Cùng Ta Vui Vẻ Được Không Truyện Full

Chương 8: Nhớ tên họ của ta (tứ)

Nhớ tên họ của ta (tứ)

“n Tư Đình, ngươi dám đến đại hội võ lâm bắt người, cũng không nhìn xem Huyền Tông Môn là chỗ nào!”

Hạ Chú Đạo trợn mắt nói, môi trên cũng phải cong đến ba tấc. Võ lâm yên ổn vài năm, các anh hùng hào kiệt khó có dịp đoàn tụ, sư phụ đang muốn tuyên bố chưởng môn kế nhiệm, hắn đang nóng lòng muốn nghe, tiếc rằng lại bị tiểu tử này nửa đường nhảy ra đánh gãy. Mấy trận ác đấu diễn ra, ngay cả cái tên hắn cũng chưa nghe nói.

Nếu không phải sư thái Mạc Lăng Yên gọi người kia một tiếng n Tư Đình thì tất cả họ đều không nhận ra, người đến gây chuyện lại là nam đệ tử Thương Ngô phái mười năm trước đã bị trục xuất khỏi sư môn n Tư Đình. n Tư Đình này vốn là cô nhi lưu vong, có cơ duyên gặp được Mạc Lăng Yên cứu, sau đó mang hắn lên Thương Ngô phái nhận làm đệ tử. Ai ngờ hắn từ nhỏ tâm địa bất chính, lại có thể vọng tưởng đến sư phụ. Mười năm trước, cũng giống như hôm nay, là võ lâm hội tụ. Chưởng môn trước của Thương Ngô phái là Quách Linh sư thái đem đệ tử Mạc Lăng Yên muốn gả cha Tam đệ tử Huyền Tông Môn Dư Trừng Băng, mọi người đều đến chúc mừng, n Tư Đình ở trước mắt mọi người nói ra tà niệm không để ai biết của bản thân, mưu toan hủy đi danh tiết của sư phụ.

Dư Trừng Băng vì bảo vệ danh dự mà cùng hắn đơn độc giao chiến. Tiểu tử mới ra đời này lại có thể đem bí truyền của Thương Ngô phái, Phúc Vũ kiếm đánh đến xuất thần nhập quỷ, Dư Trừng Băng ba mươi năm công lực chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Chúng hào kiệt xem không được liền ra tay, lấy mấy chục đấu một, n Tư Đình chống đỡ trăm chiêu, kinh mạch toàn thân bị tổn thương, vô lực phản kháng. Mạc Lăng Yên nhớ tình thầy trò, cầu xin mọi người tha cho hắn một trận, trục xuất hắn khỏi sư môn.

Một phen náo loạn này, võ lâm không người nào không biết Mạc Lăng Yên bị đệ tử môn hạ mơ ước. Thương Ngô phái mất hết mặt mũi, đám hỏi với Huyền Tông Môn cũng từ bỏ. Mạc Lăng Yên tự hủy dung mạo để bảo toàn trinh tiết, sau khi làm chưởng môn, liền nghiêm khắc quản giáo với đồ đệ, từ nay về sau không hề thu nam đệ tử.

Từ đó trên võ lâm, quy tắc nam thì không thu nữ đồ đệ, nữ thì không thu nam đồ đệ bắt đầu có. Chẳng qua là qua năm tháng lâu như vậy, quy củ này cũng tiêu tan. Hiện nay, nam thu nhận nữ đệ tử cũng không phải là hiếm thấy.

Mà thiếu niên trước kia hốt hoảng rời đi, không biết đã trải qua những gì, hóa thành la sát báo thù, đem võ lâm thái bình quấy nhiễu.

“Hạ Chú Đạo, năm đó ngươi đâm ở lưng ta một đòn rất nặng, hôm nay ta muốn trả gấp ba.” Vừa dứt lời, n Tư Đình vung kiếm, người chưa tới nhưng quyền đã tới.

Hạ Chú Đạo lập tức bị hắn đánh ba đòn, đang muốn đánh trả thì hai tay mềm như không có xương, đau đến mức quỳ xuống. Tư Phóng giúp Hạ Chú Đạo nuốt một viên Bảo Mệnh đan, Kim Nhật Lãng cùng Viên Thương Châu che trước người họ.

Đã tung kiếm ra thì phải công bằng, n Tư Đình vừa tung chưởng xong lập tức thu hồi kiếm nắm trong tay. Hắn xoay nửa vòng, chỉ vào một người mập mạp ra vẻ uy nghiêm trong đám người, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ chưởng môn Thanh Phong phái, năm đó ngươi dẫn đầu những người muốn làm khó dễ ta, bị ta mấy chiêu đuổi đi, sau đó không cam lòng thừa dịp mọi người liên thủ công kích mà đánh lén ta. Ta thật muốn nhìn, mười năm qua đi, công phu mèo quào của ngươi có tiến bộ hay không.”


Ánh sáng chợt lóe trước mắt, Từ Đằng Hổ liên tục lui về sai. n Từ Đình ra tay cực nhanh làm cho hắn không có thời gian rút kiếm, từ mặt đến tay, không có chỗ nào lành lặn. n Tư Đình như là muốn đùa giỡn, không lập tức giết hắn, chỉ đứng nhìn hắn đường đường là chưởng môn lại té ra trên mặt đất làm trò cười cho thiên hạ.

Hắn đã đến nước này thì cần gì để ý đến việc làm trò cười cho thiên hạ, chỉ lo nghĩ đến bảo vệ tính mạng, nhìn ra n Tư Đình đã có ý giết hắn, hắn kinh hoảng kêu to: “Lúc ấy ta vẫn chưa sử dụng kiếm, vẫn chưa sử dụng kiếm!”

n Tư Đình đối với lời nói của hắn cực kỳ khinh miệt, không muốn tranh luận với kẻ tiểu nhân, hắn lập tức đưa kiếm qua, dùng hết lực ra một chưởng.

Ngay khi kiếm của n Tư Đình trong nháy mắt sẽ đâm vào hắn, Từ Đằng Hổ xem đúng thời cơ chụp lấy một đệ tử Huyền Tông Môn gần hắn nhất mà ném về phía n Từ Đình, sau đó dùng hết khí lực từ từ trong bụng mẹ dùng khinh công phóng qua đỉnh đầu mọi người chạy mất bóng.

Mọi người cho rằng Từ Đẳng Hổ dưới tình huống nguy cấp sẽ dùng sở trường của hắn là Phách Sơn chưởng cùng quyết chiến với n Tư Đình, nào ngờ hắn lại xuất ra chiêu ti tiện làm mất mặt võ lâm chính đạo thế này. Sau đó lại cảm thán thở dài, thật là không may cho kẻ chết thay bay đến trước chưởng của n Tư Đình kia, cho dù có muốn cứu thì khinh công cũng không thể giỏi đến mức ấy.

Mắt thấy cửa hoàng tuyền đang mở ra trước mặt, phản ứng duy nhất của Liên Tống là nắm chặt hành lí của nàng. Trong đầu nàng là một mảnh sáng choang. A, một mảnh sáng choang. Sư phụ một tay đem nàng chặn ngang, một tay kia tiếp một chưởng trí mạng của n Tư Đình.

Hai chưởng gặp nhau, nội lực gặp nhau, sức mạnh trong khoảnh khắc kinh hồn đoạt phách. Hai bên giao đấu nội lực, họ như đang đứng bên vách núi đá, chỉ cần lui một chút là thịt nát xương tan.

“Ta cũng không muốn thương tổn ngươi.” n Tư Đình nói. Mười năm trước, những người tự xưng là chính nhân quân tử của võ lâm cùng nhau tấn công hắn, chỉ có một người âm thầm giúp hắn một chưởng, nếu không phải một chưởng kia, hắn không chỉ gân mạch tổn thương mà chạy, chỉ có thể gân mạch đứt đoạn mà chết.

“Ngươi đã giết quá nhiều người, quay đầu là bờ.” Kim Nhật Lãng cảnh cáo.

“Chỉ mình ngươi cũng muốn thu phục ta?” n Tư Đình tăng thêm chưởng lực, muốn Kim Nhật Lãng biết khó mà lui. Hắn sớm nghe nói, vài năm nay Kim Nhật Lãng công lực không hề tiến bộ. Hắn tự tin có thể thắng. Hắn tập trung nội lực từng bước tiến tới, nhưng lại có một cỗ dương khí ngăn cản hắn, càng tiến tới, lực cản càng lớn. Lấy kinh nghiệm của hắn, nội lực thâm hậu kia hẳn là người luyện chừng năm mươi năm mới đạt tới, hắn không tin Kim Nhật Lãng bề ngoài nhã nhặn lại có nội lực này.

Nhưng hắn không tin không được. Hai người giữ càng lâu, nội lực hắn phát ra cùng yếu, mà Kim Nhật Lãng lại không hề thay đổi sắc mặt.

Trao đổi nội lực vô hình, mọi người không nhận ra được điều gì, chỉ có thể nhìn bằng hai mắt, n Tư Đình ép sát, Kim Nhật Lãng phòng thủ, nhìn vào có vẻ là Kim Nhật Lãng yếu thế. Sợ chuốc họa vào thân nên không ái dám tiến lên hỗ trợ. Viên Thương Châu cũng có chút băn khoăn. Khi Hồng Mộ xuất quan đã nói chân tướng với hắn, ông không còn khí lực, gần đất xa trời, vì vậy muốn nhanh chóng tuyên bố người kế nhiệm. Trận hỗn chiến mới nãy Hồng Mộ lại phun ra một ngụm máu, hiện tại chỉ còn chút ít nguyên khí cuối cùng. Viên Thương Châu giờ khắc này tuyệt đối không thể rời khỏi Hồng Mộ nửa bước. Cao thủ Huyền Tông Môn chỉ còn lại Tư Phóng, mà hắn lại đang bảo vệ Hạ Chú Đạo, chỉ tính đứng yên nhìn. Những đệ tử khác thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có mệnh lệnh của sư phụ, ai cũng không dám lộn xộn.

Lòng háo thắng hơn hết thảy, n Tư Đình dùng toàn lực đối kháng với Kim Nhật Lãng, lúc này, Mạc Lăng yên kêu lên: “Tư Đình, thu tay lại đi.”

n Tư Đình ngẩn ra, phân tâm ba phần, khóe mắt thoáng nhìn, đột nhiên thấy một nữ tử áo đỏ giơ kiếm đâm đến sau lưng Mạc Lăng Yên. Tâm hắn chợt loạn, bị nội lực phản ngược lại đánh văng ra mấy trượng, miệng phun máu tươi, hắn cứng rắn giơ kiếm đánh về nữ tử áo đỏ kia, kiếm đến trước mặt cô gái thì hết lực.

Nữ tử áo đỏ chính là Đinh Chiết Nhu, nàng dễ dàng tránh được kiếm của n Tư Đình trốn về bên cạnh Kim Nhật Lãng, ngẩng đầu cười rất đắc ý, giống như đang đợi hắn khen ngợi nàng.

Kim Nhật Lãng trong mắt có giận. Đinh Chiết Nhu hơi hơi kinh ngạc.

Những người vây xem xung quanh vụng trộm nghị luận: tuổi còn nhỏ, nhưng đã có tâm cơ như thế…

“Tư Đình!” Mạc Lăng Yên sợ hãi ôm lấy Tư Đình, nước mắt khiến khăn che mặt ướt nhẹp: “Là ta không tốt, ta thật xin lỗi chàng…”

Xa cách mười năm, người mà hắn chỉ có thể gặp trong mộng nay lại ở trước mắt, có thể chạm vào nàng, gần trong gang tấc nhưng lại xa cách biển trời. Tâm mạch n Tư Đình vỡ ra, cười khụ ra một búng máu: “Sư phụ…Lăng Yên…Không, A Tuyết, ta đến đưa nàng đi…”

“Hảo hảo hảo, chúng ta đi.” Mạc Lăng Yên nâng n Tư Đình cằm đầy máu, dường như làm thế có thể ngăn được máu chảy ra, nàng run giọng nói: “Ta đã sớm tính, ở lần võ lâm đại hội này thoái ẩn núi rừng, đến lúc đó ta lập tức đi tìm chàng…”

“Nàng gạt ta.” n Tư Đình cầm tay nàng: “Nàng chỉ vì danh dự của Thương Ngô phái, vì đại nghĩa chó má của võ lâm, vĩnh viễn cũng không đến tìm ta. Ta chỉ có…Chỉ có thể đến cướp nàng đi. Nàng yên tâm, ai nhục mạ qua nàng, ta đều không bỏ qua. Rất nhanh, rất nhanh, nàng sẽ được tự do…Chỉ tiếc, ta không thể…”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa...” Mạc Lăng Yên khóc đến run rẩy, nàng bỗng nhiên nhớ tới điều gì, kêu lên: “Kim Nhật Lãng, ngươi cứu chàng! Lưu Phương công của ngươi không phải có thể khiến hoa không tàn sao? Ngươi không phải có thể hồi xuân sao? Van cầu ngươi, cứu chàng!”

Kim Nhật Lãng lắc đầu, nói: “Hắn ăn Càn Khôn đan.”

n Tư Đình nở nụ cười: “Mắt nhìn của ngươi thật tốt.”

Mạc Lăng Yên cả người lạnh thấu. Càn Khôn đan được ma giáo phong làm thánh vật, nếu người có nội lực ăn, chỉ cần luyện tập thích đáng, công lực có thể tăng mấy lần, nhưng nếu người không có nội lực ăn, trong một thời gian nội lực sẽ mạnh lên, nhưng đó giống như nhà cao mà móng không bền vững, chỉ cần một chút áp lực, liền sụp đổ. Gân mạch bị thương rất khó luyện võ công, n Tư Đình ăn Càn Khôn đan, căn bản là muốn đập nồi dìm thuyền

“Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp...” Mạc Lăng Yên thì thào tự nói, mất thần.

n Tư Đình xoa bóp hai tay nàng, gọi thần trí của nàng trở lại, hơi thở khó khăn nói: “Để cho ta…Nhìn nàng…”

Mạc Lăng Yên nghe vậy, chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, trên mặt bóng loáng như gương, chỉ thấy một vết sẹo màu hồng nhạt.

“Nhận được sự giúp đỡ của Lưu Phương công tử, ta không chỉ có thể chữa vết sẹo, còn có thể bảo dưỡng dung nhan. Ta chỉ sợ vạn nhất một ngày gặp lại chàng, chàng sẽ không nhận ra ta, chê ta già, chê ta xấu.” Mạc Lăng Yên đau đớn nói, ánh mắt si ngốc, mơ mơ hồ hồ.

“Ta nói rồi, cho dù ngày nào đó tóc A Tuyết có bạc trắng, răng đều rụng hết, không thể nhận ra ta, ta cũng sẽ không…Buông ra…Tay nàng.” n Tư Đình nắm chặt tay Mạc Lăng Yên, nắm chặt, rồi dần buông lỏng.

“Tư Đình?” Tâm trí Mạc Lăng Yên bỗng nhiên dừng lại. Nàng chăm chú nhìn khóe miệng khẽ nhếch của hắn, bỗng nhiên nhớ tới, hai mươi năm trước, nàng theo sư phụ trở về núi Thương Ngô, ở trên đường nhặt được một đứa nhỏ quần áo tả tơi. Nàng nghĩ là một tiểu cô nương cực khổ, rất vui mừng, mang đứa nhỏ lên núi thu làm đồ đệ đầu tiên. Sao biết được, khi tắm rửa cho nó, mới biết là nam hài.


Nam hài dần lớn lên, mắt to mày rậm, cao lớn oai hùng, khi mười sáu tuổi đã cao hơn nàng cái đầu. Hắn luôn đi theo phía sau nàng, không gọi nàng là sư phụ, luôn kêu nhũ danh của nàng là A Tuyết, hắn nói ai khi dễ A Tuyết liền giết người đó, hắn nói sẽ chăm sóc A Tuyết cả đời, hắn nói muốn cùng A Tuyết đi đến chân trời góc biển.

Mặc dù bọn họ không thể đến nơi góc biển chân trời, nhưng vẫn có thể cùng xuống hoàng tuyền, nàng đi theo hắn, nàng không thể lại phụ hắn.

“Chưởng môn!” Thương Ngô phái kinh hô.

Mọi người thở dài lắc đầu. Lão khất cái của Cái Bang khinh thường hừ hừ: “Sư phụ yêu thương đồ đệ, còn học người ta tự tử, thật sự là làm bẩn hai chữ “tự tử”.”

Người của Thương Ngô phái quỳ gối bên cạnh Mạc Lăng Yên, không ngừng rơi lệ.

Đinh Chiết Nhu không kiên nhẫn nói: “Mau mang đi, đừng làm dơ bẩn Vân Điện của chúng ta.”

Sư muội Mạc Lăng Yên là Võ Lăng Vân đỏ mắt trừng Đinh Chiết Nhu, cắn môi không nói gì. Dù sao cũng là chưởng môn Thương Ngô phái của nàng làm ra việc bại hoại trước, mặc dù các nàng đau lòng, nhưng tranh cãi cũng không tốt gì. Nàng rưng rưng gọi các môn đệ hợp lực mang xác Mạc Lăng Yên cùng n Tư Đình ra ngoài.

Mọi chuyện kết thúc, các môn phái ở trong Vân Điện tự tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi chữa thương, còn thừa lực mà nhỏ giọng thảo luận chuyện vừa rồi. Đơn giản là nói, thầy trò mến nhau, tất có báo ứng.

Liên Tống làm người đứng xem, quá mức nhập vào câu chuyện mà nước mắt chảy dài, từng giọt từng giọt cứ rơi xuống.

Kim Nhật Lãng thu hai tay vào trong áo, để ở sau người, xem tất cả mọi chuyện như chưa hề xảy ra. Hắn đi đến bên cạnh Liên Tống, nhìn nàng, lại nhìn hành lí bên chân nàng, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai nàng: “Lại có lần sau, ta đánh gãy chân của ngươi.”

Nói xong, hắn lại vân đạm phong kinh như trước, vì mọi người trong Huyền Tông Môn bắt mạch chữa thương, lệnh cho đệ tử bị thương đi lấy thuốc, vì các môn phái khác đưa đến những thứ cần thiết, hết thảy đều nằm trong tay hắn.

Nhiều năm sau Liên Tống mới biết được, thi thể Mạc Lăng Yên được an táng một mình trên núi Thương Ngô, còn thi thể n Tư Đình lại bị Võ Lăng Vân vứt bỏ nơi hoang dã, tìm không ra.