Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 11: Cuộc điều tra

Cheatam Brigde – Một tháng sau ngày phát hiện xác chết đã làm tan biến toàn bộ cơ may tìm thấy cô bé Alice Dixon còn sống, trung úy cảnh sát phụ trách vụ điều tra, Madeline Greene, ba mươi mốt tuổi, đã cố kết liễu đời mình bằng cách treo cổ trên xà nhà.

May thay, trong khi ngã xuống nữ thanh tra trẻ tuổi đã kéo theo một chiếc tủ kính, nó vỡ tan trên sàn nhà và đánh thức người hàng xóm cùng tầng, bà Juliane Wood, người này đã nhanh chóng chạy sang ứng cứu. Sau khi được sơ cứu, cô Greene đã được đưa tới bệnh viện Newton Heath.

Các bác sĩ cho hay tình trạng sức khỏe của cô đáng lo ngại, nhưng không nói rõ khả năng sống sót là bao nhiêu.

Di hại của một cuộc điều tra nhiều ám ảnh.

Lý giải thế nào về hành động đáng tiếc này? Mặc cảm tội lỗi? Quá tải trong công việc? Không có khả năng dứt khỏi một cuộc điều tra quá ám ảnh? Dù thế nào đi nữa đó cũng là một cách lý giải khả dĩ có thể chấp nhận. Henry Polster, cảnh sát trưởng Manchester, vừa tiết lộ rằng Madeline Greene đã xin thôi việc kể từ khi biết về cái chết của Alice Dixon, mười bốn tuổi, nạn nhân cuối cùng của Harald Bishop, tên giết người hàng loạt khét tiếng đã bị cảnh sát Merseyside bắt giữ cách đây vài ngày. Các đồng nghiệp của cô Greene đều cảm thấy bất ngờ và xáo trộn. “Ngay cả khi đã ngồi tù, tên Đồ tể Liverpool vẫn suýt ám hại thêm một nạn nhân nữa”, cảnh sát điều tra JimFlaherty, cộng sự của cô, ái ngại bày tỏ.

Jonathan gãi đầu: toàn bộ những sự kiện này có vẻ đã trở thành tâm điểm tại Vương quốc Anh trong suốt nhiều tháng liền, nhưng chúng lại không vượt qua được Đại Tây Dương.

- Cậu đã nghe nhắc tới “Vụ Alice Dixon” hay “Đồ tể Liverpool” bao giờ chưa? anh hỏi bạn mình cho chắc ăn.

- Chưa từng, anh chàng người Canada đoan chắc với anh.

Dĩ nhiên là thế rồi. Không cần mất công mơ mộng làm gì: những người như Marcus thường sống trong một vũ trụ trôi nổi, chẳng có lấy một liên hệ nào với tin tức thời sự. Một thế giới nơi Bill Clinton vẫn là tổng thống, bức tường Berlin vẫn chưa sụp đổ và người ta vẫn phê ma túy hay chơi game Pacman trong các quán bar…

Ý tưởng này xuất hiện như một lẽ hiển nhiên. Jonathan bật điện thoại của Madeline lên rồi khởi động phần mềm được thiết lập mã bảo vệ

NHẬP MẬT KHẨU

Anh gõ “ALICE” và ứng dụng lập tức được mở…

Chiếc điện thoại di động chứa hàng trăm tài liệu liên quan đến “vụ Dixon”: những ghi chép, những bài báo, những bức ảnh, những đoạn video. Jonathan mở trên màn hình lần lượt từng thứ đồng thời copy về máy tính xách tay để tiện tra cứu sau. Thoạt tiên, anh nghĩ rằng những file thông tin này chỉ là một dạng hồ sơ báo chí dung lượng lớn liên quan đến vụ bắt cóc và sát hại cô bé, nhưng càng tìm hiểu kỹ hơn, anh càng hiểu tại sao Madeline lại làm tất cả để bảo vệ những dữ liệu này. Nữ cảnh sát điều tra đã scan, sao chép, photo lại mọi dữ kiện trong hồ sơ vụ điều tra cuối cùng mình phụ trách! Người ta thấy lẫn trong đó cả những ghi chép của riêng cô, những dấu vết tìm thấy, những buổi thẩm vấn các nghi phạm được quay phim trong thời gian quản thúc, những bức ảnh và mô tả chính xác các tang vật, hàng chục trang điều tra về quan hệ hàng xóm láng giềng. Chừng ấy tài liệu mật được đóng dấu sở Cảnh sát Greater Manchester và hẳn sẽ không bao giờ nên rời khỏi trụ sở cảnh sát hoặc trụ sở tòa án…

- Gì thế bố? Charly hỏi, lo lắng khi thoáng nhìn thấy một loạt những bức ảnh đẫm máu lần lượt diễu qua trên màn hình máy tính của bố mình.

- Đừng nhìn chúng, con yêu, đám ảnh này không dành cho trẻ con đâu, Jonathan đáp rồi xoay màn hình ra phía khác.

Anh kiểm tra tốc độ truyền dữ liệu. Mặc dù anh đang dùng wifi nhưng lưu lượng vẫn không được nhanh lắm và phải mất hai tiếng nữa dữ liệu mới được tải xuống hoàn tất.

- Đi nào! Chúng ta sẽ đấu một trận bóng rổ với chú Marcus, anh hớn hở đề xuất.

Họ xuống một trong những khoảng sân có rào lưới sắt nằm quanh Levi’s Plaza. Hai phe giành giật từng điểm. Charly chạy hùng hục, rồi sau khoảng hai mươi lần đưa bóng vào rổ thành công đã trở về nhà trong trạng thái mệt lữ. Cậu nhóc đi tắm, nhấm nháp một khúc cá tự tay câu được hồi sáng rồi ngủ thiếp đi trước ti vi, trên đó đang chiếu một tập phim Hai người đàn ông rưỡi.

Jonathan bế con về phòng ngủ. Bên ngoài, màn đêm đã buông. Marcus lại châm điếu thuốc cuộn hút dở rồi ra ngoài sân thượng vừa phì phèo thưởng thức đúng kiểu hút xì gà La Habana vừa tán chuyện với Boris.

Jonathan lục tìm trong ngăn đá tủ lạnh lấy ra chai vodka anh đào do một nữ thực khách người Nga tặng. Vừa bật màn hình máy tính, anh vừa rót cho mình một cốc rượu mà theo thông tin ghi trên nhãn, được chưng cất trên than gỗ bulô trước khi lọc qua một lớp kim cương.

Chỉ có thế…

Anh kiểm tra xem toàn bộ dữ liệu có được tải về ổ cứng máy tính chưa. Madeline không chỉ đem theo bên mình hàng chục mà là hàng trăm tài liệu. Tổng cộng có tới gần một nghìn thứ tài liệu tạo thành một trò chơi ghép hình rùng rợn và thảm khốc. Rõ ràng là cô cảnh sát trẻ tuổi đã quyết liệt theo đuổi vụ này suốt sáu tháng trời, làm việc cả ngày lẫn đêm trong quãng thời gian đó tới mức dồn hết sinh lực và tâm trí cho nó. Một câu chuyện bỉ ổi đã suýt lấy đi mạng sống của cô…

Jonathan mở những bức ảnh được tải sau cùng ra xem: trông thật ghê tởm. Vậy là anh tỏ rõ thái độ lưỡng lự. Anh có thực sự muốn và đủ can đảm bắt tay vào tìm hiểu câu chuyện về một vụ bắt cóc và sát hại trẻ em không?

Câu trả lời là không.

Tuy thế, anh vẫn nốc một hơi cạn cốc vodka, rót cho mình cốc thứ hai rồi đến lượt mình dấn bước vào địa ngục.