động. Bánh xe khổng lồ của hội chợ cao nhất cả nước, đường trượt siêu tốc đạt vận tốc nhanh nhất, đoàn tàu ma quái đáng sợ nhất và màn Freak Show chưng ra những loại quái vật dị dạng nhất. Người ta thậm chí có thể treo mình trên một sợi cáp mà nhảy dù từ đỉnh một ngọn tháp cao chót vót.

Nhưng thời oanh liệt đó đã lùi xa vào dĩ vãng. Vào cái đêm tháng Mười hai buốt giá này, nơi đây không còn giữ lại được chút gì vẻ lộng lẫy huy hoàng và huyền diệu xưa kia. Ngay từ những năm 1960, nơi này đã bắt đầu suy tàn, không đủ khả năng chống chọi với Disneyland vừa khai trương và những công viên giải trí khác hiện đại hơn. Ngày nay, nơi này chỉ còn là một vùng đất hoang, bãi đỗ xe rào lưới sắt, những tòa nhà cũ kỹ. Chỉ còn một nhúm vòng quay tiếp tục hoạt động trong những tháng hè. Thời gian còn lại trong năm, những trò giải trí đem lại cảm giác đang mục mủn tại chỗ, bị han gỉ bào mòn.

- Cứ thử chạy trốn xem, rồi tao sẽ cắt cổ mày như một con cừu, Youri kề lưỡi dao găm vào cổ Alice cảnh báo.

Hắn lôi cô đi trên một bãi đất lầy có hàng giậu cao nhằng nhịt vẽ rào quanh nơi một bầy chó dữ đang chạy. Những con chó đô gơ giống Đức với bộ lông vàng và cặp mắt điên dại rực sáng trong đêm. Chúng gầy gò vì thiếu ăn thấy rõ và trở nên hung hăng với những tiếng sủa đáng sợ. Chính Youri cũng khó khăn lắm mới khiến mấy con vật khổng lồ ấy im miệng. Hắn đẩy Alice tới trước một cái nhà kho cải dụng rồi mở cửa, thúc con mồi bước xuống cầu thang kim loại dẫn tới một đường hầm hẹp. Một luồng khí lạnh băng cùng họ ùa vào không gian gò bó ấy. Lối đi tối tới mức gã người Nga buộc phải bật đèn pin. Những đường ống và hệ thống dẫn đủ kích cỡ chạy khắp tầng hầm. Những động cơ cũ cùng công tơ điện kiểu cổ chất đống dọc lối đi. Trên một bức tường, người ta treo tạm một tấm biển gỗ sơn có hình khoảng chục con quỷ với lời hứa hẹn SHOW DIỄN ĐÁNG SỢ NHẤT THÀNH PHỐ - tấm biển quảng cáo cho một trong những đoàn tàu ma tràn ngập trong công viên này năm mươi năm về trước. Rõ ràng là họ đang ở trong phòng điều khiển của một vòng quay cũ kỹ.

Ánh sáng hắt ra yếu ớt. Bóng của họ nhảy nhót trên vách tường. Ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin phản chiếu trong những vũng nước ứ đọng tanh nồng. Đến cuối hầm, họ làm phiền một lũ chuột cống to đùng, chúng hoảng hốt kêu chít chít ầm ĩ rồi chạy tứ tán. Những giọt nước mắt giàn giụa trên má Alice. Cô bé thốt nhiên lùi lại, nhưng Youri lại đe dọa cô lần nữa với lưỡi dao găm để bắt cô đi theo một cầu thang xoáy trôn ốc dẫn xuống nơi sâu nhất của nhà kho. Dưới đó, họ vượt qua khoảng chục cánh cửa sắt cũ nối tiếp nhau dọc theo một hành lang cụt. Khi bước đi trong bóng tối, Alice chìm dần vào nỗi sợ, cảm thấy một vực xoáy đang hình thành trong dạ dày.

Đến cuối hành lang, trước mặt họ hiện ra ô hình chữ nhật cuối cùng. Youri rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa rồi mở cánh cửa vào địa ngục.

Bên trong lạnh thấu xương. Bóng tối dày đặc. Youri rọi đèn lại gần để tìm cầu dao. Một bóng đèn nê ông bụi bặm khó nhọc tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt làm hiện lên một căn phòng nhỏ với bốn bức tường lở vữa. Mùi ẩm mốc lảng vảng trong không khí. Nằm chênh vênh trên những cây cột kim loại gỉ hoen, trần căn hầm thấp khiến cho bất cứ ai lọt vào cũng có cảm giác sợ chỗ kín. Bên trong vừa uế tạp vừa thiếu tiện nghi: phía bên phải là một bồn cầu ngập ngụa cùng một bồn rửa cáu ghét, phía bên trái là một chiếc giường xếp bằng thép.

Không chút nể nang, gã người Nga đẩy Alice vào căn hầm chật hẹp. Cô ngã chúi xuống mặt sàn thủng lỗ chỗ. Làn hơi nước đang rỉ ra khiến cho bề mặt ẩm xốp và gớm ghiếc.

Mặc dù hai tay đang bị trói nhưng Alice vẫn ngồi dậy được và thu hết sức bình sinh co chân đạp một cú vào đũng quần kẻ bắt cóc.

- шлюха![1] Tên thô lậu gào lên khi lĩnh trọn cú đạp.

[1]. Tiếng Nga trong nguyên bản: Con đĩ. (Chú thích của tác giả)

Hắn lùi lại, nhưng cần nhiều hơn thế mới có thể quật hắn ngã xuống đất. Trước khi Alice có thể bồi thêm một cú nữa, hắn nhảy xổ vào cô, tống một cú thúc đầu gối vào xương cụt của cô để dằn cô xuống sàn, thiếu chút nữa thì làm vai cô trật khớp.

Alice nghẹt thở. Qua vài giây bối rối, rồi cô nghe thấy tiếng lách cách và thấy mình bị còng vào một đường ống to chạy dọc tường.

Nhận thấy chiếc khăn mùi soa đang khiến cô nghẹt thở, Youri moi nó ra khỏi miệng cô. Trào nước mắt, cô bật ho rũ rượi một tràng dài trước khi thở ra hơi, hổn hển hít vào thứ không khí đang dần cạn kiệt.

Youri đã lấy lại vẻ kiêu ngạo, thích thú ngắm nghía nạn nhân của hắn đau đớn.

- Thử đánh tao lần nữa xem! Hắn đùa.

Alice gào lên. Tiếng kêu như thứ vũ khí cuối cùng. Cô biết rõ rằng ở độ sâu này, và tính đến sự biệt lập của nơi này, không ai có thể nghe thấy cô, cô dồn toàn bộ năng lượng từ nỗi tuyệt vọng của mình để phá tan sự im lặng của màn đêm.

Gã người Nga cảm thấy cơn hưng phấn dâng lên một lúc. Mọi thứ đều kích thích hắn: nỗi sợ của cô bé, khung cảnh chật hẹp và tối tăm, cảm giác quyền uy dâng lên trong hắn. Nhưng hắn dè chừng dục vọng của mình. Người ta đã dặn kỹ hắn là không được cưỡng hiếp cô bé trong ba ngày đầu. Sau thời hạn đó, hắn có thể làm những gì mình muốn…

Lúc này Alice đang hét đến cạn hơi nhưng những tiếng hét đó nhanh chóng biến thành tiếng gào khóc. Youri cho rằng đùa như thế đủ rồi. Hắn lục túi rồi lôi ra một cuộc băng dính cách điện dày, hắn dùng thứ đó bịt miệng cô bé. Để đảm bảo an toàn, hắn trói cổ chân cô lại lần nữa trước khi phó mặc cô cho số phận bằng cách khép cánh cửa kim loại sau lưng.

Hắn quay trở ra, ngược qua dãy hầm, cầu thang xoáy trôn ốc, đường hầm lạnh băng, cầu thang thép. Cuối cùng hắn lên tới mặt đất và gặp lại bầy chó mà hắn cố tình bỏ đói để tống khứ những kẻ tò mò. Giờ thì, để đánh lạc hướng điều tra, hắn phải rũ bỏ chiếc bán tải hiệu Dodge. Hắn có thể đốt chiếc xe ở một bãi đất trống, nhưng chuyện đó cũng hơi mạo hiểm, bởi hắn có thể bị một đội cảnh sát tuần tra phát hiện. Đơn giản nhất là bỏ chiếc xe lại đâu đó trong khu phố Queens. Với cặp vành bánh hai mươi pouce và bộ chắn sốc khổng lồ, nó nằm trong top những con xe chưng diện phô trương. Loại xe sang vốn luôn thu hút đám trộm cắp. Huống chi là người ta để nguyên chìa khóa trên bảng điều khiển…

Hài lòng vì đã quyết định xong, hắn đi vào con hẻm nơi đỗ xe để rồi nhận ra rằng…

… chiếc xe không còn ở đó nữa!

Hắn nhìn quanh. Bốn bề vắng tanh. Hắn căng tai ra nghe ngóng. Chỉ nghe thấy tiếng sóng và tiếng cọt kẹt của các vòng quay trước gió.

Youri đứng sững ra đó hồi lâu, kinh ngạc vì chiếc xe bị xoáy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Hắn nên lo lắng hay lấy làm mừng đây? Nhất là, hắn có nên báo cho ông chủ biết không? Hắn quyết định không nói gì hết. Người ta yêu cầu hắn làm chiếc xe biến mất và nó đã biến mất. Tất cả chỉ có thế.

Điều quan trọng là đã tóm được con bé…