Thẳng hướng mũi "Arabella", trên bờ vịnh đối diện, lấp lóa màu trắng mặt tiền phẳng phiu của những tòa nhà trong một thành phố khá lớn, chạy dài đến sát mép nước. Đằng sau những tòa nhà ấy, hệt như một dãy hiên, nổi lên những màu ngói đỏ chạy thoai thoải theo triền bờ, nơi thành phố được xây dựng. Trên nền những ngọi đồi xanh lam xa xa, dưới bầu trời như một mái vòm thép đánh bóng, đôi chỗ có những đỉnh tháp nhọn hoắt vượt lên trên các mái ngói.
Nằm trên chiếc ghế bện ở đài chỉ huy được che bởi chiếc mái làm tạm bằng vải buồm màu nâu sẫm, Peter Blood đang rất chán chường. Trên tay chàng là tập "Tụng thi" của Horace đã sờn, bọc bìa da dê.
Từ boong dưới vọng lên tiếng bàn chải cọ sàn và tiếng nước róc rách chảy qua các lỗ thoát ở hai bên mạn.
Hãy còn rất sớm. Các thủy thủ dưới sự điều khiển của thủy thủ trưởng Hayton đang làm việc trên boong giữa, rồi một tên trong bọn cất giọng khàn khàn hát bài ca cướp biển:
Mạn va vào mạn đánh sầm.
Nhào sang tay chém tay đâm nháo nhào
Giết phăng chẳng sót mống nào
Rồi đưa cả đám đi chầu Long vương.
Nhảy vào đi, hô!
Sợ quái gì, ha!
Ai đi xứ Main phải gió với ta?
Blood thở dài và trên khuôn mặt cương nghị rám nắng của chàng thoáng nét cười, rồi quên hết mọi thứ xung quanh, chàng lại đắm mình trong suy nghĩ.
Hai tuần sau ngày Blood nhận hàm sĩ quan, công việc của chàng thật là tệ hại. Ngay hôm đầu tiên đến Jamaica là bắt đầu những chuyện lôi thôi với Bishop. Blood và Lord Julian vừa đặt chân lên bờ thì kẻ ra đón họ thậm chí đã không thèm giấu giếm sự cay cú cực độ vì bước ngoặt bất ngờ ấy của sự việc cùng quyết tâm thay đổi tình thế của mình, Bishop cùng một nhóm sĩ quan đợi họ trên cầu cảng.
- Tôi đồ rằng ngài là Lord Julian Wade? - Hắn thô lỗ hỏi đồng thời ném sang thuyền trưởng Blood một cái nhìn hằn học.
Lord Julian nghiêng mình:
- Hình như tôi đang có vinh dự tiếp chuyện với đại tá Bishop, thống đốc Jamaica thì phải? - Đức ông hỏi với một kiểu cách hết sức lịch sự, và lời ngài nghe cứ như đang lên lớp cho tên đại tá một bài về phép lễ độ vậy.
Hiểu ra điều đó, mặc dù có hơi muộn, tên đại tá bỏ chiếc mũ rộng vành của hắn ra và cúi chào xã giao. Rồi ngay đó hắn nói luôn vào việc.
- Người ta cho tôi biết là ngài đã trao chứng chỉ sĩ quan hoàng gia cho con người này. - Giọng hắn lộ rõ vẻ hậm hực ghê gớm. - Tất nhiên ý định của ngài là cao thượng... ngài biết ơn vì được cứu thoát khỏi tay bọn Tây Ban Nha. Nhưng chứng chỉ đó phải được hủy bỏ ngay lập tức. Đó là một sự nhầm lẫn không sao chấp nhận được, thưa Milord.
- Tôi không hiểu nổi ông đấy, - Lord Julian lạnh lùng nói.
- Dĩ nhiên là ngài không hiểu, nếu không ngài đã chẳng hành động như vậy. Người này đã lừa dối ngài. Thoạt tiên hắn là một tên phiến loạn, sau đó trở thành nô lệ chạy trốn và giờ đây hắn là tên cướp biến khát máu. Tôi đã săn lùng hắn suốt cả năm rồi.
- Tôi biết rất rõ những điều đó, thưa ông. Tôi không dễ dàng ban phát những tờ chiếu phong của Đức Hoàng thượng đâu.
- Thật vậy sao? Thế thì việc ngài vừa làm biết gọi thế nào đây? Nhưng không sao, được Đức vua Anh quốc bổ nhiệm làm thống đốc Jamaica, tôi sẽ sửa chữa sai lầm ấy của ngài theo ý mình.
- Bằng cách nào?
- Giá treo cổ đang đợi thằng khốn ấy tại Port Royal.
Blood định lên tiếng, song Lord Julian đã nói trước:
- Thưa ông, tôi thấy rằng ông đã không hiểu rõ bản chất của sự việc. Nếu chiếu chỉ tấn phong đã trao nhầm thì sự nhầm lẫn đó không phải do tôi. Tôi chỉ hành động theo đúng những chỉ thị của Huân tước Sunderland. Đức điện hạ đã biết rất rõ những chi tiết ấy và ủy thác tôi chuyển chiếu phong này cho thuyền trưởng Blood, nếu như thuyền trưởng vui lòng chấp nhận.
Đại tá Bishop há hốc mồm vì sợ hãi.
- Huân tước Sunderland đã chỉ thị như thế?
- Phải!
Rồi không đợi câu trả lời của viên thống đốc đang sợ cứng cả lưỡi, Lord Julian hỏi tiếp.
- Bây giờ ông còn dám khẳng định rằng tôi đã nhầm lẫn nữa không? Ông còn dám gánh lấy trách nhiệm sửa chữa sai lầm của tôi nữa hay không?
- Tôi... tôi... tôi không nghĩ...
- Cái đó tôi hiểu, thưa ông. Xin phép giới thiệu với ông thuyền trưởng Peter Blood.
Cực chẳng đã, đại tá Bishop đành phải làm bộ mặt lịch sự nhất mà hắn có thể làm được. Tuy nhiên tất cả đều hiểu rằng dưới cái mặt nạ ấy hắn giấu sự tức tối điên cuồng của mình.
Sau màn giáo đầu đáng ngờ đó, tình hình chẳng những không tốt lên tí nào mà còn có vẻ xấu đi nữa là khác.
Vẫn nằm trên ghế bện, Blood còn nghĩ đến một điểm khác nữa. Chàng đã ở Port Royal suốt hai tuần qua vì về thực chất chiếc tàu của chàng đã bị đưa vào hải đội Jamaica. Khi tin này truyền đến đảo Tortuga và đến tai bọn cướp biển đang nóng lòng chờ chàng trở về, thì cái tên thuyền trưởng Blood bấy lâu vẫn được kính trọng trong "huynh đệ hải hồ" nhường ấy rồi sẽ được nhắc đến với sự ghê tởm. Những bạn bè cũ của chàng sẽ coi hành động của chàng là sự phản bội, như sự bỏ chạy sang hàng ngũ kẻ thù. Và có thể chẳng bao lâu nữa chàng phải trả giá cho hành động ấy bằng tính mạng của mình cũng nên. Vì lẽ gì mà chàng lại tự đưa mình vào tình thế đó? Vì một người con gái xưa này một mực không thèm nhìn nhận chàng? Blood nghĩ rằng Arabella vẫn khinh bỉ chàng như xưa. Suốt hai tuần lễ qua nàng chẳng buồn nhìn chàng lấy một lần. Thế mà chính vì ánh mắt ấy mà chàng đã hàng ngày phải chầu chực trong dinh ông chú nàng, bất chấp mối hận thù không thèm giấu giếm của tên đại tá. Nhưng đó chưa phải là điều tệ hại nhất. Chàng nhận thấy nàng dành hết thời gian và sự chú ý của mình cho Lord Julian - một ông lớn trẻ tuổi và lịch lãm trong số những kẻ ăn không ngồi rồi ở triều đình St. James. Liệu một gã giang hồ tứ chiếng bị xã hội ruồng bỏ như chàng có hy vọng gì trước một kẻ tình địch mà ngoài tất cả những ưu thế khác ra lại còn là một trang tài hoa nam tử?
Chẳng khó gì mà không đoán ra được trong lòng Blood tràn ngập một nỗi niềm cay đắng như thế nào. Thuyền trưởng tự ví mình với con chó trong truyện ngụ ngôn, bỏ miếng xương để đuổi theo bắt bóng.
Chàng thử tìm an ủi trong hai dòng thơ trên trang sách để ngỏ:
Đừng tham điều bạn thèm yêu
Yêu lấy những điều có ở tầm tay...
Nhưng ngay cả Horace mà Blood yêu thích cũng không an ủi được chàng.
Một chiếc xuồng từ trong bờ bơi ra lúc nào không biết va vào vách mạn cao màu đỏ của "Arabella" cắt đứt những suy tư u ám của chàng, lát sau có tiếng nói khàn khàn của ai đó vọng lên, chuông tàu điểm một giờ rành rọt, gay gắt, rồi tiếp theo là một hồi còi dài lảnh lót của thủy thủ trưởng.
Những tiếng động đó làm Blood sực tỉnh hẳn, chàng đứng dậy. Bộ quân phục màu đỏ rất đẹp thêu chỉ kim tuyến chứng thực danh hiệu sĩ quan của thuyền trưởng. Nhét cuốn sách vào túi, chàng bước ra hàng lan can chạm trổ của boong thượng và trông thấy Pitt đang lên cầu thang.
- Có thư của thống đốc cho anh đây, - người hoa tiêu nói và chìa cho chàng tờ giấy gập tư.
Blood bẻ dấu xi và đọc lướt qua bức thư. Pitt mặc chiếc áo rộng thùng thình và chiếc quần ống chẽn, đứng tì khuỷu tay trên lan can chăm chú quan sát chàng và khuôn mặt trung thực, cởi mở của anh lộ vẻ lo lắng, băn khoăn.
Blood đưa mắt nhìn Pitt và bật cười, nhưng chàng lập tức im bặt, mím chặt môi.
- Lệnh đòi trịnh thượng ra phết nhé, - chàng nói và đưa bức thư cho bạn.
Anh chàng hoa tiêu trẻ tuổi đọc xong và trầm ngâm vuốt bộ râu vàng óng của mình.
- Tất nhiên anh không đi chứ! - anh nửa muốn hỏi nửa như khẳng định. - Sao lại không? Chẳng phải ngày nào tôi cũng lên pháo đài đó sao?...
- Nhưng hắn muốn nói đến chuyện con sói già của chúng ta kia mà. Vụ này sẽ cho hắn cái cớ để kiếm chuyện đây. Anh biết đấy, Peter, chỉ một mình Lord Julian ngăn cản không cho Bishop trị anh thôi. Nếu bây giờ hắn có thể chứng minh được rằng...
- Ờ, cứ cho là hắn chứng minh được đi thì sao nào? - Blood lơ đãng ngắt lời. - Chẳng nhẽ, trên bờ tôi lại gặp nhiều nguy hiểm hơn ở đây, một khi chúng ta chỉ còn lại không hơn năm chục tên khốn kiếp ba phải, những kẻ cũng sẵn sàng phục vụ nhà vua cũng như phục vụ tôi ấy hay sao? Thề có Chúa, Jeremy thân mến ạ, "Arabella" đang bị bắt giữ ở đây, dưới sự canh phòng của của cả pháo đài lẫn hải đội. Cậu chớ có quên điều đó.
Pitt nắm chặt tay và không thèm giấu giếm sự bất mãn của mình, hỏi:
- Thế thì tại sao anh lại cho phép Wolverstone và những người khác ra đi? Có thể thấy trước chuyện này chứ...
- Thôi đi, Jeremy! - Blood ngắt lời anh. Nào, cậu cứ nói thẳng ra xem nào, làm sao tớ lại có thể giữ họ lại được cơ chứ? Chúng ta đã thỏa thuận thế rồi mà. Vả chăng nếu có ở lại thì họ có thể giúp gì tôi được?
Pitt lặng thinh không đáp lại gì hết và thế là thuyền trưởng Blood đặt tay lên vai bạn, nói:
- Tôi thấy cậu cũng tự hiểu rồi đấy. Tôi sẽ lấy mũ, gậy và gươm rồi lên bờ đây. Cậu ra lệnh cho hạ buồm xuống đi.
- Anh tự nộp mạng cho thằng Bishop mất thôi, - Pitt báo trước.
- Ấy, chuyện đó thì còn phải xem đã. Chưa chắc đã xơi được tôi ngon lành như hắn tưởng đâu. Tôi cũng biết cắn lại chứ! - Và Blood vừa cười vừa đi về buồng.
Pitt đáp lại tiếng cười ấy bằng một câu văng tục. Anh còn đứng tần ngần một lúc rồi miễn cưỡng bước xuống cầu thang để đi giao việc cho các tay chèo.
- Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, Peter ạ, thì thằng Bishop ấy cứ giờ hồn, - anh bảo Blood lúc chàng từ mạn tàu trèo xuống xuồng. - Năm chục gã thủy thủ kia lúc này có lẽ cũng bàng quan thật đấy, nhưng nếu chúng ta bị lừa thì chúng sẽ chẳng bàng quan tí nào nữa đâu.
- Nhưng có chuyện gì xảy ra với tôi được kia chứ, Jeremy? Cậu đừng lo! Xin hứa với cậu là đến trưa tôi sẽ về.
Blood bước xuống chiếc xuồng đang đợi mình, thừa hiểu rằng lên bờ hôm nay là một việc hết sức liều lĩnh. Có lẽ vì thế mà lúc bước chân xuống cầu cảng hẹp chạy dọc theo bức tường tháp của pháo đài, nơi có những họng pháo đen ngòm tua tủa đâm ra từ những lỗ châu mai, chàng ra lệnh cho các tay chèo chờ mình ở đó. Biết đâu chàng lại chẳng phải quay về ngay lập tức.
Blood chậm rãi vòng qua bức tường thành răng cưa và bước qua cánh cổng lớn vào sân trong. Chừng nửa tá lính rỗi việc đang tụ tập ở đó, còn dưới bóng râm sát chân tường, viên chỉ huy quân đồn trú pháo đài, thiếu tá Mallard đang thong thả đi dạo. Trông thấy Blood, anh ta dừng bước và chào chàng theo đúng điều lệnh, nhưng bộ ria anh ta lại xù lên bởi một nụ cười giễu cợt thâm hiểm. Song với sự chú ý của Blood lại tập trung hoàn toàn vào cái khác.
Một khu vườn rộng trải dài bên tay phải chàng, sâu bên trong là tòa nhà màu trắng của thống đốc. Trên con đường chính với những cây cọ và bạch đàn hương trồng hai bên, chàng trông thấy Arabella Bishop. Blood rảo bước cắt ngang sân trong và đuổi kịp nàng.
- Chào tiểu thư, - chàng cất mũ lên tiếng chào, rồi ngay đó tiếp luôn bằng giọng trách móc. - Thật tình mà nói, bắt tôi đuổi theo trong cái nóng nực thế này thì nhẫn tâm quá đấy!
- Vậy ông đuổi theo làm gì? - nàng lạnh nhạt hỏi lại rồi vội thêm: - Tôi đang vội và mong ông thứ lỗi vì tôi không thể nán lại được.
- Trước khi trông thấy tôi tiểu thư có vội gì đâu, - Blood bắt bẻ đùa và tuy miệng vẫn cười nhưng mắt chàng lại thoáng hiện một vẻ gì đó là lạ, sắt đá.
- Nhưng nếu ông đã nhận thấy như vậy thì, thưa ông, tôi lấy làm lạ vì sự dai dẳng của ông đấy.
Hai lưỡi gươm đã chạm vào nhau. Và Blood vốn không có thói quen lẩn tránh những trận đấu.
- Thật ra tiểu thư cũng nên giải thích thế nào đó, - chàng nhận xét, - Bởi vì chỉ vì nàng tôi mới chịu khoác lên người bộ quân phục triều đình này, và chắc nàng phải thấy khó chịu vì kẻ mặc nó lại là một tên đầu trộm đuôi cướp.
Arabella nhún vai, quay đi, cảm thấy vừa giận vừa ân hận. Song sợ lộ sự ân hận của mình, nàng quyết định giấu nó đi bằng vẻ giận dữ:
- Tôi làm tất cả những gì phụ thuộc ở nơi tôi.
- Để thỉnh thoảng lại có dịp nhón tay làm phúc, - và chàng gượng cười. - Ơn Chúa, xin đa tạ tiểu thư lắm lắm. Có lẽ tôi cũng hơi vơ vào thật, nhưng tôi không sao quên được rằng khi tôi còn là nô lệ trong đồn điền của ông chú tiểu thư, tiểu thư đã đối xử với tôi tốt hơn nhiều.
- Khi ấy ông có đủ lý do để được như vậy. Lúc ấy ông là một người bất hạnh.
- Thế bây giờ tiểu thư cho tôi là người gì?
- Khó mà nói là bất hạnh được. Vận may của ông trên biển gần như đã trở thành phương ngôn rồi. Còn có cả những lời đồn đại về hạnh phúc và thành công của ông trong các lĩnh vực khác nữa.
Nàng nói điều đó sau khi sực nhớ đến tiểu thư d’Ogeron và lập tức lấy làm tiếc rằng đã nói như vậy, nhưng Peter Blood không hiểu câu nói móc ấy nên chàng chẳng để ý gì.
- Thật sao? Toàn những chuyện dối trá, quỷ tha ma bắt, tôi có thể chứng minh điều đó cho tiểu thư thấy.
- Tôi thậm chí không hiểu việc gì ông lại phải mất công chứng minh điều đó nữa, - nàng nói cốt để tước vũ khí của Blood.
- Để tiểu thư nghĩ về tôi tốt hơn.
- Việc tôi nghĩ, thưa ông, rất ít liên quan tới ông.
Đó là một đòn chí mạng và Blood đành bỏ cuộc, chuyển sang thuyết phục:
- Lẽ nào tiểu thư có thể nói như vậy khi nhìn thấy trên mình tôi bộ quân phục của triều đình mà tôi hết sức căm ghét? Chẳng phải chính tiểu thư đã bảo tôi rằng tôi có thể chuộc tội đó sao? Tôi chỉ muốn phục hồi thanh danh của mình trong con mắt của tiểu thư mà thôi. Bởi lẽ trong quá khứ tôi đã không làm điều gì để phải tự hổ thẹn cả.
Nàng cụp mắt xuống, không chịu nổi cái nhìn của chàng.
- Tôi... tôi không hiểu tại sao ông lại nói với tôi như vậy! - nàng nói, không còn tự tin như trước nữa.
- À, ra thế! Bây giờ thì tiểu thư lại không hiểu! - Chàng kêu lên. - Vậy để tôi nói cho tiểu thư rõ.
- Ồ, không, không cần! - Trong giọng nói của nàng toát lên nỗi hoang mang thực sự. - Tôi hiểu rõ tất cả những gì ông đã làm, và tôi hiểu rằng ít nhiều ông đã lo lắng cho tôi. Xin ông hãy tin rằng tôi rất biết ơn ông. Tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn ông...
- Nhưng nếu tiểu thư luôn nghĩ về tôi như về một tên đầu trộm đuôi cướp thì, xin lỗi, tiểu thư hãy cứ giữ lấy lòng biết ơn ấy cho mình. Tôi không cần đến nó làm gì hết.
Đôi má Arabella vụt ửng đỏ và Blood nhận thấy ngực nàng phập phồng mau hơn dưới lần lụa trắng. Nhưng thậm chí lời lẽ và giọng nói của Blood có xúc phạm đến nàng thì nàng vẫn cố nén bực mình vì hiểu rằng chính nàng là nguyên nhân gây ra cơn giận của Blood. Nàng thành thực muốn sửa lại chỗ lỡ lời.
- Ông nhầm đấy, nàng nói, - không phải thế đâu.
Nhưng số phận không để họ hiểu được nhau. Ghen tuông là kẻ đồng hành tệ hại của sáng suốt, mà lúc này thì nó đang bám riết cả hai người.
- Không phải thế? Vậy thì cái gì?... hay đúng hơn thì ai? - chàng hỏi và ngay đó thêm luôn - Huân tước Julian chăng?
Nàng ngước lên, phẫn nộ nhìn nàng.
- Ôi, xin nàng hãy cởi mở cùng tôi! - Blood tra gạn không thương tiếc. - Làm ơn cứ nói thẳng ra.
Arabella đứng lặng hồi lâu. Hơi thở nàng đứt đoạn, má nàng thoắt ửng hồng, thoắt tái nhợt.
- Ông... ông là người không thể chịu nổi, - nàng thốt lên và nhìn đi hướng khác. - Xin ông hãy để tôi đi.
Chàng lùi lại một bước, cánh tay đang cầm chiếc mũ rộng vành vung lên chỉ về phía ngôi nhà.
- Tôi không dám giữ, thưa tiểu thư! Nói cho cùng, tôi vẫn còn có thể sửa chữa được hành vi ghê tởm của mình. Sau này chỉ xin tiểu thư nhớ cho rằng chính sự nhẫn tâm của nàng đã buộc tôi phải làm điều đó.
Arabella dừng phắt lại và nhìn thẳng vào mắt chàng. Bây giờ đến lượt nàng phải chống đỡ và giọng nàng run lên vì giận dữ.
- Ông nói với tôi bằng giọng như vậy? Ông dám ăn nói kiểu đó với tôi? - nàng thốt lên với sự cuồng nhiệt khiến chàng bàng hoàng. - Ông dám cả gan trách cứ tôi vì tôi không muốn chạm đến bàn tay ông, khi mà tôi biết rằng nó đã vấy máu, khi mà tôi biết ông không chỉ là kẻ sát nhân.
Chàng ngạc nhiên đến há hốc mồm nhìn nàng.
- Kẻ sát nhân? Tôi? - Cuối cùng chàng mới thốt ra được.
- Có cần nói tên nạn nhân không? Chẳng phải ông đã giết Levasseur sao?
- Levasseur? - thậm chí chàng còn mủm mỉm cười, - Vậy ra người ta đã kể cả chuyện đó cho tiểu thư nghe nữa?
- Ông còn định chối nữa chăng?
- Việc gì phải chối? Tiểu thư nói đúng đấy - tôi đã giết hắn. Nhưng tôi còn nhớ một vụ giết người khác nữa trong hoàn cảnh tương tự đã xảy ra ở Bridgetown vào cái đêm mà bọn Tây Ban Nha đổ bộ lên thành phố. Mary Traill có thể kể cho tiểu thư mọi chi tiết. Cô ta lúc ấy có mặt tại đó đấy.
Chàng giận dữ chụp chiếc mũ lên đầu và cáu kỉnh bỏ đi trước khi nàng kịp trả lời hay ít ra là kịp hiểu ý nghĩa của những lời chàng nói.