Cùng Thú Triền Miên

Chương 15: Váy thú gây nên hỗn loạn

"Wall, có phải Đường Lâm rất xinh đẹp không? Có phải mày rất muốn đè cô ấy xuống và hung hăng làm không?."

Vẻ mặt của Da La tà ác, nụ cười không tới đáy mắt, câu cổ của Wall. Ghé vào bên tai Wall hà hơi nóng, hành động thân mật giống như là hai người họ có quan hệ rất tốt, Arthur quá quen với tính khí của Da La nên quay đầu đi, làm bộ như không thấy bộ dáng muốn chết của Wall.

Nghe giọng khàn khàn trầm thấp của Da La, Wall hít nước miếng chảy ở khóe miệng, mắt hổ mở to ra, ra sức gật đầu, ánh mắt nhìn chòng chọc vào phần ngực cao ngất mềm mại của Đường Lâm, đôi tay ma sát vào vật đang rục rịch ngóc đầu dậy ở chỗ chân, giống như đang ảo tưởng làm thế nào đè Đường Lâm ở phía dưới.

Hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống, bộ dáng nuốt nước miếng, khiến cho lửa giận của mọi người dâng cao.

Da La giật giật khóe miệng, nhanh chóng biến hóa, loài rắn màu xanh đậm, miệng rắn dữ tợn, nhếch miệng lộ ra đường cong hung tàn, cuốn Wall lên rồi ném ra ngoài Thánh Trì. Một tiếng nổ vang lên, bụi bậm đầy đất.

Đường Lâm im lặng nhìn màn này, ngón tay run nhẹ, chỉ vào hướng mà Wall đã biến mất, và hỏi "Như vậy, thật sự sẽ không có gì, sẽ không làm cho người ta ngã chết chứ!"

Lord nhếch miệng, không để ý tới và nói: "Hình thú của Wall là Voi ma mút, bị ném đi, đối với hắn ta mà nói ở mức độ này chỉ là chuyện nhỏ, Lâm không cần để ý."

Vẫy tay, thờ ơ nói, vẻ mặt của những người khác đều là tán thành, hiển nhiên là những chuyện như vậy xảy ra không ít ở trong bộ lạc, vì muốn biểu hiện sự mạnh mẽ ở trước mặt giống cái, tranh đấu giữa giống đực là chuyện xảy ra thường xuyên, ai bảo Wall đụng đến họng súng chi, chỉ có thể nhận lấy xui xẻo.

Khi thấy Da La ra tay, Joss không khỏi nóng nảy, và kéo Arthur đi tới trước mặt Đường Lâm, nở nụ cười thật thà, nhưng mà trong mắt Đường Lâm lại thấy không thật! Đặt gia vị trong tay xuống, đi ra khỏi ngực Lord, vẻ mặt lạnh nhạt mà ngồi xuống cái ghế.

"Lord nói không sai, tên nhóc Wall kia bị ném, sẽ không có chuyện gì, đã sắp bắt đầu cử hành lễ khánh phong rồi, Đường Lâm trở về cùng với tôi đi, tôi giúp cô chuẩn bị váy thú cho lễ khánh phong, giống cái sao có thể khoác da thú của giống đực được, trắng như thế sẽ làm cho đám nhóc thúi này lợi dụng đấy."

Mang Đường Lâm ra sau lưng che chở, hung ác mà trừng đám giống đực ở trước mặt, sợ hãi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn bóng loáng của Đường Lâm, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, thật là muốn sờ một cái, nhưng mà sau khi đối diện với ánh mắt u tối của Đường Lâm, thì nhanh chóng thu hồi vẻ mặt của heo.

Joss dứt lời, các giống đực khác đều xoay đầu đi, lúng túng ho nhẹ mấy tiếng. Dời ánh mắt dính vào trên người Đường Lâm đi, da mặt của Arthur khá mỏng, mắc cỡ đến mức cổ cũng đỏ.

Vải thô tùy ý vây tròn ở trước ngực, che mềm mại nâng cao, ở bên hông kết một cái nơ, vải thô thắt chặt bao vây nơi kia làm cho tròn hơn, cao hơn, càng làm cho người ta không dời mắt được.

Nơi vòng eo tùy ý vây một tấm da thú, trong lúc đi lại thì cảnh tượng phía dưới nhìn không sót cái gì, đây cũng là lý do vì sao Lord và Da La luôn thích ôm Đường Lâm, cảnh tượng nơi kia làm cho người ta mê muội, tại sao có thể để cho người khác nhìn chứ.

Dưới lớp da thú xù xì, thì hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra bên ngoài, đừng nói là giống đực, ngay cả giống cái như Joss, cũng bị kích động muốn tiến lên nắm lấy, vuốt ve, và không ngừng ảo tưởng đôi chân này nếu mà ôm bờ eo của mình, thì sẽ mang đến khoái cảm như thế nào. Đôi giày cỏ ở dưới chân ôm lấy ngón chân được cắt tròn trịa, giống như là hạt châu trong suốt long lanh, rất đáng yêu.

"Dạng này mặc có gì đó không đúng?"

Đường Lâm hơi nghi ngờ, Joss mặc cũng không khác cô lắm, nhưng mà váy thú bên dưới hơi dài hơn, cũng không có gì kỳ lạ, nếu kiên trì mà nói có cái gì khác, thì đó chính là phần ngực của Đường Lâm phồng lên hai đống thịt mềm mại, mà Joss lại bình thản tới gần.

"Đừng nhúc nhích!"

Nhìn thấy Đường Lâm nghi ngờ, và quay thân thể, thì Da La nhanh chóng vọt tới, ôm eo Đường Lâm, che kín cảnh tượng ở phía dưới váy, Lord cẩn thận nuốt nước miếng, quay đầu làm bộ như không có nhìn thấy gì, nhưng mà nơi cổ đã đỏ ửng lên.

"Lâm, không biết ở trong đã bị nhìn thấy rồi sao?" Nói xong nâng vật đó lên cao, cọ xát mấy cái vào bụng của Đường Lâm, hài lòng nhìn thấy trong nháy mắt thân thể Đường Lâm cứng ngắc, nhếch miệng lên lộ đường cong xấu xa, cảm thụ thân thể mềm mại của Đường Lâm ở trong ngực, nghiến răng cắn vành tai của Đường Lâm.

Bị Da La làm như thế, thì Đường Lâm liền hiểu ngay, không nói gì mà cúi thấp đầu, rồi quét qua chỗ nhô lên ở phía dưới của bọn họ, cảm thấy bất đắc dĩ gấp bội! Đầu đầy hắc tuyến, nhếch miệng nở nụ cười cứng ngắc.

"Xấu xa!" Mở miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, khinh bỉ nguýt nhìn Da La ở sau lưng đang ôm chặt cô, tìm cách để cho vật đang ở phía sau mông xa một chút, vật kia nhẹ nhàng nhảy lên, cảm giác nóng bỏng làm cho người ta không được tự nhiên, ai mà ngờ Da La lại tiếp tục kề sát thân thể, di chuyển rất nhẹ nhàng, ma sát ở mông của Đường Lâm, trong nháy mắt khoái cảm tê dại xông lên đầu, Đường Lâm không nhịn được mà lên tiếng than nhẹ, gò má nhất thời ửng hồng lên.

Mắt vàng của Arthur bỗng chốc sa sầm, tóm lấy Đường Lâm che ở trước người, bắp đùi đặt xuống đá về phía Da La, Da La lật nghiêng, da thú bên hông lỏng ra rớt xuống, lộ ra vật đang ưỡn lên, Arthur nhấc tay phải lên và che mắt của Đường Lâm, liếc Da La một cái.

Thấy vậy! Horry cũng nhanh chóng ôm chầm Joss, ấn thân thể nhỏ nhắn của Joss ở trước ngực, thở gấp và nhẹ nhàng gật đầu với Arthur, động tác lưu loát chạy thẳng tới nhà gỗ của mình, Joss không ngừng ngọa nguậy uốn éo người ở trong ngực, hơi thở của Horry bộc phát không yên, động tác êm ái đặt thân thể Joss xuống mặt sàn, đem vật lửa nóng chống ở trên người Joss, buông tay giam cầm ở sau gáy Joss ra, đáy mắt đầy dục niệm.

Joss mắc cỡ gò má ửng hồng, ngay sau đó cúi đầu và giãy dụa mông cẩn thận, ở nơi kia Horry đang nhẹ nhàng ma sát, khác với bên này lau súng cướp cò, Đường Lâm ở bên này nặng nề mà yên lặng, thật giống như trước cơn bão, tản ra hơi thở âm u.

Arthur ôm eo Đường Lâm, cúi đầu kéo nhẹ da thú bên hông Đường Lâm, chân mày nhíu chặt, lửa giận dâng cao. Mắt vàng tràn đầy bất mãn, nắm lấy tay Đường Lâm, sức lực tăng thêm mấy phần.

Đứng dậy, cúi đầu cắn vào xương quai xanh của Đường Lâm, và nặng nề mút vào mấy cái, để lại mấy dấu vết mập mờ, khiêu khích tựa như gạt bỏ Lord và Da La, và phát ra cảnh cáo trầm thấp, khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt hơi căng thẳng, khóe miệng mím nhẹ, thả ra không đổi.

"Lâm đi với tôi đổi cái váy thú, còn về phần chỗ ở, ở chỗ gian nhà gỗ kia với tôi là được rồi, nếu mấy người bất mãn thì dời nhà gỗ qua chỗ phía sau gần hồ, dù sao chỗ này khá lớn."

Đừng tưởng rằng hắn không biết, tâm tư ở đáy lòng của bọn họ là gì? Nếu không phải nghĩ tới các đối thủ khác ẩn núp trong bộ lạc, hắn mới sẽ không đồng ý cho bọn họ đến gần Lâm, đối mặt với bọn hắn, Arthur cảm thấy có lòng tin mười phần, nhưng nếu mà là những người khác trong bộ lạc, thì Arthur không khỏi lo lắng, vì thân hình chênh lệch, nên làm thế nào cũng không thể đền bù.

"Được!"

"Đồng ý!"

Hiểu rằng tranh chấp cũng sẽ không có kết quả gì, hai người Lord nhẹ nhàng gật đầu, đi theo sau lưng Arthur chạy thẳng tới nhà gỗ, trước khi đi Đường Lâm cũng không quên gia vị ở trên bàn, đã bảo Lord mang theo, và cũng không thể trách cô cẩn thận như vậy, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, nếu không muốn bị chết đói, hoặc mắc ói, thì giữ lại vật này tương đối khá.

Arthur đi khá chậm, vì để giải thích sự vật chung quanh bộ lạc cho Đường Lâm, Lord và Da La cũng không mở miệng thúc giục, bộ dáng nôn nóng trước đó của Horry, không cần nghĩ cũng hiểu, lúc này hắn kéo Joss đang làm gì? Vì an toàn của mình, chậm một chút thì tốt hơn, hỏa khí quá lớn thì đối với thân thể không tốt.

Nhìn Đường Lâm chập chờn sinh hoa ở phía sau, hai chân thon dài đong đưa, thì hai người ở phía sau liều mạng nuốt nước miếng, kẹp chặt hai chân nhìn chung quanh để che giấu nơi không được tự nhiên kia.

Mới vừa bước ra khỏi Thánh Trì, liền gặp gỡ không ít người, mọi người đều liếc mắt nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, phát ra thỉnh cầu đói khát, và cũng có không ít giống đực ở trước mặt kéo xuống vật bên dưới da thú, bắt đầu yy cầu xin với Đường Lâm, Đường Lâm cả kinh chẳng biết tại sao, tình cảm của Wall ở trước màn này thật đúng là quá nhỏ, đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch hào phóng như vậy, thì Đường Lâm thật sự muốn ngửa mặt lên trời thở dài, đám nòng nọc này thật sự không sợ chim nhỏ bị bắt đi, 囧囧 im lặng đi theo sát ở sau lưng Arthur, không nhìn màn kinh hãi này ở chung quanh.

Arthur kéo chặt tay mềm mại của Đường Lâm, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, liếc nhìn Đường Lâm cẩn thận, trong lòng có chút bận tâm là Đường Lâm sẽ bị giống đực khác cướp đi, giống cái trong bộ lạc đều không thích loại người có thân hình như hắn, luôn nói là quá yếu đuối, không bảo vệ được giống cái, rõ ràng là hình thú cũng không khác lắm, lực chiến đấu cũng không khác lắm, duy chỉ có hoá thành hình người thì nhỏ hơn người thú khác một chút, bộ lông cũng khá ít, không giống với cao lớn uy vũ của người thú khác, tứ chi phồng lên bắp thịt cường tráng.

"Sao luôn đổ mồ hôi vậy?" Đường Lâm nghi ngờ liếc nhìn Arthur có vẻ bất thường, không chỉ Arthur, mà ngay cả Lord và Da La ở sau lưng cũng có gì đó không đúng, ánh mắt nhìn vào cô mang theo van xin, thấy thế cô càng không biết tại sao.

Arthur cẩn thận nuốt nước miếng, liếm nhẹ lấy đôi môi, chỉ vào đám người thú giống đực ở bên cạnh đang đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, và nói: "Lâm không thích bọn họ, không cảm thấy bọn họ rất to lớn, rất có cảm giác an toàn sao? Rất dễ dàng khiến người ta động lòng à."

"Tại sao phải thích bọn họ, toàn thân đều là lông xù xì, khó coi chết đi được, nhìn nhiều cũng đã không thoải mái rồi, động lòng cái quỷ gì." Nghe lời nói của Arthur, Đường Lâm ôm lấy cánh tay, xoa xoa da gà nổi ở trên người, thật là gặp quỷ cái gì mà cảm giác an toàn, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy những người đó hình như là Đại Tinh Tinh chưa tiến hóa hoàn toàn.

Người bình thường sẽ không thích Đại Tinh Tinh, lông rậm xù xì, chỉ nhìn thôi đã làm người ta mất hứng thú, cho dù cô đói khát, cũng không leo lên giường của Đại Tinh Tinh. Vật xấu xí lộ ở bên ngoài, càng làm cho người muốn nôn mửa, túm thân thể của Arthur, tiến lên trước gặm lung tung một lýc, nhìn mọi người quanh mình ngơ ngẩn, mới buông Arthur ra.

Thay vì bị Đại Tinh Tinh vây quanh xem, thì cô cảm thấy Arthur bọn họ bỉ ổi vẫn khá an toàn, nói thế nào thì mấy người Arthur cũng thanh tú xinh đẹp, cô không có khẩu vị nặng như Joss ••••••

"Lâm, tôi cũng muốn!"

Da La đẩy Arthur ra, gương mặt tuấn tú tà ác tiến tới trước mặt của Đường Lâm, con ngươi màu xanh đậm mang theo uất ức, chỉ vào miệng cong lên, ý bảo cũng muốn Đường Lâm hôn mình một cái. Lord giật giật khóe miệng, thầm hận đã xuống tay quá chậm, da mặt không có dầy như Da La.

Thấy mắt Da La van xin, thân thể của Đường Lâm hơi run rẩy, nhón chân lên hôn Da La một cái, vừa định rời đi thì bị Da La giữ chặt, đầu lưỡi linh hoạt cạy đôi môi đóng chặc của Đường Lâm ra, xông vào và trắng trợn cướp lấy chất lỏng có hương vị ngọt ngào, mọi người ở xung quanh ngây ngốc nhìn cảnh này.

Không ít giống đực ngay cả vật ở bên dưới cũng quên mất, mà nhìn chằm chằm vào tay Da La, và nuốt nước miếng.